Sau khi từ Châu Thành trở về, Phó Thuấn không bao giờ hỏi Tống Địch về gia đình của cô.
Thỉnh thoảng không rõ một chút cũng không sao, suy cho cùng, khi nói đến tình cảm và kỹ thuật đều không giống nhau, nói rõ ràng cũng không phải là cách tốt nhất.
Cuối tháng tư, Phó Thuấn đã trình kế hoạch kỹ thuật AEB cho viện nghiên cứu đường cao tốc, rồi tiếp tục đi tìm một công ty sản xuất các bộ linh kiện kỹ thuật để thảo luận về giá cả sản phẩm.
Vào ngày Quốc Tế Lao Động, có một “Diễn đàn Hội nghị Thượng đỉnh về đổi mới lái xe thông minh trên Internet” ở Thượng Hải, anh chạy đi chạy lại không ngừng.
Cuối cùng cũng chờ được một ngày nghỉ ở nhà vào cuối tuần, sáng sớm Tống Địch đã đến cửa hàng hoa.
Phó Thuấn nằm ở ghế sô pha ngoài ban công phơi nắng, có cảm giác như một ông già cô đơn.
Suy nghĩ hồi lâu, anh dứt khoát cầm laptop đi tìm Tống Địch.
Vào các ngày thứ bảy và chủ nhật, Công viên Sang Nghiệp vô cùng vắng, ngoại trừ một vài người ở lại tăng ca, hoàn toàn không có ai cả.
Phó Thuấn cảm thấy Tống Địch đang tìm kiếm việc gì đó để làm, vì vậy anh không ngăn cản cô.
Đầu tháng năm, Văn Thành đã hơi nóng.
Khí hậu của thành phố này không có mùa xuân và mùa thu, chỉ có mùa hè nóng nực và mùa đông giá rét.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy vải lanh màu đỏ sẫm, hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, trên cổ là chiếc vòng cỏ ba lá mà anh tặng cho cô, mái tóc được buộc tùy tiện trên đầu, một vài sợi tóc rơi xuống tai cô, vừa trẻ trung vừa nữ tính.
“Sao anh lại đeo kính râm?” Trong cửa hàng không có ai, Tống Địch nói thẳng: “Sao bây giờ anh lại ở đây?”
Không thể nói với cô rằng anh không muốn ở nhà một mình.
Phó Thuấn phớt lờ câu hỏi thứ hai và nói: “Anh không thể đeo kính râm sao?”
Ngửi thấy mùi bạch đàn nồng nặc trong cửa hàng, anh tháo kính và cài vào áo phông, vừa tìm liền thấy trong góc có một bó to: “Nhiều bạch đàn như vậy sao? Bán có chạy không?”
Tống Địch nói: “Từ khi mở cửa hàng đến nay, hoa khô của bạch đàn bán rất chạy, vừa có thể bán lẻ, vừa có thể phối với những loại hoa khác, tỷ lệ được sử dụng cực kỳ cao.”
Phó Thuấn nhướng mày, cầm lấy cốc nước ấm mà cô đưa tới, nhìn máy tính trên bàn: “Em đang xem cái gì vậy?”
“Nghe giảng bài.”
“Môn gì?”
“Một nhóm Wechat, là tổ chức mua bán, em chỉ nghe một chút thôi. Một chị đến mua hoa lúc trước đã giới thiệu.” Tống Địch nói: “Dù sao cả khóa học cũng chỉ có một trăm rưỡi mà thôi.”
Phó Thuấn ngồi trên ghế sô pha, bật laptop: “Nếu đây là một mô hình tốt thì em có thể thử. Kết hợp giữa lý thuyết và thực hành có lẽ sẽ hiệu quả hơn.”
Vừa dứt lời, anh đã thấy Tống Địch bưng cốc nước tới gần mình mà nói: “Anh à, em có một ý tưởng, anh giúp em xem xem có được không?”
“Được.” Phó Thuấn ngước mắt lên khỏi màn hình: “Chăm chú lắng nghe.” Để biểu hiện thành ý của mình, anh đặt máy tính lên bàn trà bằng kính và toàn tâm lắng nghe.
“Sắp tới ngày 520 rồi phải không? Em muốn có một sự kiện…” Tống Địch nói, “Không phải ở cửa hàng, trong cửa hàng em cũng sẽ khuyến mãi, em đang muốn khuyến mãi online, thông qua Wechat. Anh nghĩ có khả thi không? “
“Đương nhiên.” Phó Thuấn nói: “Nhưng trước tiên em phải có kế hoạch. Còn mười ngày nữa mới tới, chắc hẳn em có đủ thời gian để chuẩn bị.”
Tống Địch di chuyển: “Em có kế hoạch.”
Phó Thuấn cảm thấy cô có vẻ hơi ngại ngùng.
“Nhưng em sợ anh nghĩ nó quá kém, em chưa làm kế hoạch kiểu này bao giờ, em xem kế hoạch khuyến mãi và bán hàng do thầy cô của nhóm Wechat chia sẻ, rồi tự mình mày mò nghiên cứu. Em nghĩ nó có hơi thô sơ.”
Phó Thuấn giả vờ tức giận hỏi: “Không cho anh xem thì em cho ai xem?”
“Vậy anh không được cười em.”
Tống Địch cầm lấy máy tính, mở tài liệu trên Word rồi đưa cho anh bản kế hoạch đã chuẩn bị sẵn: “Thực ra, đây là một hình thức chia sẻ và like từ bạn bè, khá đơn giản, nhưng em chưa làm bao giờ.”
Phó Thuấn nhìn thoáng qua: “Rất rõ ràng, thời gian bắt đầu và kết thúc cũng rất rõ ràng.”
“Vậy không có vấn đề gì sao?” Tổng Địch nói: “Anh phải cho em ý kiến đó.”
Phó Thuấn nhìn cô với vẻ mặt chân thành, anh nhẹ mỉm cười và nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên rồi nói: “Thời buổi này, khóa học trực tuyến đều phải trả tiền, huống chi đây là dạy offline một kèm một, sao có thể miễn phí được?”
“…” Tống Địch nhìn anh, với đôi mắt đen cùng cặp môi đỏ, cô khó hiểu hỏi: “Vậy anh muốn tính tiền như thế nào?”
Phó Thuấn khóe miệng cong lên, ghé sát vào cô, ánh mắt anh mơ hồ và trìu mến nói lại: “Vậy em muốn trả như thế nào?”
Tống Địch nhăn lại cái mũi nhỏ: “Lại như thế! Anh thật xấu xa.”
“Vậy thì anh không giúp em.” Phó Thuấn buông cô ra, dựa lưng vào ghế sô pha rồi nói: “Này, một lát nữa anh còn bận việc của anh nữa đó.”
Tống Địch liếc anh, sau đó thương lượng với anh: “Thế em hôn anh được không?”
Nói xong cô tự đỏ mặt nhìn xung quanh, may mà gần đó không có người.
Phó Thuấn nói: “Được, tạm chấp nhận.”
Tống Địch nhanh chóng nghiêng người về phía anh, hôn anh liền.
Hôm nay âm thanh của nụ hôn thật rất rõ ràng, rõ ràng đến mức cô không thể né tránh.
Phó Thuấn nở nụ cười rạng rỡ.
“Um, như vậy anh sẽ nói về quan điểm của anh về kế hoạch khuyến mãi online của em.”
Phó Thuấn cho biết: “Dựa trên hiểu biết của anh về công việc kinh doanh cửa hàng hoa, không có gì khác ngoài những câu hỏi sau. Đầu tiên, liệu sản phẩm có được cung cấp đúng nơi hay không. Thời gian ưu đãi của chương trình là từ ngày 18 đến ngày 22, hạn chót share poster cũng là ngày 22, những người tham gia sự kiện có thể nhận hoa ngay được không. Emchuẩn bị hoa từ hôm trước, lỡ như cùng ngày 520, em định số lượng hoa như thế nào. Hay em hãy dự đoán trước đi, bao nhiêu người sẽ tham gia sự kiện? “
“Chuyện này không thể đoán trước được, có lẽ sẽ không có ai tham dự…” Tống Định chìm vào trầm tư, cô nhanh lấy lại tinh thần rồi nói: “Chờ một chút, em sẽ cầm bút ghi lại.”
Cô nhanh chóng đi tới bàn tìm một cuốn sổ và bút, cẩn thận ghi chép lại, sau đó hỏi: “Điểm thứ hai?”
Chữ Tống Địch vô cùng xinh đẹp. Phó Thuấn nhớ đến lúc trước nhận được bông hồng Bulgaria đặt trên tấm thiệp, thì ra là do cô ấy viết tay.
Anh thoải mái mà gác chéo chân, mang theochút đùa cợt nói: “Điểm thứ hai …”
“Hả?” Tống Địch không biết người này là sắp tính toán điều gì với cô, cô nghi ngờ chờ anh lên tiếng.
“Anh chỉ thay đổi một ý kiến vừa rồi, bây giờ là ý kiến thứ hai, đúng không? Hả?” Phó Thuấn cố gắng nén cười hỏi một cách nghiêm túc.
Tống Địch tức giận đến mức vỗ vào cánh tay anh: “A! Anh à, anh thật sự ăn hiếp em đấy.”
Phó Thuấn nói: “Vậy em có muốn nghe điểm thứ hai của anh không?”
“Hừ!” Tống Địch nhìn anh, ngồi ở bên cạnh anh, hít sâu vài cái rồi nói: “Anh lại đây.”
“Thái độ tốt đấy, bây giờ anh là nhà tư vấn cá nhân mà em nhờ.” Trò đùa cũng là trò đùa, Phó Thuấn nhích mặt lại gần.
“A! Anh là đố xấu xa!” Tống Địch lại chạm nhẹ vào mặt anh giống như chuồn chuồn lướt nước vậy.
“Như thế nào lại thành ra như này? Không được, vào khóa học nâng cao đương nhiên phải đắt hơn.” Phó Thuấn nhắc nhở nói.
“Thì sao? Thế thì sao?” Tống Địch gần như muốn đánh anh.
Phó Thuấn chỉ vào miệng mình.
Tống Địch ra vẻ tức giận, cô mím môi, nhanh chóng chạy lại hôn anh: “Được rồi! Nói cho em biết điểm thứ hai!”
Phó Thuấn lắc đầu: “Này, hôn như thế này có lệ quá. Mà bỏ đi, ai bảo anh thích em đến vậy, chỉ như thế là đủ rồi. Vậy thì điểm thứ hai chính là hoạt động trực tuyến không tốt hơn hoạt động ở mặt tiền cửa hàng. Khách hàng đến cửa hàng, thì em giao hàng bằng thao tác trực tuyến như thế nào? Điều gì sẽ xảy ra nếu có mười ngàn người ở Gia Thành tham gia vào hoạt động và thích điều này, rồi em sẽ hoạt động chuyến phát hàng như thế nào? Vậy thì phải làm sao?”
“Mười nghìn người?” Tống Địch kinh ngạc: “Không được, một trăm người em còn không làm được. Không phải, em không có người giao hàng.”
“Thế thì ngay từ đầu em đã định làm gì? Có phải để cho những khách hàng tham gia sự kiện đến cửa hàng để lấy hoa không?”
“Đúng vậy.” Tống Địch lè lưỡi.
“Làm như thế sẽ có rất nhiều hạn chế. Những người có thể tham gia có thể ở gần đó, nhưng phạm vi của điều này là rất nhỏ.”
“Thế còn gì nữa không?”
Sau khi Tống Địch hỏi, cô thấy Phó Thuấn đang nhìn mình và cười một vẻ đầy ẩn ý, cô liền hỏi: “Anh lại muốn?”
“Ừ hử. Nhưng em cũng có thể lựa chọn việc từ bỏ.” Phó Thuấn trông rất bình tĩnh.
Tống Địch nhìn lại những gì viết trên giấy, cô bình tĩnh hạ quyết tâm, lần này cô sẽ học tập ngoan ngoãn: “Vậy em phải làm sao? Nói cho em biết với.”
Phó Thuấn ghé vào tai cô và nói: “Anh muốn em hôn anh.”
“Không! Ở đây có người qua lại.” Tống Địch chỉ cảm thấy bên tai ngứa ngáy nên nhanh chóng tránh môi anh.
Phó Thuấn nghiêm nghị nói: “Anh đến đây đã nửa giờ. Trong ba mươi phút qua, không có ai qua lại. Em đã xác định “người đến và người đi” chưa?”
“Anh ơi!” Tống Địch ôm lấy cánh tay anh, cô kéo kéo và làm nũng: “Anh! Anh ơi!”
Phó Thuấn không hề lay chuyển, anh nói: “Điểm thứ ba rất quan trọng, thực sự quan trọng và nó quyết định toàn bộ kế hoạch của em. Nếu em không hiểu nó, em sẽ không thể thực hiện được tất cả các hoạt động.”
“Em không có.” Tống Địch cảm thấy nói với anh không được rõ ràng lắm.
Phó Thuấn nói: “Vậy em có muốn hôn hay không?”
Tống Địch chỉ có thể bĩu môi, từ từ áp sát về phía anh, đặt tay trên vai anh, môi rơi xuống miệng, hôn anh một cách nhẹ nhàng, mềm mại như lông vũ, chiếc lưỡi mềm mại của cô ngập ngừng mà chạm vào môi anh.
Phó Thuấn hé miệng, chủ động ngậm lấy chiếc lưỡi trơn ướt của cô, giữ lấy cổ cô, hung hăng độc chiếm đôi môi cô mà hưởng thụ hương vị ngọt ngào của nước bọt.
Ước chừng hôn được nửa phút.
Tống Địch đẩy anh ra, không còn chút sức lực hỏi: “Còn chưa đủ sao? Anh à, chốc lát nữa nếu anh còn không nói chuyện quan trọng, em sẽ…em sẽ…đánh anh!”
Phó Thuấn đã cảm thấy hài lòng nho nhỏ, chậm rãi nói: “Làm sao mà đủ? Bé cưng tốt nhất vẫn luôn hôn anh đi.”
“A! Mau nói đi a!” Tống Địch rời khỏi đùi của anh, ngồi trên sô pha.
Trong lòng ngực đột nhiên trống không, Phó Thuấn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Mục đích của phương án mà em làm là gì?”
“Em muốn xem thử hình thức tiêu thụ hàng trực tuyến…”
“Dựa vào phương án của em và những gì em đang nói, có thể phỏng đoán rằng hình thức hoạt động này vùng bức xạ nhỏ với lại chỉ lôi kéo được một lượng người hạn chế. Vì nó là trực tuyến, em có cân nhắc việc chuyển phát nhanh không?” Phó Thuấn nói.
“Chuyển phát nhanh?” Tống Địch suy nghĩ một chút: “Việc bảo quản hoa tương đối phiền phức, bao bọc hoa xong, nếu vận chuyển ra ngoài bằng chuyển phát nhanh hoa sẽ rất dễ bị hỏng”.
“Vậy thì gói ghém cẩn thận hơn?” Phó Thuấn đột nhiên cảm thấy mình đối với phương diện này là một người ngoài nghề, nhưng cũng không khỏi rụt rè, nói thêm: “Ý của anh là, không có cách nào giải quyết vấn đề này sao?”
“Để em suy nghĩ lại.” Tống Địch lại không phát hiện ra rằng Phó Thuấn đã từng làm “chuyên gia trực tuyến marketing” đi chào hàng bán nửa xô nước nhanh chóng không được.
Phó Thuấn quay đầu nhìn một loạt thùng hoa: “Ví dụ như hoa hồng, riêng lẻ thì gói lại, ngoài ra các loại hoa khác đều xử lý như nhau, để người nhận hoa sẽ tự tay cắm vào lọ, thay vì trực tiếp gửi đi một hoa lớn. “
“…”
Tống Địch nhìn anh: “Ý anh là kết hoa, nhưng không buộc chặt. Để khách hàng tự làm?”
“Ừ. Thật ra thì cắm hoa vào lọ cũng không có gì khác lắm? Em chỉ cần lấy màu sắc của bông hoa kết hợp tốt với nhau.”
“Như vậy có làm cho khách hàng có thể cảm thấy khó coi hay không? Cũng đâu phải là chỉ đưa cho mỗi những người phụ nữ đâu? Làm như vậy, có cảm giác không được lễ độ.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn sửng sốt: “Thế nhưng, sẽ có người đàn ông nào tham gia loại hoạt động này?”
“…”
Trong lúc nhất thời Tống Địch không biết nên nói như thế nào.
“Em đã bao giờ thấy người đàn ông nào làm nghề phát poster hoa chưa? Dòng thời gian bạn bè của anh có thể nói ít nhất là không có ai, đều là chia sẻ các tài liệu kỹ thuật hoặc tin tức trong ngành sản xuất. Nói chung, phụ nữ sẽ tham gia nhiều hơn vào hoạt động này hoặc các hoạt động tương tự” Phó Thuấn chỉ có thể nói sự thật.
“Cho nên…” Tống Địch suy nghĩ một chút: “Cái này là thầy nói, đám người marketing định vị đúng hay không?”
Phó Thuấn gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Ừm, có phải em trước kia không nghĩ tới?”
“Em quên mất.” Tống Địch suy sụp: “Thật đáng xấu hổ. A! Không cần lo cho em, em sẽ tự mình nghiên cứu lại.”
“Mặt khác, anh sẽ giúp em thêm một chút, poster lúc trước là do em tự đưa đúng không?” Phó Thuấn giả vờ tốt bụng đưa tay lên giúp cô vén một lọn tóc phía sau tai.
“Ừm, trong tài khoản Wechat của em có hơn ba trăm khách hàng.”
“Có phải hay không là khi còn ở Thành Đông tích lũy?”
“…” Tống Địch không nói nên lời, vẻ mặt đưa đám: “Xong rồi.”
Phó Thuấn vuốt ót của cô, trấn an nói: “Em nên nghiên cứu lại. Không vội, vẫn còn thời gian. Hơn nữa, đám đông có thể trực tiếp ở trong công viên. Bắt đầu từ đám đông, làm các hoạt động phù hợp theo thói quen tiêu dùng của họ.”
“Ừm, em đang nghĩ về việc thực hiện một sự kiện trực tuyến… có lẽ là nó đơn giản.”
“Hoạt động của em có chút đặc thù, không giống các sản phẩm khác là trực tiếp làm hậu cần, cho nên em hãy thử là kết hợp giữa trực tuyến và tuyến hạ đi, sau đó thì đẩy phương án từ tuyến hạ lên trực tuyến.”
“Nghe rất có lý.” Tống Địch nói.
“Nhưng dù có tinh tế đến đâu anh cũng không hiểu. Em có chuyên môn về lĩnh vực nghệ thuật. Nhưng em lại tìm nói chuyện với một người là người tiếp thị như anh.” Phó Thuấn suy nghĩ một lúc: “Chẳng lẽ trong xã đoàn em không có một thầy giáo để giải đáp sao?”
“Có, phải thu phí.” Tống Địch lườm anh, rồi mới nói: “Phí tư vấn.”
“Thu phí bộ hợp lý sao?” Phó Thuấn cảm thấy buồn cười hỏi: “Nếu thấy hợp lý, em có thể đi tâm sự với anh ta. Nhưng mà không khỏi cũng có một ít giang hồ thuật sĩ, nhưng thật ra em có thể tìm những người đã có kinh nghiệm trong việc này.”
“Người giới thiệu cho em vào chương trình học là chị, cũng đã thêm em vào Wechat. Là lúc mua hoa đã gặp mặt, nhưng em cảm thấy hơi ngại khi làm phiền cô ấy.”
“Vì đối phương đã giới thiệu cho em khóa học trênWechat chứng minh rằng người đó cũng khá tốt, em có thể tìm thời gian để rủ người đó đi uống cà phê hoặc đi ăn một bữa cơm nếu đối phương nguyện ý thì cả hai người có thể nói chuyện. Nếu đối phương từ chối thì em cũng không mất gì.” Phó Thuấn nói: “Thử một lần đi, đừng sợ.”
“Thế em sẽ tự mình nghiên cứu lại, có gì sẽ đi hỏi một chút xem sao.” Tống Địch nói.
“Ngoan.” Phó Thuấn vuốt tóc cô.
Tống Địch nghĩ đến chuyện vừa rồi, trừng mắt nhìn anh, sau đó đứng dậy.
Phó Thuấn nhanh chóng lấy một ngón tay móc đai lưng tạp dề của cô lại.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô, cười nhạt hỏi: “Vừa mới lợi dụng anh xong thì bỏ chạy? Thỏ con hiện tại em càng ngày càng xảo quyệt rồi sao?”
Tống Địch trở tay nắm lấy tay anh, hỏi: “Vậy thì anh muốn làm gì nữa?”
Một người ngồi, một người đứng, nhìn nhau chằm chằm. Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Tống Địch giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, căng thẳng đến nỗi tay chân luống cuống, theo bản năng mà tiến về phía trước.
Trong sự hoảng loạn, lại có phần đáng yêu.
Phó Thuấn bình tĩnh quay đầu lại, thấy vẻ mặt xấu hổ của Châu Châu cùng với một người đàn ông, người mà anh đã thấy lúc đi mua trà sữa cho Tống Địch và những người khác.
Tống Địch cúi đầu, cầm lấy máy tính đi đến trước bàn hoa, làm bộ như không có chuyện gì nói: “Ừm, sao hai người về sớm vậy? Không phải nói còn muốn xem phim điện ảnh lúc năm giờ sao?”
Trần Thuần nói: “Cô ấy không vui, nên không muốn xem.”
Châu Châu treo dây túi xách lên chiếc giá phía sau lưng Tống Địch.
Tống Địch khẽ hỏi: “Cãi nhau à?”
Châu Châu lắc đầu, hừ lạnh.
Phó Thuấn rũ mắt, cầm lấy laptop bắt đầu giải quyết công việc của mình.
Trần Thuần đi lên trước, nói đi nói lại vẫn là ở phía sau Châu Châu đi tới đi lui.
Thỉnh thoảng Phó Thuấn lại ngước mắt, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng sau một hồi sau nghĩ, không phải anh cùng với Tống Địch cũng là như thế này sao?
Qua một lát, Tống Địch ngồi ở trên sô pha khẽ nói hỏi Phó Thuấn: “Anh đang xem phim à?”
“Hả?” Phó Thuấn vẻ mặt khó hiểu, quét mắt về phía Châu Châu cùng với người đàn ông kia.
Tống Địch nói nhỏ: “Châu Châu không vui nên cậu ấy không muốn đi nữa, nên là hiện tại dư ra một vé, Trần Thuần đưa cho tụi mình đi xem. Còn anh ta thì đi cùng Châu Châu xem cửa hàng.”
“…” Còn có việc này nữa à?
Phó Thuấn gật đầu: “Chúng ta chưa từng đến rạp xem phim đúng không?”
Tống Địch vâng: “Cho nên anh có muốn đi không?”
“Đi.” Phó Thuấn suy nghĩ, lần đầu tiên đi xem phim rạp lại dùng vé của người khác? Có phải là quá…
Thấy Tống Địch đã nói cho bọn họ rồi nên anh cũng không nói gì nữa.
Hai người khởi hành lúc ba giờ hơn, Phó Thuấn bị Tống Địch kéo đi ăn chút đồ, đến 5 giờ lại vào rạp chiếu phim.
Anh cũng mới ý thức được, bọn họ đã không cùng đi trung tâm mua sắm hay nơi đâu từ năm ngoái đến bây giờ
Những bạn trai và bạn gái khác thường làm gì mỗi ngày nhỉ?
Phó Thuấn nhìn Tống Địch: “Chúng ta có phải là bận quá hay không?”
“Hả?” Tống Địch khó hiểu, cầm cầm kem ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
“Em không có sắp xếp lịch chừa chút thời gian làm mấy hoạt động giải trí linh tinh à? Mỗi ngày đều ở trong tiệm, mỗi ngày còn bận rộn hơn cả anh.” Phó Thuấn khổ sở nói.
Cái miệng nhỏ của Tống Địch từng chút ăn kem: “Nhưng anh cũng rất bận mà. Em cũng không phải chỉ ở một mình…” Tiếng nói của cô thấp dần đi.
Phó Thuấn nhìn dòng người đến người đi trong khu trung tâm mua sắm: “Những cặp yêu nhau thường làm những gì?”
“Em không biết nữa, chắc là ăn cơm đi dạo phố xem phim đi.” Tống Địch nói, cô vừa tìm rạp chiếu phim vừa mang Phó Thuấn lên thang cuốn.
Nghe cũng rất nhàm chán, Phó Thuấn hỏi: “Em đã bao lâu rồi chưa xem kịch nói?”
“Cũng từ năm ngoái đến giờ. Vé của em là rạp hát trong thành phố, từ bên này qua đó rất xa, hơn nữa là không tìm được thời gian thích hợp.” Tống Địch đứng ở trên một bậc thang.
Phó Thuấn duỗi tay vòng qua eo cô thu hẹp lại khoảng cách chiều cao giữa hai người, mặt đối mặt nhìn qua tương đối hài hòa: “Ở thành Tây có rạp hát không?”
“Có, nhưng em không có vé ở đó.” Tống Địch nói, ngón tay vuốt lên kính râm trên ngực anh.
“Vậy anh mời em đi xem.” Phó Thuấn nói: “Về sau em phụ trách tổ chức sự kiện, còn anh sẽ phụ trách bỏ tiền, em cảm thấy như thế nào?”
Tống Địch vừa nghe, cô bật cười: “Nhưng em bận lắm.”
“Tuyển thêm nhân viên cho tiệm thế nào?” Phó Thuấn dừng một chút, quan tâm nói: “Kiếm được nhiều không?”
“Ha ha.” Tống Địch cười: “Không nói cho anh đâu. Nếu không anh lại muốn ghét bỏ em.”
“…” Quả nhiên thù rất dai.
Phó Thuấn lôi kéo cô vào rạp chiếu phim, lại hợp lý phỏng đoán nói: “Nếu em có tiền đầu tư vào công tác quảng bá, thì hiển nhiên vẫn thu được chút tiền lãi.”
“Ngừng. Không cần đoán, em không nói đáp án cho anh đâu.” Tống Địch cầm di động ra đổi vé với nhân viên rạp phim.
Vé của Châu Châu với Trần Thuần đặt là chỗ ngồi cho cặp đôi.
Tống Địch cũng là lần đầu tiên đến, trong rạp phim tối tăm, cô lẩm bẩm: “Thì ra ghế đôi trong rạp phim là như vậy.”
Phó Thuấn cũng chưa thấy qua, nhìn thân nhìn nhỏ con của Tống Địch lại hỏi: “Em có muốn đổi lên hàng phía trước ngồi không?”
“Không còn chỗ ngồi đâu. Thứ bảy là rạp phim đều kín chỗ.” Tống Địch nói.
Phó Thuấn suy nghĩ hỏi: “Lúc trước em cùng đi xem với người khác rồi à?”
“Đương nhiên, anh chưa từng đi xem phim rạp à?” Tống Địch tự nhiên mà hỏi lại.
Phó Thuấn không lên tiếng.
Tống Địch mới thò lại gần: “Anh trai ơi? Anh rõ ràng nghe thấy mà, sao lại làm bộ không nghe vậy? Mau trả lời em đi.”
Phó Thuấn đẩy ra cô ra một chút: “Ngồi yên nào, nơi công cộng không được xằng bậy.”
“Cái gì chứ! Thiết kế của ghế đôi chính là…” Tống Địch còn chưa dứt lời, liền thấy cách một vị trí đối diện có một đôi tình lữ đang hôn môi, cô dừng một chút rồi nhanh chóng lùi về đúng vị trí.
Phó Thuấn nhìn vẻ mặt cô như vừa mới gặp quỷ, cũng quay đầu tự nhiên cũng thấy một màn này, lại liếc mắt nhìn chú thỏ trắng đột nhiên thẹn thùng.
Anh ho nhẹ nói: “Không cần nhìn loạn, cũng không cần nghĩ loạn, ngoan ngoãn xem phim đi.”
“Ừm.” Tống Địch bỏ vào miệng một cục bắp rang, lại lặng lẽ nhìn, bọn họ cư nhiên còn tiếp tục hôn môi.
Phó Thuấn nhìn màn hình, tư thế nghiêm chỉnh.
Trong khái niệm của anh, ở nơi công cộng vẫn cần thiết tị hiềm một chút, nếu mỗi người đều như vậy thì sao được? Tự nhiên phải tự bản thân tự ước thúc.
Nhưng mà…Anh vẫn là lặng lẽ vươn tay qua, ôm lấy vai của Tống Địch làm cô dựa vào mình.
Đúng vậy chỉ là dựa vào mà thôi, cũng không quá mức đi?
Nhưng bộ phim này thực sự…quá khó coi.
Cốt truyện theo phái ý thức, cắt nối biên tập lại theo trường phái trừu tượng, kỹ thuật diễn tất cả đều là phái cận đại… tóm lại chỗ nào cũng không đúng.
Phó Thuấn đột nhiên ý thức được, những cặp đôi chung quanh giống như đều có động tác nhỏ, phỏng chừng là bị bộ phim này bức ra.
Mắt anh nhìn chú thỏ trắng đang chằm chằm màn hình vừa ăn bắp rang, thấy cô ngây ngốc còn xem phim rất nghiêm túc, anh vòng tay xuống xoa nhẹ lên eo cô.
Tống Địch cắn bắp rang, nhìn về phía anh với vẻ mặt khó hiểu.
Chỉ thấy Phó Thuấn nhìn màn hình, biểu tình vô cùng nhập tâm giống như vừa rồi chỉ là hành động ngoài ý muốn.
Tống Địch chỉ có thể quay đầu lại, coi như cái gì cũng chưa phát sinh.
Qua không đến ba phút, tay của Phó Thuấn ở trên eo cô xoa tới tới lui lui…
Tống Địch nhanh chóng đè lại.
Nhưng chút sức lực này của cô hoàn toàn đánh không lại Phó Thuấn, anh hoàn toàn không để trong lòng chỉ cảm thấy vòng eo của chú thỏ trắng này vừa nhỏ lại mềm, trong đầu tất cả đều là bộ dáng của cô lần trước ở dưới thân anh bị anh lột bỏ từng lớp quần áo…