Sáng thứ bảy và chủ nhật đều có việc, Phó Thuần làm việc điên cuồng, đương nhiên trong tiềm thức của anh sẽ là làm việc xong rồi tìm Tống Địch. Trong quan niệm của anh, sự nghiệp của đàn ông rất quan trọng.
Quan trọng bao nhiêu? Chính là quan trọng hơn bất kì chuyện gì trên đời.
Hơn năm giờ chiều có thể từ viện nghiên cứu về nhà, Phó Thuần trốn khỏi buổi liên hoan, lái xe thẳng đến trước cửa Hoa Nguyệt Hoa Nghệ. Đáng tiếc nơi này lại đóng cửa.
Phó Thuần không thể tin được, nhìn đồng hồ mấy lần, bé thỏ trắng chăm chỉ như vậy, lại có thể đóng cửa lúc sáu giờ vào ngày cuối tuần?
Chẳng lẽ cô đang yêu đương đến quên mất làm ăn?
Phó Thuần đập mạnh vào vô lăng, cho nên Paul đúng là một tên lừa bịp.
Anh lại còn tin là thật, tràn đầy nhiệt huyết chạy đến chuẩn bị cùng bé thỏ trắng vui vẻ nói chuyện.
“Cộc, cộc, cộc.”
Cửa kính bị gõ, là người thu phí.
Mùa này, ông cụ mặc áo bành tô.
Phó Thuần mở cửa ra: “Đi ngay đây.”
“Được, được. Cậu trai trẻ lâu rồi không đến nha.” Ông cụ nhân lúc anh đang khởi động xe, lầm bẩm hai câu: “Cô bé ở cửa hàng hoa trông cậu lắm đấy.”
“Cái gì?” Phó Thần kinh ngạc, vội vàng xoay chìa khóa xe: “Ông, làm sao ông biết?”
“Ông còn không phải ông cậu sao?” Ông cười haha: “Có phải hai đứa cãi nhau hay không?”
Phó Thuần không lên tiếng.
Ông già tiếp tục: “Mau đi tìm cô ấy đi, bị ngã, trông thảm lắm.”
“Cái gì?” Phó Thần ngẩn người ra: “Ngã?”
Ông già vỗ vào khuỷu tay trái của mình, bắt chước: “Còn băng bó nữa, ban ngày còn phải mở cửa hàng, không dễ dàng gì cho con bé. Còn nhỏ mà phải nuôi cả gia đình.”
Không nói chuyện này thì còn được, nhắc tới chuyện này thì anh lại có một loại cảm giác bị trêu cợt một cách ngu xuẩn: “Cô không có bạn trai gì cả, không cần lừa tôi.”
Cùng lúc đó trong cửa và trong điện thoại đồng thời phát ra thét kinh hãi.
Phó Thuấn gõ cửa, lo lắng nói trong điện thoại: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đang ở ngoài cửa, Tống Địch mở cửa!”
“Không có việc gì, tôi không sao.” Lời này của Tống Địch nghe có vẻ như cô đang cố kiềm chế gì đó.
Như vậy làm sao Phó Thuấn có thể đi được, gõ cửa dồn dập tựa như đánh trống trận.
Phó Thuấn cũng không nhiều lời lập tức đưa tay đặt tay trên khe cửa, trên mặt đầy vẻ hoặc là cô để tôi vào hoặc là cô đóng cửa đập vỡ tay tôi đi.
Tống Địch chỉ có thể mở cửa ra, quả nhiên một tay đang quấn băng, tay còn lại đang xoe eo, hạ giọng nói: “Vậy anh vào đi.”
A, cuối cùng đã gặp được cô, Phó Thuấn cảm thấy giống như lâu rồi anhchưa được gặp cô.
Sao cô có thể thế này chứ, rõ ràng gần như vậy nhưng lại không để người ta gặp, thật tủi thân.
Ánh sáng trong hành lang rất mờ, Phó Thuấn đi vào phát hiện hóa ra Tống Địch mới vừa tắm rửa xong đi ra. Cô còn mặc áo ngủ vải nhung màu hồng phấn, đầu tóc quấn trong mũ tắm, cổ thon dài lộ ra ở ngoài cổ áo.
“…” Phó Thuấn lại nghiêm mặt lại, anh mày chau mặt ủ mà nói: “Như vậy được không? Chúng ta đổi phương thức giao tiếp. Em tố cáo tội trạng của tôi, tôi giải thích, nếu tôi giải thích không rõ ràng, em sẽ lại đi sâu vào vấn đề và thảo luận từng vấn đề cụ thể.”
Ở gần như thế, Phó Thuấn mới nhìn thấy hóa ra dưới viền mắt của cô có một nốt ruồi son vô cùng nhỏ, ban ngày hoàn toàn nhìn không rõ. Khó trách lại dễ khóc, hóa ra có nốt ruồi lệ mà người già hay nói.
Phó Thuấn trong lòng nói, đồng nghiệp trong viện nghiên cứu chúng tôi cho dù là nam hay nữ cũng đều đơn giản hơn em nhiều. Nếu làm việc không tốt hoặc là ngay cả vấn đề cũng nói không rõ thì trực tiếp cút đi.
Anh lại quên rồi, bây giờ người nói không rõ và giải thích không rõ ràng đều là anh.
“Vậy em cảm thấy nên giao tiếp như thế nào? Tôi nghe em.” Phó Thuấn chỉ có thể nói như vậy.
Tống Địch một tay che mặt: “Tôi không muốn anh vào đây, anh đi đi.”
“Trừ chuyện này.” Phó Thuấn lại có chút tức giận, sao đến giao tiếp cũng không được là sao? “Em nhất định phải nói cho rõ ràng với tôi.”
Tống Địch kinh ngạc vì giọng điệu của anh, sau một lúc lâu mới che mặt khóc nức nở: “Tôi không muốn để anh nhìn thấy tôi mất mặt như vậy. Tôi… tôi… tôi nhếch nhác như vậy, kém cỏi như vậy, làm việc gì cũng không tốt, không muốn bị anh nhìn thấy. Xin anh, anh đi đi được không?”
Anh chân thành nhấn mạnh nói: “Tôi không đi, tôi đến nói với em làtôi rất thích em. Tôi muốn hẹn hò cùng em. Tôi không cho phép em lừa tôi nói em có bạn trai.”
“…”
Lúc này đến phiên Tống Địch kinh ngạc, cô khóc nấc, ngây ngốc mà nhìn gương mặt đẹp trai có chút cáu kỉnh trước mặt: “Rõ ràng là anh lừa tôi! Rõ ràng là anh lừa tôi!”
“…” Phó Thuấn đột nhiên thông suốt làm cho Tống Địch lần nữa dừng lại, lại bị anh dùng tay nâng mặt lên, hai người đối diện mấy giây.
Tống Địch không được tự nhiên mà gạt bàn tay to của anh ra: “Anh buông mặt tôi ra trước đi.”
“Không buông.”
Bây giờ Phó Thuấn đã hiểu ra, anh phải dùng cái kiểu ngang ngược này mới nói chuyện được với con thỏ này, cái gì là lịch lãm, biến hết đi.
“Vậy anh… vậy anh…” Tống Địch rũ mắt, lông mi ẩm ướt che phủ dưới ánh mắt.
Phó Thuấn cố nén cảm xúc kì lạ nào đó, cuối cùng vẫn là buông ra. Anh cảm thấy tình hình đang phát triển theo hướng không thể khống chế. Anh sợ… anh sẽ nhịn không được đi lên hôn cô.
Hình như không được đúng không? Còn chưa làm rõ chuyện cô có bạn trai hay không, không được không được…
Tống Địch tiếp tục hỏi: “Vậy không phải anh còn hỏi thu nhập của tôi, chỉ trích tôi không cố gắng làm việc, năng lực không đủ?”
Dưới loại tình cảnh này đầu óc của Phó Thuấn đã không cho phép anh nghĩ nhiều như thế. Anh chỉ có thể nói đầu đuôi ngọn nguồn, thành thực mà nói: “Hỏi thu nhập là vì tôi muốn tặng quà cho em, mà bạn tôi nói nếu như tặng quà thì trước tiên phải biết thu nhập của em. Giá trị của quà tặng bằng khoảng một phần mười của thu nhập của em là tốt nhất.”
“Cho nên, anh cứ thế mà chạy đến hỏi tôi thu nhập bao nhiêu sao?”
Tống Địch cạn lời trước hành vi của anh: “Là thật sao?”
“Thật.”
Phó Thuấn rất muốn gọi điện thoại cho Olivia để cô ta ra mặt giải thích việc này: “Hay là em muốn đích thân bạn tôi nói, bỏ đi, tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhé.”
“Không… không phải…”
Tống Địch cầm tay đang cầm điện thoại của anh, vừa ý thức được bản thân giống như làm động tác gì kì quái, cô nhanh chóng rút lại giấu ở trong túi áo ngủ ấm áp của mình.
Phó Thuấn không hề bỏ qua một màn này. Tay của cô còn lúng túng mà di chuyển trong túi.
“Em còn có nghi ngờ gì nữa thì cứ tiếp tục nói, tôi sẽ giải thích.” Phó Thuấn ra vẻ hôm nay chúng ta không nói rõ thì đừng mơ mà nghỉ.
Tống Địch nói: “Vậy anh nghi ngờ tôi là người phụ nữ tặng hoa hồng kia.”
Phó Thuấn nói: “Đúng là tôi đã từng nghi ngờ, cho nên ngày đó tìm em xác nhận, nhưng… một điểm vô cùng quan trọng, xin em nhất định phải nhớ kĩ, tôi hẹn em, đi tìm em tuyệt đối không phải là vì hiểu lầm hai người là cùng một người. Mà tôi bây giờ đã biết, em là em, cô ấy là cô ấy, hai người không phải là một người. Cho nên em bây giờ rõ ràng chưa? Nói không rõ tôi sẽ trình bày lại một lần nữa.”
Tống Địch suy nghĩ rồi gật đầu.
“Nhưng…” Tống Địch lại cau mày: “Nhưng anh lúc nào cũng không thấy đâu, nếu đã mất tích thì sẽ mất tích trong khoảng thời gian rất lâu…. chưa bao giờ liên lạc Facebook với em.”
“…” Phó Thuấn thầm nghĩ, rốt cuộc là ai không liên lạc với ai chứ.
“Hai tuần nay công việc của tôi vô cùng bận, hơn nữa…” Anh đang muốn nói, không phải em đã nói đợi đến hết thứ tư liên lạc với tôi à? Nhưng hôm nay anh cực kỳ thông minh chưa nói ra khỏi miệng ngược lại sửa lời nói: “Tôi cũng có nói đến tiệm tìm em mà em lại đột nhiên nói với tôi rằng em đã có bạn trai.”
“Em…”
Cuối cùng đến phiên Tống Địch á khẩu không trả lời được, Phó Thuấn cảm thấy hai bên hòa nhau, tâm tình sung sướng.
“Cho nên em không còn gì nữa đúng không?”
Tống Địch không nói gì, cúi đầu, tai cũng ửng đỏ.
Sau mấy giây Tống Địch lại tố cáo nói: “Nhưng anh mỗi lần nói chuyện với em thì mặt đều rất hưng dữ giống như rất không kiên nhẫn, rất không thích em.”
Phó Thuấn vội nói: “Tôi ít biểu cảm, đi làm thành thói quen, trước kia cũng chưa từng yêu, nên không hiểu những chuyện này.”
Tống Địch mở to hai mắt hỏi: “Anh… anh chưa từng yêu đương sao? Nhưng… Nhưng anh không phải sắp…”
“Đúng vậy, tôi sắp ba mươi tuổi rồi.”
Đối mặt với con thỏ trắng nhỏ tuổi, non nớt và dịu dàng, Phó Thuấn vô cùng không muốn nhắc đến tuổi tác. Nhưng cô có thể chấp nhận thì tốt.
Phó Thuấn thấy cổ và lỗ tai cô đều đỏ bừng lên. Chuyện này có cái gì chứ, anh cũng không đỏ mặt thì cô đỏ mặt cái gì chứ? Anh không có lời nào để nói thản nhiên đáp: “Ừ.”
Cho nên thế nào? Chê anh à? Cô gái ngoài hai mươi ghét bỏ anh là một ông già độc thân?
Không hiểu sao Phó Thuấn lại giận.
“Vậy anh… thật sự… thích em sao? Không phải lừa em chứ?” Tống Địch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt anh.
Trời ơi, Phó Thuấn thở dài, một lần nữa giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: “Đúng vậy, là thật. Em nghe không nhầm, nếu như em cần thì tôi có thể giấy trắng mực đen viết xuống, hơn nữa kí tên và ngày tháng lên. Nếu như em còn cần viết lên kì hạn ở trong bản tuyên bố thích em, vậy chính là thích vô thời hạn.”
“Anh… sao anh lại dùng lời thoại lung tung trong phim điện ảnh như vậy chứ?” Tống Địch thẹn thùng mà nói.
“Phải không?” Phó Thuấn cũng không hiểu rõ câu này là lời thoại kinh điển trong bộ phim điện ảnh: “Vậy thật là… quá trùng hợp.”
Phó Thuấn nhìn cô nở nụ cười như vậy thầm nghĩ: “Sau này nếu muốn nói mấy lời thoại có tính bùng nổ cao như thế, có thể báo động trước một tiếng không?”
Cũng may anhchỉ mới hai mươi tám tuổi chứ không phải ba mươi tám hay bốn mươi tám tuổi, nếu không không sớm thì muộn trái tim cũng ngừng đập.
Cái gì cũng không muốn nói, Phó Thuấn cảm thấy bản thân đời này cũng chưa từng nói với một người phụ nữ nhiều như vậy, anh nói: “Bây giờ anh có thể ôm em không? Thỏ trắng nhỏ của anh?”
“Hả?” Tống Địch không hiểu gì mà nghiêng đầu mà nhìn anh, kết quả bị bàn tay to lớn và chắc chắn của anh ôm ở trong lồng ngực.
Tống Địch cọ cọ rồi nhẹ nhàng đẩy anh ra và nói: “Ngồi… ngồi đi.”
Phó Thuấn vẫn không tình nguyện kết thúc cái ôm này, thật ấm áp, giống như ôm con vật nhỏ ấm áp trong lồng ngực: “Đợi một chút nữa.”
Tống Địch không nhúc nhích, cam chịu để anh tiếp tục giữ nguyên tư thế ôm cô.
Phó Thuấn dường như ở trong nháy mắt liền từ một người đàn ông thẳng thắn và ngu ngốc biến thành một người đàn ông ấm áp. Lúc ôm nhau, anh cẩn thận chú ý cánh tay của cô. Bây giờ trong đầu anh đều là thỏ trắng nhỏ đã là của anh, thật là… thật là… kích động đến không nói nên lời.
Hơn nữa thỏ trắng nhỏ thật sự rất ngoan, bảo ôm là cho ôm, rất ngoan ngoãn, không hề õng ẹo chút nào cả.
Cho nên phụ nữa đều là như vậy sao? Chỉ cần xác định rõ tấm lòng của nhau thì sẽ dễ thương như vậy sao?
Phó Thuấn hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Qua vài phút Phó Thuấn mới khôi phục như bình thường, buông tay ra đặt ở trên tay vịn ghế sofa, vây lấy cô, tiếp tục dùng tư thế quỳ một gối nhìn thẳng cô: “Bây giờ… bây giờ, chúng ta xem như là hẹn hò rồi có phải không?”
Tống Địch xoa mặt ửng đỏ, dời mắt tập trung nhìn cằm của anh, chuyển đề tài nói: “Hóa ra anh còn có râu.”
Phó Thuấn vẫn nhìn chằm chằm cô hỏi: “Trả lời anh trước.”
Lần này Tống Địch không thể chạy trốn, nhìn chằm chú hai tròng mắt trong veo của anh, ngây ngốc nhìn hồi lâu mới nói: “Nhưng mà… không phải chúng ta nên tìm hiểu nhau nhiều hơn sao? Em đối với anh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ sợ anh cũng chẳng tốt lành gì.”
“…” Phó Thuấn lại không hiểu: “Không cần như vậy có được không?”
Anh gần như cầu xin mà nói: “Đồng ý với anh được không? Hẹn hò với anh đi.”
Tống Địch ngượng ngùng nhìn anh: “Vậy anh phải đồng ý với em trước, không thích biến mất là biến mất, thích xuất hiện là xuất hiện. Không được mắng em mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của em. Anh phải cân nhắc suy nghĩ của em.” Anh cảm thấy không phải là điều kiện gì to tát, Phó Thuấn thở phhào nhẹ nhõm mới nói: “Hai điều kiện phía trước hoàn toàn có thể làm được, còn điều kiện đằng sau cần em phối hợp. Anh có thể không quá hiểu tâm lý của con gái, cho nên có gì thì nói với anh đừng tự một mình giận dỗi được không?”
Tống Địch nghĩ lại, rất nghiêm túc mà nói: “Vậy anh không thể nói đi là đi, lúc trước anh cứ như thế đấy, rõ ràng em đang rất khó chịu mà anh lại bỏ đi mất.”
Không khí rất im lặng, Phó Thuấn đang đợi đáp lại mà đầu ngón tay phải của Tống Địch đột nhiên chạm đến cằm của anh.” Vì em không biết anh nghĩ như thế nào, cho nên rất bất an, sau này sẽ không nnhư thế nữa, nếu em tức giận em sẽ nói với anh, nếu như em vô cùng vui vẻ em cũng sẽ nói với anh, được không?”
Phó Thuấn nhìn cô, đầu óc hoàn toàn là… cô đang sờ cằm anh, anh có nên hôn hay không, nên hôn hay không, nên hay không!
“Này?” Tống Địch nhắc nhở anh rồi rút tay về.
Không có ngón tay mềm mại tinh tế kia, Phó Thuấn lập tức bình tĩnh lại: “Được, nhưng em thật sự không cần miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, cũng nhất định đừng kềm chế, anh thật sự nghe không hiểu. Em hãy xem anh là máy tính, em nhập câu lệnh thì anh đi thực hiện, được không?”
Cô cúp điện thoại, nhìn Phó Thuấn cũng không biết nói gì cho phải, tay phải chống ở trên lưng ghế và do dự.
Phó Thuấn đi lên trước và nói: “Phải đưa hoa sao?”
Tống Địch gật đầu: “Khách sợ em quên nên nhắc em.” Cô cảm thấy Phó Thuấn đứng quá gần, nhẹ nhàng lùi ra sau một bước: “Anh thật sự rất cao.”
Đèn trong phòng ăn hắt lên người anh, bóng của anh đổ xuống người cô.
“Cho nên anh chê em lùn.” Tống Địch bĩu môi.
“…” Phó Thuấn bị nói trúng tim đen, đúng vậy, anh đúng là… đã từng nghĩ như vậy: “Chuyện này không quan trọng, sau này con của chúng ta chắc chắn sẽ rất cao.”
“…” Gương mặt khó khăn lắm mới quay về bình thường của Tống Địch lại đỏ bừng lại, dùng tay phải đẩy anh: “Anh đi đi, đừng nói những chuyện vớ vẩn.”
“Cho anh xem tay em được không? Vì sao ngã vậy?” Phó Thuấn cúi đầu, ngồi xổm ở trước mặt cô nhìn thấy băng gạc màu trắng.
Tống Địch giơ tay nhẹ nhàng kéo anh nói: “Hai ngày trước ở trong tiệm có vũng nước, em không nhìn thấy, đi vội nên bị ngã. May là không phải khách ngã, nếu không thật sự phải… phải đóng cửa.”
Phó Thuấn nghĩ, chắc chắn cô đã trải qua rất nhiều việc một mình. Lần trước ngón tay của cô rách ra ba đến bốn cm cũng như vậy. Bây giờ ngã thế nhưng vẫn còn đang may mắn là cô ngã mà không phải khách.
Anh đau lòng đỡ bả vai cô: “Sau này gặp bất kì vấn đề gì đều phải liên lạc anh trước được không?”
Tống Địch vô thức mà sờ soạng sau lưng, chỉ chỉ chiếc ghế ở cửa nhà vệ sinh rồi nói: “Còn không phải vừa rồi anh đột nhiên gọi điện thoại đến, em đang quấn khăn trùm đầu. Vốn dĩ chỉ có một tay quấn không được, làm đi làm lại mất lần, điện thoại lại cứ reo mãi, em tưởng rằng có việc gì gấp nên chạy ra đụng vào eo.”
Phó Thuấn đứng lên ngắm nhìn chiều cao của cái ghế kia, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi… Nếu như là anh thì chắc chỉ là đụng đến mông hoặc đùi thôi.
“Vậy em chạm đầu anh đi.” Phó Thuấn nghịch ngợm nắm tay phải của cô ngồi xổm xuống để cô sờ tóc anh: “Có gì quý giá? Chỉ số thông minh của anh cũng sẽ không bị sờ đi.”
Phó Thuấn nghĩ, xong rồi chỉ số thông minh có thể thật sự bị cô sờ đi rồi.
Không biết tại sao hai người lại đông cứng lại. Tống Địch rút tay về bỏ vào trong túi áo ngủ: “Được rồi, nhanh về đi, lát nữa em phải đi ngủ. Ngày mai phải dậy rất sớm, phải đi đến một địa điểm tổ chức hôn lễ giúp trang trí.”
Phó Thuấn không hiểu: “Em bị thế này rồi mà vẫn đi sao?”
“Em không cần làm quá nhiều việc, đến nơi điều khiển là được, sau đó có thể nhận tiền thưởng.” Tống Địch vui rạo rực mà nói: “Các cô ấy gọi em là cô giáo Tống đấy, mỗi lần mời em đi đều đối xử với em vô cùng tốt.”
Phó Thuấn gật đầu: “Vậy nếu em xác định mọi thứ đều ổn thì cứ đi, nếu như không thoải mái thì đừng đi.”
Tống Địch ngáp dài, anh cảm thấy thật sự phải đi rồi: “Vậy anh đi đây, cô giáo Tống.”
“Cái gì hả.” Tống Địch nũng nịu mà trừng mắt nhìn anh: “Em nhỏ hơn anh đó, đừng gọi như vậy.”
Phó Thuấn cười, cuối cùng bạo gan đưa tay bóp gương mặt trắng mịn của cô: “Được, vậy anh gọi em là gì?”
“Gọi em…” Tống Địch nghĩ một chút, con ngươi xoay tròn: “Giữ lại một bí mật nhỏ, lần sau nói với anh biết sau, cho nên anh về nhanh đi, đừng làm chậm trễ em kiếm tiền.”
“Hả?” Phó Thuấn bị cô đẩy đi ra ngoài, vừa vui vẻ vừa mất mát, thấy gần đến cửa anh mới nói: “Vậy em gọi anh là Thuấn được không? Ba mẹ, người nhà và bạn bè đều gọi anh như vậy.”
“Vì sao?” Tống Địch khó hiểu mà hỏi: “Bọn họ đều gọi anh như vậy, chẳng lẽ em cũng phải gọi anh như vậy sao?”
Phó Thuấn không hiểu, anh hỏi: “Vậy em muốn gọi anh là gì chứ?”
Tống Địch không trả lời mở cửa ra: “Lần sau nói cho anh biết.”
Cho nên, Tống Địch dễ thương như vậy sao?
Phó Thuấn cảm thấy trong lòng thật sự giống như con nai nhỏ ngơ ngác… hừm, con nai già ngơ ngác.
Anh giữ khung cửa: “Lần sau là khi nào?”
“Đợi lúc anh nhớ em.” Tống Địch nghiêm túc mà nói: “Nếu anh quên thì vĩnh viễn sẽ không biết.”
Phó Thuấn ra sức lắc đầu như thiếu niên mười tám tuổi không có đầu óc: “Sẽ không, anh sẽ không quên. Ngày mai ngủ dậy anh sẽ gửi Zalo cho em, được không?”
“Được.” Tống Địch cười: “Vậy bye bye.”
Phó Thuấn gật đầu, đi một bước ngoái đầu lại ba lần mà đi ra ngoài, đợi đi đến dưới lầu vẫn còn nhìn cô. Cô cũng dựa vào khung cửa nhìn anh, mặt mày vui, anh vẫy tay lần nữa, Tống Địch cũng vẫy tay.
Cuối cùng không nhìn thấy nữa, anh vừa bước xuống mấy bước mới nghe thấy tiếng đóng cửa. Tống Địch cũng không muốn rời xa giống anh sao.
Nhận thức điều này khiến Phó Thuấn thỏa mãn đi vào trong xe.
Phó Thuấn không khởi động xe ngay mà ngồi lẳng lặng hơn mười phút. Bây giờ anh đang rất nhộn nhạo, cả quá trình đều vô cùng thuận lời, đúng là không thể phấn khích hơn.
Từ vị trí dừng xe có thể nhìn thấy ánh đèn của tầng bốn, nhưng đèn đã tắt rồi, có lẽ Tống Địch đã đi ngủ.
Phó Thuấn lái xe về nhà, từ trong tủ rượu tìm một bình rượu quý Musigny năm mươi lăm năm.
Anh vừa uống cạn ly rượu vừa dựa trên ghế sofa nghĩ, Chateau Petrus chín mươi năm được xem là gì chứ. Tôi có rượu lâu năm ngon nhất từ vùng sản xuất rượu vang tốt nhất thế giới, miễn là người con gái tôi yêu bằng lòng cười với tôi một cái, tôi sẵn lòng say cả đêm.
‘My eyes have always followed you around the room
Cause you’re the only god that I will ever need’
Tối nay Phó Thuấn ngâm nga bản nhạc yêu thích, uống rượu ngon nghĩ về cô gái anh yêu.
Tất cả đều thật hòa hợp và vừa khéo, không nhiều cũng không ít. Thật tốt.