Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 35



Việc đầu tiên sau khi Phó Thuấn thức dậy chính là kiểm tra Zalo, gửi đi một câu chào buổi sáng, anh nở nụ cười đi đánh răng và rửa mặt. Nhìn bàn chảy đánh răng chạy bằng điện màu đen trong gương, anh nghĩ có nên mua cho Tống Địch một cái giống như vậy hay không?

Lúc ra cửa mặc áo gió anh nghĩ, hay là đặt may một chiếc áo gió.

Giày, giày thì không cần dù sao cũng giống nhau.

Anh lại nghĩ dành thời gian hỏi Tống Địch giày trong bức hình kia rốt cuộc là của ai.

Yêu đương khiến đầu óc Phó Thuấn không tỉnh táo.

Dưới căn hộ có một con chó Pekingese đang đứng đón gió buổi sáng, cô đơn lẻ loi. Anh nhìn thấy lẩm bẩm tự nói: Vì sao không đi tìm một nửa kia chứ? Thật đáng thương.

Hoàn toàn quên rằng anh đã làm cẩu độc thân ròng rã hai mươi tám năm.

Tống Địch trả lời rất nhanh, nhưng có điều nói với anh lát nữa không thể dùng điện thoại, buổi trưa đúng mười hai giờ sẽ liên lạc.

Phó Thuấn thích kiểu giao lưu rõ ràng này, thậm chí còn rõ ràng đến từng giờ, có một nói một, việc này làm cho anh an tâm.

Hình thức đoán tới đoán lui không hợp với anh.

Anh thuần thục mà lái xe dưới gầm gara đến viện nghiên cứu, thầm nghĩ cái kiểu hình thức kia hẳn là phù hợp với Paul.

Sắp sửa đến lúc diễn ra hội nghị khoa học sáng tạo Ô Trấn. Có thể hình dung được khối lượng công việc của Phó Thuấn, chỉ riêng bản thảo thuyết trình, thật ra anh đã hoàn thành xong từ lâu, nhưng từ dưới trình lên trên, cho một vị lãnh đạo xem lại phải sửa một lần nên kéo dài thời gian.

Đợi đến lãnh đạo cao nhất lại yêu cầu đưa thêm một vài ý tưởng hoàn toàn mới, nhưng chỉ có ý tưởng, đòi hỏi cấp dưới căn cứ vào ý tưởng này mà đi hoàn thiện, chỉ có thể thêm nội dung vào trong bản thảo một lần nữa, rồi lại trình từ dưới lên trên.

Phó Thuấn nhàn rỗi lật xem lại phần sửa lại không đầu không đuôi này, bản thảo hoàn toàn khác hẳn. Lần đầu tiên anh bắt đầu cẩn thận suy nghĩ đề nghị của bà Thành Bội Dao, lấy tiền của nhà họ Phó sáng lập sự nghiệp người lái trí tuệ nhân tạo.

Đây lần đầu tiên từ khi đi làm đến gờ, anh chủ động liên lạc với luật sư quản lí tài sản của anh, để đối phương đưa ra bảng tổng hợp một phần tài sản dưới danh nghĩa của anh.

Anh còn tưởng việc này chỉ cần thẩm tra mấy phút, kết quả đối phương nói: “Thật xin lỗi Phó tiên sinh, số lượng tài sản của anh quá lớn có thể cần ba đến bốn giờ, trước ba giờ chiều tôi trả lời anh có được không?”

Phó Thuấn lại có chút vui mừng: “Hóa ra tôi có nhiều tiền thế sao.”

“Vâng, nhất là bất động sản, nhà ở, biệt thự, xe và đồ cất giữ, rượu. Xét thấy anh thường xuyên lấy rượu uống nên đã trừ ra, ngoài ra số tiền tài sản các quỹ ủy thác của gia tộc, số lượng lớn vốn chủ sở hữu và quỹ cá nhân cũng cần phải kiểm kê kĩ lưỡng.”

“Được rồi, vậy không vội.”

Phó Thuấn nói rồi cúp điện thoại.

Nhưng gây dựng sự nghiệp lái xe tự động dù sao cũng là lĩnh vực đốt tiền, cho dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng phải xài cho đáng.

Việc này không vội, Phó Thuấn khép laptop lại, đột nhiên nhớ đến quà cho thỏ trắng nhỏ.

Mua cái gì đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nghe theo kiến nghị của Olivia, tặng đồng hồ, cổ tay cô cũng rất nhỏ, anh nghĩ đến trước đó đã lưu lại một bức hình trên dòng thời gian của cô, lại mở nó ra lần nữa.

Nhìn thấy vết sẹo màu hồng kia, anh nghĩ, tặng đồng hồ.

Cuối cùng Phó Thuấn vẫn liên lạc với chị dâu, dù sao cũng đã bị bọn họ chọc ghẹo rồi, để đám người bọn họ đóng góp một chút.

Chị dâu tìm hiểu tình hình rồi nói: “Ừ, chị giúp em chọn, địa chỉ ở đâu? Tặng bất ngờ cho bạn gái cậu ngạc nhiên hay là em tự tay tặng?”

Vấn đề này Phó Thuấn chưa nghĩ qua: “Em về nhà lấy?”

“Ok. Muộn nhất là ngày kia sẽ gọi cho em.”

Tới giờ cơm trưa, Phó Thuấn vừa đến nhà ăn cùng đồng nghiệp thì nhận được tin nhắn của Tống Địch.

‘Ăn cơm chưa?’

Phó Thuấn nhìn thấy đồ ăn đơn giản trên đĩa, chụp một bức hình gửi qua: ‘Ăn rồi.’

‘Dinh dưỡng phong phú.’

Phó Thuấn thầm nghĩ mỗi ngày đều ăn cũng dễ chán: ‘Lúc nào đưa em đến ăn.’

‘Được.’

‘Em hết bận chưa? Đang ở đâu?’ Phó Thuấn ăn canh bí đao thịt, không để ý mà hỏi.

‘Đang ở trong cửa hàng, vẫn chưa.’

Phó Thuấn nhìn thấy hồi âm có chút không vui: ‘Vì sao không nói sớm? Anh có thể đi ăn cơm cùng em.’

Lần này Tống Địch không gõ chữ mà gửi tin nhắn thoại qua. Phó Thuấn đặt ở một bên tai rồi nghe: ‘Không được, bận quá, tan làm tìm anh được không?’

Giọng điệu và hành động nhỏ lấy lòng Phó Thuấn, anh trả lời: ‘Được, đừng quên.’

Lại là tin nhắn thoại: ‘Sẽ không quên đâu, thực ra trí nhớ của em cũng không tồi.’

Phó Thuấn cười cười, còn không phải thế sao, lúc hạch tội anh đều nhớ rõ ràng từng chuyện một: ‘Vậy em làm việc nhanh lên rồi đi ăn cơm.’

Phó Thuấn gửi icon bánh bao màu trắng dễ thương qua và hai chữ: ‘Vâng vâng.’

Phó Thuấn nhìn nhật kí trò chuyện mà thầm nghĩ nữ sắc làm cho người ta đánh mất lí trí. Anh còn mém xíu nữa đã quên mất công việc rồi? Thật đáng sợ.

Khá tốt, thỏ trắng nhỏ vẫn chăm chỉ như vậy, chỉ là thu nhập thật sự không công bằng. Anh suy nghĩ làm như thế nào giúp cô cải thiện tình hình kinh doanh.

Buổi chiều tình hình không ổn, chiếc xe thí nghiệm phải vận chuyện đến Ô Trấn có vài bộ máy cảm ứng xuất hiện vấn đề. Phó Thuấn chở một đội nhỏ đi công xưởng làm đi làm lại cả một buổi chiều.

Thời điểm tan làm Tống Địch gửi tin nhắn cho anh. Anh cũng không nhìn thấy, đợi đến hơn tám giờ cuối cùng hết bận mới trả lời.

‘Xin lỗi, hôm nay anh ở viện nghiên cứu rất bận, không chú ý nhìn điện thoại.’

Tống Địch trả lời vô cùng nhanh, lại là tin nhắn thoại: ‘Em biết, anh nhất định là có chuyện, không sao, ăn cơm chưa? Nếu như bận thì nhớ nhanh đi ăn cơm.’

Phó Thuấn nghĩ sao lại có được cô gái săn sóc như vậy, anh còn chuẩn bị giải thích hoặc là xin lỗi nữa.

‘Anh đi cơm, anh muốn gặp em, em ở trong cửa hàng sao?’

Kiểm tra khu vực thực nghiệm đều là trang thiết bị và công nhân, người đến người đi thỉnh thoảng còn có cờ lê và các công cụ khách rơi ở trên mặt đất làm phát ra âm thanh ‘ầm’.

Ở trong ồn ào, anh mở tin nhắn trả lời của Tống Địch: ‘Không, em đã về nhà rồi. Không phải sáng sớm năm, sáu giờ em đã ra khỏi nhà sao? Cho nên rất mệt, chuẩn bị ngủ sớm. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.’

Anh nhìn xung quanh bốn phía, cong môi cười khẽ, lại nghe tinh nhắn thoại một lần nữa. Giọng nói dịu dàng như một lông chim nhỏ lướt qua trong trái tim vậy.

‘Được.’ Phó Thuấn trả lời lại: ‘Ngủ ngon.’

Tống Địch lại gửi icon ngủ ngon sang.

Phó Thuấn mở ảnh đại diện nhìn dòng thời gian của cô hôm nay, cô đã đăng hình ảnh hiện trường hôn lễ lúc trưa.

Anh nghĩ vì sao còn có người chọn ngày làm việc tổ chức hôn lễ chứ? Thật là không đúng dịp lắm thì phải.

Từ công xưởng trở về viện nghiên cứu phải đưa đồng nghiệp xuống trước. Phó Thuấn ở nhà hàng ăn xong bữa khuya cùng mọi người mới trở về.

Trên đường về, cuối cùng anh cũng không nhịn được rẽ đến dưới lầu nhà Tống Địch.

Đèn tắt rồi. Anh lẳng lặng ngây người hồi lâu, trong xe mở bản nhạc nhẹ rất thư giãn và rất tuyệt vời.

Ước chừng qua hai mươi phút đèn đột nhiên sáng. Phó Thuấn nhớ rõ đó là phòng bếp.

Anh lấy điện thoại ra, do dự một chút cuối cùng vẫn là vẫn không kềm được khát vọng dưới đáy lòng đã gửi tin nhắn đi: ‘Em đã ngủ chưa?’

Gửi xong anh nhìn chằm chằm đèn của phòng bếp, khoảng ba phút sau đã tắt.

Anh khẩn trương mà chờ cô gái anh yêu nhìn thấy tin nhắn kia, nhưng lại cảm thấy cô nên ngủ thì tốt hơn..

Nhưng có lẽ Tống Địch đãcảm nhận được sự khẩn thiết của anh, một giọng nói mơ mơ màng màng truyền qua: ‘Ngủ một lúc rồi, mới dậy uống nước, tỉnh rồi. Anh ở đâu? Ngủ chưa?’

Phó Thuấn nghe xong, cầm điện thoại, do dự khoảng ba giây, ngay sau đó đẩy cửa xe lao ra.

Đứng trước cửa nhà Tống Địch anh gửi một tin nhắn thoại qua: ‘Mở cửa.’

Qua mấy giây sau, Phó Thuấn nghe thấy âm thanh rõ ràng bên trong cửa, cửa phòng mở ra, có người bước nhanh lao đến.

Cửa vừa mở ra Phó Thuấn bất chấp mọi thứ ôm chầm lấy cô: “Tống Địch, anh nhớ em.”

Tống Địch không kiên nhẫn mà giãy dụa.

“Đừng nhúc nhích để anh ôm một lát, ôm một lát sẽ đi.” Phó Thuấn xoa tóc của cô, cảm thấy bản thân ôm lấy sự tồn tại đẹp đẽ nhất toàn thế giới.

“Thật sao?” Tống Địch hỏi: “Thật sự ôm một lát sẽ đi không? Anh làm sao vậy? Anh như thế làm em rất sợ hãi.”

Phó Thuấn gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng cảm thấy anh rất đáng sợ.”

Giống như là núi lửa bình lặng trăm năm, trong một đêm dung nhan phun trào tan thành tro bụi.

Tống Địch vươn tay phải vòng qua sau lưng anh, không nói một lời mà mặc anh ôm.

Đáp lại nhỏ như vậy lại làm Phó Thuấn ở trong đêm cuối thu này cảm nhận được tình cảm ấm áp đời này cũng chưa từng có.

“Được rồi, vì không để em sợ hãi cũng không để anh hối hận, anh cần phải đi rồi.” Phó Thuấn lại xoa tóc cô, lúc buông tay ra lui về sau, ánh mắt lóe lên vẻ mất mát.

Tống Địch cũng buông tay xuống rồi bỏ vào trong túi áo, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.

“Anh thật sự phải đi.” Phó Thuấn lùi về phía sau từng bước nhìn thấy cô vì ngủ mà mặt ửng hồng, vô cùng không muốn mà lùi phía sau, xoay người.

“Đợi một chút!” Tống Địch bỗng nhiên gọi anh.

Chân của Phó Thuấn giẫm xuống bậc thang nhanh chóng thu về hơi kinh ngạc mà nhìn cô. Chỉ thấy Tống Địch vươn tay hướng về phía anh ngoắc ngoắc ngón tay.

Phó Thuấn giống như là nghe thấy tiếng sáo của người thổi sáo, bị mê hoặc mà đi về phía trước đến trước mặt cô.

“Ghé tai lại đây.” Tống Địch cười xấu xa nói.

Phó Thuấn mù mịt vì vậy nghe theo.

“Anh Phó Thuấn.”

Giọng của Tống Địch gọi ngay bên tai, tiếng gọi này vừa phát ra, Phó Thuấn cảm thấy thiếu chút nữa anh đã ngã ở bên cửa, còn may anh vịn lấy khung cửa.

Tống Địch cười ha ha đưa tay xoa tóc anh, ở đối diện nhẹ nhàng hỏi anh: “Sau này gọi anh như vậy, được không?”

Phó Thuấn gật đầu, có lẽ là gật đầu thì phải, dù sao bản thân anh đã không rõ anh đang làm cái gì.

Ngay sau đó ngây ngốc nói: “Vậy anh nên gọi em là gì?”

Tống Địch nhìn đôi mắt sáng ngời và lấp lánh của anh: “Chuyện này… anh đi về trước chờ anh về đến nhà an toàn rồi gửi tin nhắn cho em, em sẽ nói với anh.”

“Được.” Phó Thuấn gật gật đầu: “Vậy bây giờ anh sẽ quay về.”

Ơ, hình như có chỗ nào không đúng lắm. Tống Địch vẫy vẫy móng vuốt nhỏ: “Về đi, nhớ lái xe cẩn thẩn.”

“Ok!”

Lúc Phó Thuấn xuống lầu thiếu chút nữa bị ngã, đầu óc hoàn toàn là hình anh, giọng nói cùng hơi thở của Tống Địch khi làm nũng gọi anh là anh.

Lúc nãy anh thật sự là tốn sức chín trâu hai hổ kiềm chế chính mình… nếu không…

Anh ngồi trở lại trong xe, tai nóng lên, tim đập loạn nhịp, vội vàng mở radio để cho bất cứ tạp âm gì làm giảm bớt giọng nói vừa rồi.

Trong radio lại mở quảng cáo mua sắm đêm khuya, quả nhiên rất nâng cao tinh thần thức tỉnh não bộ.

Phó Thuấn lái xe về nhà vừa vào thang máy vừa gửi tin nhắn cho Tống Địch, nói anh đã đến nhà rồi.

Tống Địch cười gửi tin nhắn thoại qua: ‘Em muốn nhìn thấy hình cơ, không được gạt em.’

Thật là thông minh, Phó Thuấn rất muốn lạp tức bay lên tầng hai sáu. Lúc mở cửa căn hộ, anh vừa cởi giày ra khỏi chân vừa tùy ý chụp một bức ảnh trong phòng gửi qua.

Phóng lên nằm ở ghế sofa, gửi tin nhắn thoại: ‘Em xem anh thật sự đến rồi, nhanh nói với anh được không?’

Qua một hồi lâu Tống Địch mới gửi qua một câu: ‘Từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai gọi em là cục cưng. Anh gọi em là cục cưng được không?’

Đây là thỉnh cầu gì chứ? Đây quả thực chính là ban ân.

Phó Thuấn lập tức trả lời hai chữ: ‘Cục cưng.’

Ngẫm lại thì thấy không đúng, lập tức gửi tin nhắn thoại qua: ‘Cục cưng.’

Tống Địch cũng dùng tin nhắn thoại trả lời, ngọt ngào nói: ‘Cảm ơn anh Phó Thuấn.’

Trong ba mươi phút sau đó Phó Thuấn nghe đi nghe lại tin nhắn thoại này của Tống Địch mấy trăm lần…

Phó Thuấn cảm thấy chất lượng giấc ngủ hai ngày nay, nói như thế nào đây, rất khó ngủ nhưng một khi ngủ thì ngủ vô cùng ngon.

Ma lực của tình yêu khiến anh cảm thấy vô cùng mới lạ.

Ngày hôm sau, Phó Thuấn vẫn kiểm tra tin nhắn như cũ, gửi lời hỏi thăm chào buổi sáng qua.

Tống Địch nói với anh hôm nay cô cũng rất bận rộn còn nói một câu xin lỗi tương tự.

Vừa đúng lúc Phó Thuấn lại ‘du ngoạn một ngày ở công xưởng’. Muộn nhất cũng phải mười giờ mới có thể kết thúc, bởi vậy thật sự cũng không để bụng.

Thời gian giữa trưa Tống Địch chủ động liên lạc với Phó Thuấn, bảo anh nhớ ăn cơm đúng giờ.

Phó Thuấn vừa ăn xong, đang cùng vài giám đốc kĩ thuật trở về, lập tức nhắn tin trả lời: ‘Ừ.’

Lần này Tống Địch không gửi tin nhắn thoại mà gửi chữ viết qua: ‘Sao anh lại như thế? Anh bảo em gửi tin nhắn thoại, nhưng anh lại viết chữ, không để em nghe giọng của anh, không công bằng, về sau em cũng không gửi tin nhắn thoại.’

Đây là phương thức làm nũng nịu thần kì gì vậy?

Mấy chữ này chỉ nhìn thôi đã thấy vô cùng ngọt.

Phó Thuấn ho nhẹ chuẩn bị nói chuyện, lại thấy đồng nghiệp phía trước quay đầu lại: “Làm sao vậy kỹ sư Phó? Đi đường cũng có thể cười sao?”

Đồng nghiệp khoảng bốn mươi tuổi, hiển nhiên không hiểu được tâm trạng vui vẻ của một tên thẳng nam già khụ như Phó Thuấn rồi, anh cười thầm ra vẻ đứng đắn nói: “Phải không? Đồ ăn rất hợp khẩu vị mà thôi.”

Đồng nghiệp lắc đầu, cười tiếp tục đi.

Phó Thuấn đợi một lát, mấy ngươì phía trước nói chuyện. Anh kéo giãn khoảng cách, giẫm lên đường nhỏ đầy lá rụng, đứng trong gió thu dưới ánh mặt trời ấm áp mở tin nhắn thoại nói: ‘Cục cưng, giận sao?’

Anh nói xong câu này vô thức mà nhìn xung quanh, thật sự là…

Trong xấu hổ mang theo chút ngọt ngào, trong ngọt ngào mang theo chút hạnh phúc, trong hạnh phúc lại pha lẫn một tia mong đợi.

Tống Địch vẫn chưa trả lời, anh mở câu lúc nãy ra nghe giọng nói của mình một lượt.

Nói thật nếu không phải ba giây trước chính miệng anh nói ra, quả thực không thể tin lời này nói ra từ chính miệng của mình.

Tống Địch đã gửi giọng nói tới rồi: ‘Vừa rồi có hơi giận, bây giờ ổn rồi.’

Trong lời nói rõ ràng có tiếng cười kẽ. Phó Thuấn nhìn lá vàng rơi lả tả ở trên con đường nhỏ. Trái tim anh giống như lá cây phiêu đãng trong không trung cuối cùng cũng rơi xuống đất, thỏa đáng mà bình thản.

Tối hôm nay Phó Thuấn cũng không dám đến nhà Tống Địch nữa,lỡ…

Mười rưỡi tắm rửa xong nằm trên giường, Phó Thuấn uống ít rượu, theo thói quen mà mở dòng thời gian của Tống Địch xem, nhìn dòng thời gian hôm nay của cô ‘Nghệ thuật cắm hoa phổ biến.’

Vẫn là hàng chữ được sao chép và dán lại như cũ nhưng ở trong mắt anh cũng là rất hay ho.

Lại nhìn thấy chuỗi dãy số mua hoa kia Phó Thuấn nghĩ, mỗi ngày sẽ có bao nhiêu người gọi qua số điện thoại này liên lạc với thỏ trắng nhỏ của anh, từ trong điện thoại nghe thấy giọng nói mềm mại đây? Thật muốn chiếm giữ thỏ trắng nhỏ trở thành của riêng anh.

Vừa đúng lúc Tống Địch liên lạc đến, Phó Thuấn thuận tiện hỏi cô chủ nhân đôi giày converse ở phòng trà bên hồ xanh lần trước là của ai.

Tống Địch lại cố lảng tránh mà nói anh: “Chúng ta có tới một ngày chưa gặp nhau nhỉ.”

Chuyện này không phải đơn giản sao, Phó Thuấn gọi video, cảm ơn giám đốc sản phẩm của Zalo chu đáo như thế.

Có điều là qua một lúc lâu đối phương mới kết nối được.

“Vì sao chậm như vậy?” Phó Thuấn nhìn thấy gương mặt hồng hồng của cô xuất hiện.

Tống Địch nói: “Sao anh không nhắc em trước chứ? Lúc nãy em…”

Cô không được tự nhiên một lúc: “Không sao, đã ổn rồi.”

Tên đực rựa Phó Thuấn này hiển nhiên không biết con gái phải chỉnh sửa đầu tóc và sửa sang quần áo xong mới gặp người khác. Thậm chí có người làm lố còn phải trang điểm.

“Vậy lần sau trước khi muốn gọi video anh sẽ nhắn tin nói với em trước. Em đồng ý anh mới gọi được không?”

Phó Thuấn nhìn thấy đôi mắt to và chóp mũi nhỏ của cô, làn da thật sự là rất tuyệt.

“Thật không?” Tống Địch gật đầu: “Không đúng, sao anh đột nhiên tốt như vậy?”

Phó Thuấn nói: “Không phải là em không thích sao? Nếu như em không thích thì nói với anh, anh sẽ sửa.”

Trong lòng anh nói,  bây giờ trên khắp cơ thể anh đã được lắp đặt máy cảm nhận cảm xúc bậc nhất, chỉ cần cung cấp được tình hình số liệu, phản hồi lại chính xác tỉ mỉ cho hệ thống xử lí trung tâm, thay đổi, thực hiện phương thức và phương hướng đều dễ dàng như trở bàn tay.

Phó Thuấn lại hỏi về việc chiếc giày converse. Chỉ thấy Tống Địch bĩu môi nói: “Không nói với anh, lần sau anh đến gặp em thì em sẽ nói ở trước mặt anh.”

Thật sự là một công chúa nhỏ quyến rũ, Phó Thuấn nghĩ lập tức xuất hiện ở trước mặt cô ngay bây giờ, nhìn cô ngẩng đầu dễ thương và nghe thấy hơi thở như hoa lan của cô lúc nói chuyện.

Phó Thuấn gật gật đầu: “Được.”

Nếu như ở cùng một chỗ thì tốt rồi, anh vô thức mà nhìn xung quanh. Cái giường rất rộng, khụ khụ, suy nghĩ hơi xa.

Trước khi ngủ Phó Thuấn còn đang suy nghĩ, sao trước kia không phát hiện chiếc giường này còn rất phù hợp với hai người ở cùng nhau.

Buổi trưa ngày thứ tư, chị dâu Phó Thuấn  liên lạc nói cho anh biết đã chuẩn bị đồng hồ, bảo anh về nhà ăn tối thuận tiện chọn luôn.

Phó Thuấn cảm ơn, lại nói với Tống Địch buổi tối anh lại không thể đi gặp cô. Tống Địch bận kinh khủng, cô còn đang hi vọng anh cũng bận.

Tan làm về đến nhà họ Phó, trước khi bắt đầu ăn cơm, chị dâu chuẩn bị bảy đến tám cái đồng còn dùng khay tinh xảo đưa đến trước mặt Phó Thuấn.

“Cái này…” Phó Thuấn nhìn thấy màu sắc, lớn nhỏ, kiểu dáng khác nhau, mặt đồng hồ nhỏ, dây đồng hồ tinh tế: “Chị dâu, chị lo xa quá rồi đó?”

Anh hai ở một bên cười: “Em thật sự cho rằng chị dâu của em có thời gian rảnh rỗi chọn từng cái từng cái cho em ư? Anh bảo cô ấy lựa cho anh một chiếc kẹp cà vạt và khuy măng sét mà cô ấy đều dặn dò trợ lí đi làm.”

“Vậy là tốt rồi.” Phó Thuấn nói: “Nếu không thì thật là làm phiền chị dâu.”

Chị dâu đứng ở một bên nhìn đồng hồ đeo tay cẩn thân nói: “Trợ lí dựa theo lớn nhỏ, dài ngắn, giá cả và địa vị đưa đến hai mươi hai cái. Chị đã giản lược bớt mười bốn cái rồi.

“…” Phó Thuấn còn có thể nói cái gì chứ: “Cảm ơn chị dâu.”

Chị dâu cả lại gần nghiêng người khoác lên vai của chị dâu nói: “Thuấn yêu đương, cả nhà chúng ta đều đã điều động binh lực rồi.”

Lúc này chị dâu mới thoải mái nói: “Đây không phải hoàn thành nhiệm vụ lớn sao?”

Mọi người đều cười.

Bà Thành Bội Dao từ trong phòng sách vội vàng đi ra, đi qua phòng làm việc nhìn thấy bọn họ ồn ào như vậy lại gần nhìn xem: “Sao vậy? Thật là cô gái gia đình bình thường à?”

Phó Thuấn gật gật đầu: “Vâng.”

Phó Thuấn cầm lấy chiếc Zenith lên nhìn, màu xanh ngọc hiện ra trong không trung và phát ra hoa văn hình dáng vầng trăng yên lặng mà thanh nhã ở trên mặt đồng hồ, chữ la mã và kim đồng hồ đều thon dài có lực. Mặt đồng hồ khéo léo và tinh xảo, trong lượng cũng thích hợp, nghĩ đến sẽ rất hợp với cổ tay của Tống Địch.

Thành nữ sĩ nói: “Nhìn cũng được.”

Tất cả mọi người cười cười, chị dâu nói: “Thuấn, chiếc đắt hơn giá dự tính của em, khoảng một trăm triệu.”

“Không phải em nói chỉ cần khoảng ba mươi triệu thôi sao.” Phó Thuấn dặn dò là giá cả này. Anh sợ quá đắt không thích hợp.

Chị dâu thứ nói: “Không, chị bảo trợ lí chọn trong từ ba mươi đến dưới một trăm triệu, ngoại trừ cái này mấy cái còn lại đều là hơn ba mươi triệu.”

“Chậc, em cầm cái mắc nhất?” Phó Thuấn chưa từng tìm hiểu về đồng hồ, có một chút ngạc nhiên: “Vậy thì cái này đi.” Cùng lắm thì không nói giá cả.

Bà Thành Bội Dao nhìn đứa con trai út đang sờ mó đồng hồ trầm tư, bà cổ vũ hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”

Những người khác thấy đều lặng lẽ cười.

“Hai mươi tư tuổi.” Phó Thuấn cũng đã xác nhận quan hệ với Tống Địch, lúc này nói với bà Thành cũng vừa lúc thích hợp.

“Khi nào mang về ăn cơm?” Bà Thành Bội Dao đi đến nhà ăn. Mọi người cũng thu dọn một chút đi qua chuẩn bị ăn cơm.

Phó Thuấn thầm nghĩ đưa thỏ trắng nhỏ về còn không phải là bị mọi người vây xem như hổ rình mồi sao?

“Qua một thời gian nữa, đừng vội, thời gian còn rất dài.” Phó Thuấn nói xong rồi nở nụ cười.

Phó Thuấn cầm hộp đồng  đi về, rất muốn lập tức bay đến bên cạnh thỏ trắng nhỏ giúp cô đeo đồng hồ lên cổ tay.

Nhưng Tống Địch đã ngủ rồi cũng đành thôi.

Tám giờ ngày hôm sau tan làm, Phó Thuấn và Tống Địch hẹn lát nữa gặp mặt thuận tiên đi ăn khuya.

Anh thoát khỏi viện nghiên cứu, lập tức lái xe chạy như bay đến cạnh cửa tiệm Hoa Nguyệt. Nhưng còn chưa đến gần thì đã nghe được tiếng cãi nhau.

Cửa hàng còn đang mở, cửa cũng mở, bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới đi lui.

Phó Thuấn đứng khá xa nghe không rõ, chỉ thấy anh ta khoa trương mà dùng tay chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Địch.

Tống Địch lại đứng ở một bên không nói không rằng hai tay bỏ ở trong túi áo tạp dề, nhìn anh ta với vẻ mặt thản nhiên.

Đây là khách hàng của cô sao? Sao lại hung dữ như vây?

Phó Thuấn tức giận bước lên phía trước.

Phó Thuấn đi đến gần mới nghe được người đàn ông kia lớn tiếng nói: “Cô đẹp như vậy, đi đứng đường cũng kiếm bộn tiền, cần gì phải ở đây mở cửa hàng chứ? Kiếm không được tiền!”

Phó Thuấn lập tức nổi giận, nhưng còn chưa kéo cửa đi vào chỉ thấy Tống Địch tức giận cầm lấy một bình hoa thủy tinh gần đó đập vỡ ở trước mặt anh ta, cắn răng chịu đựng dường như cố nén lửa giận nói: “Sao cậu lại ác độc như vậy hả?”

Sợ bọn họ đánh nhau, Phó Thuấn lập tức mở cửa đi vào: “Tống Địch, đây là ai?”

Anh đến khiến Tống Địch có chút kinh ngạc. Cô luống cuống tay chân mà gạt nước mắt rồi mới lại đón anh nói: “Đừng qua đây cẩn thận mảnh vỡ thủy tinh.”

Tim Phó Thuấn co rút, ngẩng đầu nhìn cậuthanh niên du côn kia, dáng người không cao: “Cậu là ai?”

“Ồ, dụ được trai bao hả?” Cậu thanh niên đánh giá Phó Thuấn từ trên xuống dưới ngón tay chỉ ở chỗ anh: “Vì sao không quyến rũ một người có tiền? Cái tên này vừa nhìn là biết ngay dân làm kĩ thuật, không có tiền!”

Phó Thuấn nghiêm mặt chuẩn bị đánh nhau, Tống Địch lại đá một đống mảnh vỡ trên đất vào cậu thanh niên: “Cậu có thể sỉ nhục tôi nhưng đừng sỉ nhục anh ấy. Đi mau, đừng ở đây làm mất mặt nữa.”

Mảnh vỡ thủy tinh bắn tới ống quần bò cậu thanh niên: “Ha ha, có đàn ông đỡ lưng phải không? Bây giờ cô tốt rồi, chẳng lẽ chuẩn bị gả cho người ta như vậy hay sao? Không tính toán rõ ràng vụ tiền bạc cho nhà chúng tôi thì cô đừng có mà mơ.”

Cậu thanh niênlách qua miếng vỡ thủy tinh muốn đi. Phó Thuấn lao ra đấm: “Cậu nói cái gì?”

‘Bịch’, cậu thanh niênđập đầu trên cửa kính, còn chưa phản ứng lại thì Tống Địch sợ tới mức vội vàng ôm lấy eo của Phó Thuấn: “Đừng đánh nhau!”

Phó Thuấn xoa đầu của cô, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, đừng khóc.”

Tống Địch nhanh chóng cản trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Anh hãy để cho cậu ta đi đi.”

Rõ ràng cậu thanh niên cũng thấy Phó Thuấn rất cao to, cú đấm vào đầu lúc nãy khiến anh ta choáng đầu hoa mắt, mặt lập tức sưng lên.

Tức giận chửi lớn: “Mẹ mày, mẹ kiếp dám đánh tao? Mày chờ đó cho tao!”

Tống Địch nói: “Cậu nhanh đi đi!”

Phó Thuấn nhẹ nhàng đẩy Tống Địch ra, lại muốn đánh nhau.

Cậu thanh niên kia vội vàng co cẳng chạy, chạy ra đến bên ngoài còn không cam tâm bước một bước ngoái đầu lại ba lần mà trừng mắt nhìn bọn họ.

Phó Thuấn đừng tại chỗ kìm nén lửa giận, thấy Tống Địch buông anh ra, đầu tiên là đóng cửa tiệm, lại cẩn thẩn từng li từng tí lách qua mảnh vỡ thủy tinh, đi vào bên trong lấy chổi.

Anh vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, dưới ánh đèn cả người cô thực gầy yếu,cực kì mong manh.

Hai người không nói một lời chỉ có tiếng quét mảnh thủy tinh bén nhọn mà chói tai.

Cuối cùng quét hết lần này đến lần khác mới sạnh sẽ.

Lẳng lặng làm xong tất cả việc này, Tống Địch giống như mất sức ngồi ở trên ghế, tay chống lên trên bàn, đỡ thái dương mà khóc.

Phó Thuấn nhìn thấy một miếng thủy tinh rơi xuống ở trong góc. Anh ngồi xổm xuống nhặt lên ném vào thùng rác, thuận tiện đi rửa tay.

Bước đến ghế cúi đầu nhìn mái tóc đen dày của cô.

Phó Thuấn đứng thẳng một lúc không nhúc nhích.

Tống Địch khóc một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt đỏ hồng ẩn chứa nước mắt tràn đầy khó hiểu và chua xót.

Phó Thuấn nhíu mày nói: “Cho em ôm để khóc.”

Tống Địch sửng sốt, không phản ứng lại.

Phó Thuấn vươn tay kéo lại: “Ôm chặt.”

Mặt Tống Địch chạm vào áo lông cừu vừa mềm vừa ấm của anh, thiếu chút nữa nhịn không được khóc lớn, khó khăn lắm mới ngừng tiếng khóc. Cô khóc thút thít nửa ngày không chịu ngẩng đầu, chỉ thì thào mà hạ giọng nói: “Nếu như làm áo của anh ướt.”

“Vậy thì vứt.”

“…” Phó Thuấn chủ động cầm cánh tay nhỏ bé của cô nắm qua, vòng qua bên eo của mình: “Cho em ôm chặt.”

Đầu Tống Địch ở còn chưa đến ngực của anh, vặn vẹo mới nâng mặt lên: “Em cảm thấy chúng ta chưa hiểu rõ lẫn nhau… tốt nhất… tốt nhất…”

Chưa nói xong nước mắt đã chảy xuống, sao Phó Thuấn lại nỡ chứ? Tiếp tục ôm lấy cô: “Đừng nói, ít nhất thì bây giờ đừng nói gì cả.”

Tống Địch không đồng ý, Phó Thuấn lại túm lấy cô: “Đừng nhúc nhích, lát nữa lại đau, không phải là tay mới tháo băng sao?”

Lần này Tống Địch không nhúc nhích, cô vốn cũng không dám di chuyển tay trái nhiều, nhưng nghe Phó Thuấn nói lại khóc càng dữ dội hơn.

Phó Thuấn thầm nghĩ, sao gặp phải một người thích khóc vậy chứ, đành cam chịu số phận.

Anh lấy khăn ướt lau mặt cho cô, tay chân vụng về lau lộn xộn, bị Tống Địch cản lại.

Tống Địch khụt khịt mũi nói: “Anh suy nghĩ một chút đi.”

“Suy nghĩ cái gì?” Phó Thuấn vẻ mặt bối rối: “Ăn khuya sao? Em quyết định.”

“…”

Tống Địch lại đẩy anh: “Không phải, em nói nếu đi sâu tìm hiểu em, em… em có thể không phải giống kiểu như anh nghĩ.”

“Kiểu nào?” Phó Thuấn nói: “Anh thấy được em như thế nào là được rồi, cái khác anh không quan tâm.”

“Không phải như vậy.” Tống Địch tự mình để ý chuyện của mình nói: “Ngộ nhỡ không hợp…”

“Cái gì không hợp? Là kiểu người không phù hợp sao?”

“…” Tống Địch sao cảm thấy giao tiếp không được.

Phó Thuấn nói: “Được rồi, đừng nói. Em không muốn ôm anh thì để anh ôm em một lúc.”

“Vì sao anh lại tốt như vậy chứ?” Tống Địch lại khóc: “Em không xứng với anh.”

Phó Thuấn thở dài: “Đừng nói gì cả.”

Tống Địch vùi vào ngực anh khóc lớn, một hồi lâu mới bình tĩnh.

Thấy cô không có phản ứng gì nữa, Phó Thuấn mới tức giận mà nói: “Anh sống gần ba mươi năm lần đầu tiên bị người khác nói anh là trai bao. Anh trông giống trai bao sao?”

Tống Địch bị anh chọc cười, vừa đau lòng vừa yêu thương mà ôm chặt lấy eo anh nói: “Đừng nghe cậu ta nói. Từ nhỏ đến lớn cậu ta đã như vậy, nói chuyện trái tai lắm.”

“Từ nhỏ đến lớn?”

Phó Thuấn không tin nổi, sao Tống Địch lại quen một cậu thanh niên rác rưởi lâu như thế chứ.

Tống Địch ôm lấy anh nói: “Vâng, con trai của chú, là em họ của em.”

“…”

Phó Thuấn kinh ngạc, hai người không giống nhau chút nào lại là chị em họ. Di truyền học quả nhiên là một môn học phức tạp.

“Cậu ta đến đây làm gì?”

Phó Thuấn cũng không quên tên rác rưởi kia nói cái gì – đi đứng đường, hơn nữa mở miệng, ngậm miệng đều là tiền.

Tống Địch hoảng hốt mấy giây mới nói: “Đòi tiền.”

“Em trai em lấy tiền của em?” Nhận thức của Phó Thuấn sụp đổ,

Tống Địch đẩy anh ra: “Bây giờ chúng ta ngồi ở trên sofa, bình tĩnh lại. Em nói với anh việc của em rồi anh hãy quyết định lại lần nữa xem anh có còn muốn hẹn hò cùng em không, được chứ?”

Lúc cô nói câu này, rất bình thản và rất bình tĩnh, rất…

Phó Thuấn cảm thấy có loại khí chất cứng cỏi để lộ ra từ trong ánh mắt của cô. Anh tìm được rất ít loại cảm giác này trên gương mặt của cô gái trẻ tuổi.

Phó Thuấn gật đầu ngồi trên ghế sofa cùng cô, mặt đối mặt, ở giữa còn có cái bàn trà vừa chướng mắt lại vừa chiếm chỗ.

“Em là do chú thím nuôi lớn.”

Tống Địch thản nhiên mà nhìn tay: “Lúc nhỏ trong nhà nghèo, ba mẹ sợ em đói nên đưa đến nhà chú.”

Phó Thuấn sinh ở gia đình giàu có bậc nhất, gia đình hòa thuận được người ngoài khen ngợi làm sao có thể tưởng tượng được loại khổ sở này?

Nhưng trong lòng anh như thắt lại, chua xót tột đỉnh.

Phó Thuấn nghiêng nửa người trên về phía trước, vươn tay ra giữ chặt ngón tay lạnh lẽo của cô.

Tống Địch lại nở nụ cười: “Em đã rất tốt, con gái trong thôn còn ăn không đủ no và đưa cho người ngoài, cũng không biết có trưởng thành không hoặc sau khi trưởng thành có sống được giống người khác không.”

Tuy là nói như vậy nhưng cô vẫn nhìn tay của bọn họ đang nắm lấy nhau, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống:

“Có phải cảm thấy rất cách xa lạ không?”

“Ừ.”

Phó Thuấn chỉ có thể duy trì yên lặng, anh thậm chí không biết an ủi cô như thế nào.

Nói với cô cuộc đời nên nhìn về phía trước?

Nhưng nguồn gốc đau khổ của gia đình là đi theo cả đời và ảnh hưởng suốt đời.

Kiểu lời nói dối an ủi người khác này, bây giờ anh cũng nói không nên lời.

Tống Địch tiếp tục nói: “Nhà của chú đã rất tốt, có ăn có uống, ít nhất năm mới cũng có thể mặc quần áo mới.” Cô ngẩng mặt lên trong nước mắt mang theo nụ cười: “Em còn coi như may mắn.”

Phó Thuấn là con cưng được trời ưu ái, không nói gì đối với việc này, chỉ gật đầu.

“Có điều hai năm nay nhà chú cũng không yên ổn, chú thím đều bệnh, bệnh nặng liên tục, em họ lại…” Cô xin lỗi nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi…”

Phó Thuấn nói: “Cậu ta cũng lớn rồi, không có việc làm sao? Vì sao lấy tiền của em?”

“Mười tám tuổi.” Tống Địch nói, bả vai cô co rúm lại: “Phần lớn thời gian đều chơi bời lêu lổng.”

Trong kí ức của Phó Thuấn, mười tám tuổi anh đang đắm mình ở trong thư viện mơ tưởng trở thành một kỹ sư vĩ đại.

“Chú thím nuôi lớn em, em cũng có nghĩa vụ báo hiếu. Tống Địch tiếp tục nói: “Có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, nhưng…”

Cô chua xót mà rút tay khỏi bàn tay ấm áp của anh, che mặt nói: “Em quá kém cỏi, kiếm không được nhiều tiền để họ hưởng thụ.”

“Nhà chú của em, bọn họ có thu nhập không?”

“Có, chú của em đang làm bảo vệ ở phía nam thành phố, thím làm việc trong nhà máy len sợi, nhưng không kiếm được bao nhiêu. Bây giờ giá cả đắt đỏ miễn cưỡng đủ sống. Thực ra bọn họ cũng rất vất vả, bệnh cũng không dám đi bệnh viện khám, lại phải tiết kiệm chỗ này một chút chỗ kia một chút, để dành tiền cho em họ dùng. Trước kia là muốn để cậu ta lên đại học, bây giờ là muốn cậu ta kết hôn sớm. Cuối năm ngoái hai người già lại đều bị bệnh, tiền ở trong nhà cũng tiêu gần hết.

Tống Địch nói xong những chuyện này, đã không khóc nữa. Cô đã hoàn toàn kiệt sức trước tình cảnh rối rắm này.

“Vậy bây giờ em trợ cấp cho bọn họ?” Phó Thuấn hỏi.

Tống Địch gật đầu: “Tuy bọn họ không sinh ra em, nhưng ở cùng họ từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị bỏ đói. Hơn nữa chú thím nói…”

“Như thế nào?”

“Em kiếm tiền kết hôn cho em họ thì sau này em tự do.”

Phó Thuấn kinh ngạc nhìn cô, không biết còn tưởng rằng là ở xã hội cũ.

Dưới tình huống này Phó Thuấn không biết nói gì dứt khoát đứng lên đi qua ôm lấy cô: “Kết hôn cần bao nhiêu tiền?”

Anh nghĩ chắc là khoảng mười mấy tỷ đi?

Tống Địch nói: “Chú nói, phải mua nhà cho em trai, cần hai tỷ.

“…”

Phó Thuấn cảm thấy quan niệm giá cả của anh và cô không ở một thế giới.

Cái này không phải… giá của một chiếc xe.

“Đến cuối năm ngoái, em đã đưa chín trăm tỷ rồi.” Tống Địch bỗng nhiên cười châm biếm: “Năm ngoái buôn bán còn tốt, nhưng năm nay không biết vì sao giá cả tăng cao, ngay cả bán hoa cũng không được giá tốt.”

Phó Thuấn lập tức liên tưởng đến thu nhập của cô, đây là tỷ lệ thu chi kinh khủng khiếp cỡ nào chứ.

Anh đau lòng ôm chặt bả vai của cô.

“Cho nên đây chính là tình hình của em.”

Tống Địch nói: “Năm nay chắc là có thể đưa cho hai trăm năm mươi triệu. Em họ đến lấy tiền, em không muốn đưa cho cậu ta, cậu ta lấy đi chắc chắn là sẽ tiêu sạch. Em phải để đến cuối năm đưa cho chú thím.”

Phó Thuấn yên lặng tính toán.

Thu nhập một năm của cô khoảng ba trăm sáu mươi triệu, tiết kiệm hai trăm năm mươi triệu, cộng thêm tiền thuê nhà ở khu vực này và chi tiêu cơ bản hằng ngày của mình cũng đã dùng gần hết hơn một trăm triệu còn lại kia.

Vẫn là câu nói kia, tiền anh khui một bình rượu có thể để Tống Địch sống một năm.

“Em luôn dự định trước khi kết hôn phải trả hết tiền nuôi dưỡng cho gia đình chú, rồi lại làm thêm hai năm kiếm tiền của hồi môn mới vui vẻ lấy chồng.”

Tống Địch nói có vẻ thoải mái, nhưng thực ra cũng rất đau buồn đó.

Phó Thuấn thầm nghĩ dựa theo mỗi năm chín trăm tỷ thì cũng không cần quá lâu, lại tiếp tục mở tiệm hoa năm năm nữa. Nhưng lúc đó cô cũng đã hai mươi chín tuổi, còn cần hai năm để dành của hồi môn… hừm, ngoài ba mươi tuổi rồi. Vậy chẳng phải anh đã ba mươi bảy tuổi sao?

“Không được, anh đợi không được lâu như vậy.” Phó Thuấn bỗng nhiên nói.

“Cái gì?” Tống Địch không hiểu anh đang nói cái gì ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Thuấn nói: “Anh không thể đợi đến ba mươi bảy tuổi mới lấy em. Anh rất muốn…” Anh không biết gần đây anh bị làm sao, nói chuyện càng ngày càng… Anh còn chưa nói xong: “Anh giúp em nhé, một lần thanh toán cho xong.”

“Nói gì vậy?” Tống Địch nói: “Vậy không phải thành… thành giao dịch tình cảm sao?”

Nói cũng rất có lý, Phó Thuấn yên lặng.

“Em biết anh rất giàu.” Tống Địch xoay người chống tay trên đùi: “Nhưng cũng không thể tiêu như vậy.”

Phó Thuấn sửng sốt: “Em biết anh có tiền sao?”

Trong lúc nhất thời anh không biết làm sao, ánh mắt phức tạp.

“Trước kia có lần đi đưa hoa, có người đứng trong thang máy nói kỹ sư nam của viện nghiên cứu bọn họ lương hàng năm hơn hàng trăm triệu. Nếu như là thâm niên có thể có hơn tỷ.”

Tống Địch nhớ lại: “Anh không phải cấp bậc thâm niên? Em nghe cô lễ tân xinh đẹp gọi anh là kĩ sư Phó, rất tôn kính.”

Phó Thuấn thầm nghĩ hóa ra là như vây. Anh xoa xoa đầu của cô: “Ừ, cho nên có đủ cưới em không?”

“Là em không đủ của hồi môn gả cho anh.”

Tống Địch nói: “Dựa theo cách nói của bọn em, nếu như anh đưa sinh lễ một tỷ rưỡi thì em phải trả lại cho anh bảy trăm năm mươi triệu.” Cô cuối cùng cũng nở nụ cười: “Em đi cướp mới có thể biến ra nhiều tiền như vậy.”

Phó Thuấn nói: “Không cần của hồi môn, em bằng lòng gả cho anh, muốn gì anh cũng cho em.”

Tống Địch quay đầu qua trợn mắt nhìn anh: “Vì sao anh đột nhiên ngọt ngào như vậy?”

Chính Phó Thuấn cũng cảm thấy không thể tin. Những câu này giống như tự nhiên ở bên miệng chỉ đợi cô tới nghe. Anh nghiêm mặt nói: “Là thật.”

Tống Địch nhẹ nhàng vỗ chân anh: “Tránh ra tránh ra, không muốn nghe những câu này.”

Cô sửa lại vạt áo: “Em cũng không phải không biết, thu nhập nào thì có mức chi tiêu đó. Nếu thật sự kiếm vài ba tỷ thì chi tiêu cũng không ít. Dù sao anh cũng không cần giả vờ người lắm tiền.”

“…”

Phó Thuấn oan ức biết bao, anh là một người nhiều tiền, hôm nay bị người khác nói thế đến hai lần, mất hết thể diện.

“Được rồi, việc của em anh cũng đã biết rồi. Anh có chuyện gì muốn nói không?” Tống Địch trở nên vô cùng bình tĩnh và tỉnh táo. Tuy nhiên trong ánh mắt còn đỏ đã ôn hòa lại.

Phó Thuấn không muốn bị cô đẩy ra chỉ có thể ngồi trở lại sô pha: “Hi vọng em kiếm được một tỷ rưỡi còn lại sớm một chút để chúng ta có thể kết hôn ngay lập tức.”

Tống Địch hờn dỗi mà lườm anh: “Ơ kìa, chẳng biết tại sao nói được xa xôi như vậy. Chúng ta mới bắt đầu … con đường sau này rất dài.”

“Không được.” Phó Thuấn nói: “Anh chỉ hận đêm nay em không thể lập tức kiếm được tiền.”

Tống Địch phì cười  nói: “Có lẽ em phải đi cướp ngân hàng ở phố bên cạnh.”

Đêm nay, bọn họ ở nhà hàng Cảng Thức Trà gần cửa hàng bán hoa ăn chút gì đó, Phó Thuấn mới đưa Tống Địch trở về.

Nhưng, anh vẫn luôn suy nghĩ, anh nên nói như thế nào với Tống Địch, rằng thu nhập của anh so với kỹ thuật nam thâm niên thật ra còn nhiều hơn rất nhiều?

Cụ thể là bao nhiêu, chính anh cũng không rõ ràng lắm.

Haizz, yêu đương, làm người ta sầu thật mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.