Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 40



Phó viện trưởng Trương biết được Phó Thuấn đã cho Ngô Bình một đạp, hơn nữa còn ở ngay ở hội trường buổi họp báo của FD, đều sợ ngây người.

Hai ngày này Phó Thuấn không bình thường, ông hiểu rõ.

Hiện tại người này lại giống như hến, sống chết không mở miệng, hỏi không ra thứ gì.

Khi thấy Phó Thuấn, phó viện Trương lắc đầu: “FD thật không biết xấu hổ, phương án này là phần của chúng ta.”

Phó Thuấn đã sớm xác định, không có tâm trạng nghe những lời này: “Buổi chiều làm xong báo cáo tôi muốn về trước, trong nhà có việc.”

“Trong nhà có việc? Trùng hợp như vậy?” Phó viện Trương nói: “Bây giờ cậu đã biết rõ vấn đề nghiêm trọng như thế nào rồi, vì sao lại không cho cảnh sát?”

“Không.” Phó Thuấn lạnh lùng nói: “Nếu như viện nghiên cứu báo cảnh sát, vậy là tôi tiết lộ. Tôi sẽ đến gánh vác trách nhiệm.”

Phó viện Trương rất muốn đánh chết anh: “Cậu gánh trách nhiệm một cách mù quáng như vậy, cậu biết hậu quả sao? Nếu báo cảnh sát, cậu sẽ phải bị kết án đấy!”

“Tôi biết rõ.” Phó Thuấn nói.

“Được rồi được rồi, đợi làm xong buổi họp báo.” Phó viện Trương không muốn tranh luận cùng anh.

Người đứng đầu tự mình mang ra, hiện tại cố chấp với ông, không có ý nghĩa.

Tại hội nghị thương mại vận dụng công nghệ mới AD&PD, Phó Thuấn trình bày đầy đủ báo cáo tối hôm qua tạm thời làm được.

Trong đó chỉnh đốn kỹ thuật AEB và cải cách án lệ số liệu tương đối toàn diện, ngồi ở dưới khán đài Kỹ sư trưởng Trần nhìn cũng trực tiếp gật đầu: “Tiểu Phó làm việc thật sự cẩn thận, cậu ấy tự làm thử nghiệm, số liệu còn kỹ càng như vậy, là tài năng tốt.”

Phó viện Trương ở một bên đổ mồ hôi lạnh, toàn bộ số liệu của tên nhóc này, nhưng tối hôm qua là lừa đảo!

“Không chỉ cẩn thận, năng lực ứng biến cũng không tệ, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, đều rất tỉnh táo.” Viện trưởng Ngô bổ sung thêm: “Nếu không phải chúng ta đều ở đó, hoàn toàn không biết đã xảy ra sơ suất lớn như vậy.”

Lúc này Phó viện Trương, mở chai nước suối đặt trước mặt, nốc  nước lạnh cho tỉnh đầu óc.

Đợi báo cáo kết thúc, Phó Thuấn bị phóng viên giữ lại chụp mấy tấm hình, không làm phỏng vấn, phải để cho lãnh đạo lên.

Anh chào hỏi với phó viện Trương, từ Ô Trấn lái xe đi trên đường cao tốc, đi đến đảo Châm Sơn của thành phố.

Phóng nhanh vượt ẩu, ba giờ mới đến.

Đảo Châm Sơn ở phía xa biển Đông, phải ngồi thuyền từ bến tàu mới có thể đi.

Lúc Phó Thuấn đến, vé tàu mỗi ngày tám chuyến đã bán xong, anh tìm ca nô đón khách riêng tại bến tàu, trả tám trăm, đêm đó đưa đến ở trên đảo Châm Sơn.

Lúc lên đảo, trời đã tối.

Cuối tháng mười một, lạnh đến mức làm toàn thân người phát lạnh, hàm răng run lên.

Không có người nào ở bến tàu cũng không có xe taxi, Phó Thuấn đi bộ ra đường chính cách đó một cây số, đợi nửa giờ mới đợi đến lúc có một xe taxi kiểu cũ.

Ngồi trên xe, anh báo địa chỉ, tài xế còn không muốn đi cho lắm: “Nơi này quá xa, cậu biết không, từ chỗ này đến bên kia chỉ có con đường, ở góc đối diện, thật sự quá xa.”

Đó là một làng chài hướng ra biển Đông.

“Sáu triệu.” Phó Thuấn thản nhiên nói.

Bây giờ có thể dùng tiền giải quyết thì không thành vấn đề.

Tài xế không phản đối mà đưa người đi.

Trên đường đi vẫn còn giới thiệu phong cảnh trên đảo, cối xay gió rất đẹp, ban ngày có thể thấy tàu chở dầu lớn nổi trên biển Đông, vịnh làng chài có phong cảnh rất đẹp, có thể mặt trời mọc và lặn, ăn hải sản cũng nhiều, nói ra một đống tên đồ ăn.

Cuối cùng tài xế hỏi Phó Thuấn: “Cậu đẹp trai, cậu tới du lịch hay là tới làm gì?”

Phó Thuấn không nói chuyện, nhìn qua niên đại này rất có cảm giác phá phố phá đường, thầm nghĩ, tới tìm thù.

Xe ở bên ngoài thôn vào không được, Phó Thuấn trả tiền xuống xe, bọc áo khoác ngoài đánh hắt xì vang dội.

Anh chủ quan rồi.

Vào tìm người, lại quên mang thêm quần áo.

Tiến vào thôn, phát hiện địa chỉ Quan Hạo Hiên cho rất khó tìm, không có biển chỉ đường nào cả.

Hơn nữa cảm giác thôn nghỉ ngơi sớm, giữa mùa đông, hoàn toàn không có bóng người.

Ngẫu nhiên một chiếc xe điện từ sau lao vút qua.

Phó Thuấn đi vào trong, gặp phải một cửa hàng có gian cổng nho nhỏ, hình quả lê ánh đèn mờ nhạt ở cửa ra vào, ở phía trên viết ba chữ dùng sơn màu đỏ: Quầy bán quà vặt.

Anh đẩy cửa đi vào, một ông lão đang ngồi ở cửa ra vào nhìn anh, thấy anh là khách từ ngoài đến hỏi thẳng: “Làm gì?”

“Mua ít đồ.” Phó Thuấn lướt nhìn mì ăn liền và nước khoáng của quầy hàng, không thấy được những vật khác, vật phẩm khá nghèo nàn.

Ông lão hô to, một người phụ nữ vừa gội đầu xong đi tới, vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi: “Muốn gì?”

Phó Thuấn nhìn đầu của cô ấy vẫn còn nước rơi xuống, cặp mắt nhỏ kia xuyên thấu qua mái tóc đen ẩm ướt lộ ra ánh mắt khôn khéo, đang quan sát anh.

“Mua một chai nước, mặt khác hỏi thăm cô về một người, họ Tống, Tống Địch, cô biết không?”

Phó Thuấn cầm nước, lấy tiền lẻ trong túi tiền ra… chuyện xấu hổ là, anh hoàn toàn không có tiền lẻ.

Tại Văn thành có thói quen dùng Airpay, tiền mặt vốn ít, vừa rồi lại đưa cho xe taxi sáu triệu… Túi tiền trống trơn.

Người phụ nữ kia khôn khéo, nhìn là anh biết không phải người chuyên môn mua đồ: “Từ nơi này đi lên phía trước, đi đến tận dưới, đi ra cửa vịnh rồi đi vào bên phải, có một đường núi dốc, đi lên, chỗ đó có ba gia đình, anh đi gõ một trong những nhà có mở đèn kia là được.”

Phó Thuấn cầm Thủy Bình, chỉ có thể nói: “Tôi không mang tiền lẻ, ở đây của cô có thể trả qua Airpay không?”

“Cái gì?” Người phụ nữ khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, anh đừng mua.”

Phó Thuấn buông, ho nhẹ: “Vậy được rồi, vô cùng cảm ơn.” Anh quay người đi ra ngoài.

Anh đi rồi, ông lão quầy bán quà vặt vịn khuông cửa đi ra ngoài xem bóng lưng thẳng tắp của anh.

“Không phải con bé nhà họ Tống mới trở về ngày hôm qua rồi sao?”

“Quỷ mới hiểu được. Haizz, ba, ba đừng đi ra nhìn, đừng có quan tâm chuyện của người khác nhiều quá.” Người phụ nữ buộc bừa tóc ra sau ót, đóng cửa, nhịn không được cũng nhìn. Người đàn ôngvừa rồi đúng là hiếm thấy, giống như người trên TV, ăn mặc cũng là đẹp trai lịch sự, trên đảo nhỏ này của bọn họ hoàn toàn không có người như vậy.

Phó Thuấn đi lên phía trước, bên tay trái là cái vịnh nho nhỏ, anh cũng không nghĩ tới, đây rõ ràng chính là biển Đông rồi.

Dựa theo bản đồ, ở đây là một trong mấy hòn đảo cực đông trên bản đồ tổ quốc.

Phó Thuấn chỉ thấy mặt biển tối như mực, bên bãi bồi, gió ngược lại không lớn, xuôi theo dốc núi nhà dân xây không ít, nhưng đều tắt đèn, xem bộ dáng là đã sớm nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi đến cùng, quả nhiên thấy ba gia đình, Phó Thuấn đi gõ cửa nhà có đèn sáng.

Từ trong vang lên giọng một bà lão hỏi: “Ai thế?”

“Tìm người.” Phó Thuấn nói.

Trong chốc lát có người đến mở cửa, bà lão lưng còng xuống đại khái chỉ cao có độ một mét hai mét ba, mang theo giọng nói nồng đậm quê hương hỏi: “Tìm ai?”

“Tống Địch có ở đây không ạ?”

“À? Tìm bé chị à?” Bà lão lại ra sức ngửa đầu nhìn người đàn ông vóc dáng rất cao này.

Phó Thuấn cũng không biết bà nói bé chị có phải là Tống Địch hay không.

Chỉ nghe thấy trong phòng lại có âm thanh hỏi của một ông lão.

Phó Thuấn nghe không có hiểu.

Bà lão hô trở về, lại nhìn anh: “Cậu là ai?”

Phó Thuấn bất đắc dĩ: “Cháu là bạn của cô ấy, làm cùng cửa hàng hoa.”

“A! Trong tiệm hoa à.” Bà lão lúc này đã biết: “Vậy cậu vào nhà đầu ngồi đi, tôi đi gọi con bé, nó đi xem mắt ở nhà bác của nó rồi.”

“Xem mắt?” Phó Thuấn sững sờ.

Bà lão đều bước ra rồi, vịn cửa: “Đúng, con bé đã đến tuổi kết hôn.”

“…” Phó Thuấn  cảm giác như muốn điên.

Cái gì đến tuổi nên kết hôn?

Đây là cái gì?

Anh nhìn bà lão lảo ddảo đi ra ngoài, hơi lo lắng bà có phải đi đường có vấn đề hay không.

Anh đứng trong phòng, chú ý toàn bộ ngôi nhà, rất đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, đoán là một ngôi nhà do chính người dân xây dựng.

Bốn tường để trống, có một bức tường dựa vào cầu thang trên tường treo các loại giấy khen vàng vàng hồng hồng, Phó Thuấn đi đến xem xét, có Tống Địch đấy, cũng có một tên nữa là “Tống Bảo”, đoán chừng là đệ đệ của cô.

Cái tên này… Cùng với Tống Địch, cũng cách quá xa vạn dặm rồi.

Ước chừng không đến mười phút, nghe được âm thanh có người đã chạy tới.

Tống Địch một bước vào đến thấy Phó Thuấn một tay để ở trong túi áo, xa xa đang nhìn mình, ánh mắt kia giống như từ bầu trời rơi xuống, nghiêng người nhìn chính mình, ánh mắt lạnh so với gió trong thôn còn làm người ta phát lạnh hơn.

Cuối cùng cũng thấy người rồi, Phó Thuấn nhìn cô.

Cũng không nói chuyện, hai người đều giữ yên lặng.

“Bé chị, sao không đi vào?” Đằng sau bà lão hỏi Tống Địch.

Tống Địch nhanh chóng rảo bước tiến lên, dùng tiếng địa phương nói chuyện với bà lão.

Phó Thuấn nghe không hiểu, chỉ nhìn xem có phải cô đang nhìn anh hay không, bà lão cũng nhìn qua, xem chừng là đang nói với mình.

Sau nửa ngày, Tống Địch mới chậm rì rì mà đi tới: “Anh Phó, ở trên đảo không có khách sạn đấy, buổi tối…”

Phó Thuấn nhìn ngón tay cô vặn vẹo, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Anh chấp nhận nghỉ một đêm trong nhà được chứ?”

Phó Thuấn lạnh lùng mà “Ừm” một tiếng.

Tống Địch lại huyên thuyên nói chuyện với bà lão, sau đó mới nói Phó Thuấn: “Vậy anh theo em lên lầu.”

Phó Thuần chằm chằm vào Tống Địch, thấy cô luôn cúi đầu, hoàn toàn nhìn không tới vẻ mặt, thật là bực bội.

Anh theo sau, bà lão phía sau đi đóng cửa lại.

Cầu thang thậm chí cả lan can đều không có, Phó Thuấn chú ý dựa vào tường đi.

Tường lầu hai cũng không  sơn, tất cả đều là xi-măng, mở đèn, ông lão vừa rồi nói chuyện ở đây.

Tống Địch tiếp tục mang người đi lên trên, mở đèn trong cầu thang lầu ba, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh coi chừng, chiều cao lầu ba.”

Phó Thuấn còn không có phản ứng, đã bị đụng đầu, hít hà một hơi, thấy Tống Địch bị dọa quay đầu, anh lạnh nhạt nói: “Chớ lộn xộn, đi lên phía trước.”

Không có lan can cầu thang, lỡ không nghĩ cẩn thận chẳng may bị ngã thì phiền to.

Tống Địch cũng không dám nhiều lời, tiếp tục dẫn đường.

Phó Thuấn khom người, thấy cô rõ ràng không cần cúi đầu… thật sự là, thấp có chỗ tốt của thấp.

Đẩy ra một phòng, Phó Thuấn rõ ràng thấy một đống bụi rơi xuống.

Tống Địch mở đèn, trên đèn cũng có tro bụi, lờ mờ một mảnh.

Trong phòng chỉ có một giường lớn,  rương lớn dựa vào tường, viết cái gì TV sao Kim, chắc là chiếc rương đã lắp đặt chiếc TV niên đại thời đầu.

Tống Địch co quắp mà chỉ chỉ giường: “Vậy anh ngủ tại đây được không?”

Phó Thuấn cảm giác cô muốn khóc rồi.

Anh còn chưa có hỏi câu nào, cô muốn khóc, dựa vào cái gì!

Phó Thuấn nhìn công tắc đằng sau, dùng sức ấn lên, nghe thấy Tống Địch a khẽ lên.

Anh kéo cô vào lòng, đè lên tường, không quan tâm mà hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.