Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 66



Kế hoạch điều chỉnh chiến lược của Phó Thuấn nhanh chóng được triển khai.

Nói tóm lại là đối xử với Tống Địch ngày một tốt hơn.

Về việc này, anh đã lên danh sách rõ ràng, bắt đầu từ việc ăn uống, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại của Tống Địch.

Phó Thuấn liên lạc với vợ của anh hai và nhờ cô ấy giới thiệu trợ lý thiết kế thời trang của riêng mình, tùy theo từng mùa, từng dịp và nhu cầu khác nhau, cô ấy đến nhà để chuẩn bị quần áo và trang sức cho Tống Địch.

Về chế độ ăn, anh quyết định ăn tại nhà vào các ngày trong tuần và ăn ngoài vào thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, nhờ mọi người giới thiệu và nghiên cứu các ứng dụng thẩm định đồ ăn, chọn một số nhà hàng đặc biệt và chuẩn bị đưa Tống Địch đến ăn thử.

Về môi trường sống, Phó Thuấn đã nhờ người thiết kế lại nghiên cứu.

Phòng làm việc của anh rất rộng và anh đã dành một khu vực cho văn phòng của Tống Địch.

Và yêu cầu nhà thiết kế trao đổi với Tống Địch và thiết kế lại màn hình theo sở thích của cô.

Ngoài ra, anh còn chọn một chiếc ghế sofa nhà thơ màu xanh bạc hà rất đẹp và tinh tế, đặc biệt đặt trong phòng ngủ của Tống Địch.

Về giao thông, chiếc xe thể thao Mercedes Benz mua tại Đức hồi tháng mười một năm cuối cùng cũng đã hoàn tất các thủ tục và có thể lưu thông trên đường.

Phó Thuấn yêu cầu cô bắt xe về nhà, đưa chìa khóa cho Tống Địch.

Chuyện xảy ra vào đầu và giữa tháng năm là thời điểm bận rộn nhất trong cửa hàng hoa của Tống Địch, cô không quan tâm đến Phó Thuấn quá nhiều, cô chịu trách nhiệm tiếp nhận mọi thiết kế quần áo và thiết kế không gian trong nhà.

Vào một đêm cuối tháng, khi Tống Địch đang gõ bàn phím trong phòng làm việc, bận bịu tổng kết hoạt động và quyết toán tài khoản, thực ra cô đã quen nhìn lên và thấy Phó Thuấn ở đối diện.

“Anh không nghĩ hiện tại chúng ta đang làm việc trong văn phòng sao?” Tống Địch lắc đầu, cầm máy tính trên tay lên, bắt đầu thao tác.

Phó Thuấn đặt cuốn sách trên tay xuống, dựa vào ghế sô pha nhìn cô và hỏi: “Không phải sao?”

”Không sao.” Tống Địch có thể nói gì nữa: ”Trời ơi, không có lợi nhuận rồi.”

“Sao? Có tiện nói hay không?” Phó Thuấn nói.

”Không tiện lắm.” Tống Địch chớp mắt nói: ”Chút nữa em sẽ liên lạc qua video với Juliet, em cùng cô ấy tổng kết những hoạt động và nói chuyện một lát.”

”Đã hẹn trước chưa?” Phó Thuấn không ngờ rằng cô lại quen biết Juliet đến mức như vậy.

“Ừm, cô ấy cho em nửa tiếng.” Tống Địch sắp xếp lại đồ trên tay, dựa vào bàn và chống cằm, nhìn Phó Thuấn: ”Em phát hiện mình rất thích cô ấy…”

“Tại sao?” Phó Thuấn cũng nghiêm túc nhìn cô.

Thực ra anh cũng đã từng liên lạc với Juliet rồi, lại sợ Tống Địch xấu hổ nên không hỏi ý kiến của cô, có lẽ anh đã quá lo lắng rồi.

Tống Địch suy nghĩ một lúc, rồi nói rõ: ”Một số vị phu nhân rất có mị lực, khi nghe các cô ấy nói chuyện liền không muốn ngắt lời. Một khi nói đến chuyện gì đó thì họ rất chuyên tâm và nói rất có lý, vô cùng thu hút người khác.”

“Cô ấy có kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường. Anh tin rằng khi em nói về nghệ thuật cắm hoa nhất định cũng sẽ như vậy.” Phó Thuấn nói.

“Nhưng thoạt nhìn em còn quá trẻ, ừm, chắc em phải học cách trang điểm thôi.”

”…”

Đây là cách chuyển ý gì vậy chứ? Phó Thuấn lắc đầu: “Vậy thì em đừng để lỡ video với cô ấy.”

“Ừm.”

Chờ đến cuối tuần, Phó Thuấn vội vã đến thành phố để họp.

Trước khi nộp đơn cho dự án đường cao tốc của Viện Nghiên cứu Khoa học, anh muốn mở một cuộc họp kỹ thuật, anh đã lái xe cùng với Mã Chính Viễn.

Mã Chính Viễn gần đây đang quan hệ mật thiết cùng với học tỷ của Mã Ngữ Tinh, chuyện này mọi người trong văn phòng đều đã biết.

Kết quả, Mã Chính Viễn trực tiếp nói với Phó Thuấn rằng có lẽ anh ấy sắp kết hôn, cô gái kia đang mang thai.

“Nhanh như vậy sao?”

“Anh còn trẻ mà.”

Điều này hơi nằm ngoài nhận thức của Phó Thuấn, mặt trời cuối tháng năm làm anh cảm thấy nóng bức.

“Khi nào kết hôn nhớ gọi cho tôi.” Phó Thuấn nói.

Ngày hôm nay rất tốt, phía trước là một đoàn xe cưới, Tống Địch cũng đến nơi cử hành hôn lễ để làm hoa cưới.

“Dĩ nhiên là phải như vậy rồi.” Mã Chính Viễn nói: “Còn anh thì sao?”

“Cứ như vậy thôi.” Phó Thuấn không biết anh ấy đang hỏi về điều gì cho nên không nhiều lời.

Cảm thấy thế nào nếu những người xung quanh mình đều mang thai?

Chỉ có anh, ngay cả bước thứ nhất cũng chưa tiến được.

Vào buổi trưa khi cuộc họp sắp bắt đầu, Phó Thuấn nhận được một bức ảnh từ Tống Địch.

Cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, lệch một bên vai, để lộ xương quai xanh và bờ vai thanh tú, trên tai đeo hai đôi bông tai ngọc trai nho nhỏ, cô trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp như một tiểu tiên nữ.

Phó Thuấn nhíu mày, nhanh chóng gõ chữ hỏi: ‘Tại sao em lại mặc như vậy? Không phải em đến để trang trí hoa cho hôn lễ sao?’

‘Vì có một phù dâu tạm thời không đến kịp nên nhà mẹ của cô dâu mời em đến để hỗ trợ, thấy em có đẹp không?’

Không phải tất cả mọi người đều sẽ thấy được đó chứ?

‘Em đang ở đâu?’

‘Ở nơi tổ chức hôn lễ.’

‘Khách sạn sao? Khách sạn nào vậy?’

‘Anh đang làm gì đó?’

‘Họp xong anh sẽ đón em về nhà.’

‘Được.’

Phó Thuấn tưởng chừng như muốn nổ tung, sao cô ấy lại mặc như thế đi làm phù dâu chứ? Chiếc váy cô mặc chỉ ngang ngực, phía trên đều lộ ra ngoài.

Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Phó Thuấn vội vàng đến khách sạn, bỏ mặc Mã Chính Viễn tự trở về phía tây thành phố.

Phó Thuấn gọi Tống Địch đang ở buổi tiệc, cô trả lời, giọng cười ha ha: “Anh đến rồi sao? Ở nơi nào vậy? “

“Em uống rượu sao?” Phó Thuấn hỏi.

“Đúng vậy, uống một chút xíu.”

Nghe có vẻ đang rất vui.

“Sảnh tiệc nào thế?” Phó Thuấn nhìn tên của một số sảnh tiệc.

“Hoa Mẫu Đơn.” Tống Địch nói: “Em ra ngoài tìm anh.”

“Cầm túi theo.” Phó Thuấn dặn dò một câu.

“Anh không vào sao? Em cắm hoa rất đẹp, anh vào xem một chút được không?” Tống Địch hỏi.

Vào lúc này, cánh cửa cao lớn của sảnh tiệc Hoa Mẫu Đơn được đẩy ra từ bên trong, Tống Địch mặc váy hồng bước ra, Phó Thuấn lúc này mới biết chiếc váy này, trên ngắn mà dưới cũng ngắn nốt! Hai chân trắng phao thon dài thẳng tắp để lộ ra bên ngoài, anh ngắt điện thoại, bước tới: “Về nhà được không em?”

Hai lỗ tai của Tống Địch đều đỏ cả lên, cô muốn kéo anh đi vào trong: “Đi xem một chút thôi, em và một nghệ nhân cùng nhau thiết kế đó.”

Phó Thuấn không vui, anh cũng không muốn Tống Địch xuất hiện trong một đám đông khi đang say lại như thế, anh nghĩ chắc chắn sẽ có nhiều người đàn ông xa lạ ở đây.

Tống Địch thấy anh đứng yên, nhưng không thể lay động anh: “Làm sao vậy?”

Phó Thuấn nói: “Bé cưng, chúng ta trở về được không? Em đã uống rượu, như vậy không thích hợp lắm.”

“Không có, em rất tỉnh táo, phù rể cản em lại mời rượu, cho nên em uống một ly.”

Phó Thuấn cảm thấy anh như bị dao đâm vào tim, liền lặp lại: “Bé cưng, chúng ta về thôi.”

“Vì sao? Em còn chưa ăn xong? Anh ăn chưa?” Tống Địch nhìn anh với đôi mắt long lanh ánh nước, không hiểu rõ lắm.

Nếu cô ấy nhìn những người đàn ông khác như thế này, làm sao anh có thể chịu được? Anh hận không thể đem người bắt trở về rồi trực tiếp giam lại.

Còn chưa dứt lời thì có người đi ra: “Tống Địch?”

Còn là một người đàn ông.

Phó Thuấn cảm thấy nhức đầu.

Bé cưng của anh không biết em ấy đẹp đến thế nào, không cẩn thận đãthu hút ong bướm vây quanh.

Tống Địch xoay người kéo Phó Thuấn: “Hả, tìm tôi sao?”

“Đúng vậy, anh nghĩ em không có ở đây, thế này là sao? Đây là…” Người đàn ông do dự nói.

Phó Thuấn nhìn anh ta trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, suy đoán là phù rể phải chăng là người chặn cô lại uống rượu.

“Tôi là…vị hôn phu của Tống Địch.”

Tống Địch kinh ngạc.

Ngược lại, phản ứng của người đàn ông kia thật bình tĩnh: “Vào đây ngồi cùng đi. Ở đây còn nhiều chỗ.” Sau khi nhìn hai người một lần, anh ta liền đi vào.

“Anh, anh đang nói nhảm gì vậy?” Tống Địch nhỏ giọng nói.

Phó Thuấn không lên tiếng, ôm cô vào lòng, tạm thời có cảm giác chân thực.

Bàn dành riêng cho phù dâu phù rể đều rất bất ngờ, nhưng chỉ có vị phù rể vừa rồi là tỏ vẻ bình tĩnh: “Đây là bạn trai của Tống Địch, cùng ngồi chung với nhau đi.”

Đúng là có rất nhiều chỗ, Phó Thuấn dìu Tống Địch ngồi, mình cũng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại thấy những ánh mắt xa lạ đang nhìn anh.

Có lẽ bởi vì có người lạ đến nên bầu không khí đột nhiên không được tự nhiên.

Nhưng sau vài câu đùa giỡn, mọi người cũng chủ động quên đi người đàn ông cao lớn, mặt lạnh này.

Tống Địch cảm thấy hơi khó xử, một bên hỏi Phó Thuấn có cần ăn hay uống rượu không, anh đều từ chối.

Bỗng nhiên có người nói: “Anh đẹp trai này, hay uống một ly đi.”

“Không được, tôi lái xe đến.” Phó Thuấn nói sự thật.

Người đàn ông nhìn bạn mình, phù rể lại nhìn Tống Địch, nói: “Như vậy không được đâu nha, hiếm khi có dịp mà.”

Tống Địch tiếp nhận và nói: “Để tôi uống thay, anh ấy phải lái xe.”

Phó Thuấn nhíu mày: “Không được uống, một hồi sẽ khó chịu.”

Tay Tống Địch ở dưới bàn đánh mạnh vào chân anh, nói thẳng: “Không có gì đâu, chỉ uống một chút thôi mà.”

Phó Thuấn không hiểu ý của cô.

Không đợi anh ngăn cản, cô đã cạn sạch ly rượu.

Những người khác đều cảm thấy bầu không khí thật kỳ lạ.

Phù rể ở đối diện cũng nói: “Uống ít thôi, không phải buổi chiều còn có việc sao?”

“Ồ, đúng đúng, vậy thì uống ít lại, uống ít lại.”

Phó Thuấn không có thời gian để ý đến những người không thể giải thích này, chỉ nói: “Một hồi tôi đưa cô ấy về nhà, buổi chiều không tham gia được.”

“Không sao, dù sao Phương Phương cũng đã tới rồi.” Một phù dâu khác nói: “Phải không, Tiểu Bình.”

Cô gái kia cũng gật đầu.

Hôm nay trên bàn toàn những người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tống Địch, mọi người đều mong cô nhanh rời khỏi.

Lúc Phó Thuấn dìu Tống Địch đi thay đồ, Tống Địch không nói một lời liền thu dọn đồ đạc.

Chiếc váy ngắn màu hồng trên người làm tôn lên làn da trắng sáng hồng hào của cô, trang điểm nhẹ nhàng, cả người trắng nõn dịu dàng, đúng là rất nổi bật.

Phó Thuấn im lặng nhìn cô bước vào phòng nhỏ thay đồ, hồi lâu cũng chưa thấy đi ra.

Anh tiến lên gõ cửa: “Tống Địch, em có khó chịu không? Thế nào rồi?”

“Không cần lo cho em!”

Giọng nói sau cánh cửa có chút hung dữ, Phó Thuấn nhíu mày, khẽ nói nói: “Sao vậy?”

Một lúc sau, Tống Địch mới nói: “Anh giúp em tìm một cô gái đến đây.”

“Anh không thể giúp em sao?” Phó Thuấn nghi ngờ hỏi, anh tìm ở đâu đây? Bây giờ mọi người đều đang ăn.

“Không được!”

Phó Thuấn nói: “Cụ thể là chuyện gì?”

Chờ ba phút đồng hồ liền nghe thấy tiếng cạch cạch, Tống Địch mặt đỏ tía tai, ánh mắt đen láy nhìn anh chằm chằm: “Vậy anh lại đây giúp em.”

Phó Thuấn không rõ chuyện gì, trước tiên liền chen vào khe cửa.

Anh thấy Tống Địch vừa kéo váy vừa xoay người lại, ngượng ngùng xấu hổ nói: “Dây kéo bị kẹt, anh nhìn giúp em.”

Thì ra là như vậy, Phó Thuấn còn tưởng cô gặp phải chuyện gì.

Tuy nhiên phòng thay đồ quá hẹp, chỉ có hai mét vuông, Phó Thuấn cúi người giúp cô kéo khóa: ”Là váy của nhà cô dâu sao?”

“Dạ. Mua online nên kích cỡ không vừa với em, váy này là của một phù dâu khác.” Tống Địch nói: “Nó hơi lớn và được may riêng ở phía sau, vì vậy anh chỉ cần kéo đứt đoạn chỉ của đường may đó đi là được.”

Ngón tay của Phó Thuấn rơi trên da thịt của cô, hơi nóng của đầu ngón tay làm anh cảm thấy hơi khó khăn.

Anh xé đứt sợi chỉ, chiếc váy bị nới lỏng ra, anh tiếp tục cầm dây kéo bằng kim loại màu trắng, lập tức liền dâng lên một cảm xúc vô cùng đặc biệt.

Khi anh từ từ kéo xuống, trong đầu anh đều là hình ảnh phía trước ngực của cô.

“Đừng kéo nữa! Được rồi, cứ như vậy đi, anh ra ngoài đi, em sẽ tự làm.” Tống Địch cầm lấy váy, dùng tay trái nắm lấy tay anh: “Em sẽ tự làm.”

Phó Thuấn duỗi tay ra, vòng qua eo mềm mại của cô, áp mặt vào làn da lộ ở bên ngoài của cô: “Anh không muốn đi ra ngoài.”

“Không được, anh đi ra ngoài đi.” Tống Địch nhỏ giọng nói: “Lát nữa sẽ có người đến đó.”

Phó Thuấn dùng sức xoay người lại, đối mặt với mình.

“A!” Tống Địch che ngực: “Anh làm gì vậy?”

Ánh mắt của Phó Thuấn thâm trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm Tống Địch, thấy ánh mắt cô nhìn qua nhìn lại, tựa như muốn né tránh, anh liền nắm vai cô rồi cúi đầu hôn.

Tống Địch quay mặt đi: “Em đang trang điểm và có đánh son nữa, không được đâu.”

Trong mắt Phó Thuấn hiện lên một tia phiền muộn, nhưng mà lại nghĩ đến chút nữa phải đi ra ngoài gặp người khác, đúng là hơi bất tiện, anh nhìn ngực của cô: “Vậy anh có thể hôn ở đây không?”

Không đợi Tống Địch trả lời, anh liền cúi xuống đặt một nụ hôn lên làn da trắng nõn và mềm mại ở trên ngực cô, mềm mại đến mức suýt nữa làm anh thất thần…

Anh hận không thể đem người lột sạch để dễ dàng hôn cô, nhưng Tống Địch lại đẩy mặt anh, im lặng mà chống cự anh.

Phó Thuấn kéo tay của cô ra sau lưng, kéo váy cô xuống. Hai con thỏ trắng to lớn nhảy ra, còn có áo lót màu nude… vượt xa nhận thức của anh.

“Không được!” Tống Địch vùng vẫy, suýt chút nữa muốn đá anh.

Phó Thuấn liếc thấy một chiếc ghế tròn ở trong góc, anh cởi quần áo ra rồi ngồi lên đó, tách hai chân cô ra rồi để cô ngồi lên chân mình: “Anh muốn.”

“Em không muốn!” Tống Địch đỏ mắt trừng anh.

Phó Thuấn không biết làm sao để cởi bỏ thứ trên ngực, chỉ cảm thấy hai bầu ngực đang chen lấn tạo nên khe ngực mềm mại sâu hun hút, trông có vẻ lớn hơn khi thấy lúc ở trên giường hôm trước.

Anh hôn, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng mà quyến rũ ở trong khe ngực, làm người ta càng chìm đắm: “Em yêu, em thật ngọt ngào.”

“Biến thái! Thả em ra!” Tống Địch không dám lớn tiếng hô lên, chỉ có thể đẩy mông.

Nhưng khi cô uốn éo, giống như đang tạo thành một trận xôn xao ở trên đùi anh, Phó Thuấn đẩy vào hướng bắp đùi của cô, dọa cho cô đá luôn vào bắp chân anh.

“Làm sao để tháo cái này ra?” Phó Thuấn tò mò hỏi, anh muốn nhìn bé thỏ trắng một chút, cũng đã lâu không gặp rồi.

Đương nhiên Tống Địch sẽ không nói cho anh biết.

Phó Thuấn nhìn kỹ, cuối cùng đã hiểu, thì ra là có hình dạng móc chéo ở phía dưới, anh đưa tay khéo léo mở ra, hai miếng vải hai bên bật ra, Bé thỏ bự nhảy càng dữ dội hơn.

“Có phải rất căng hay không?” Phó Thuấn nhẹ nhàng tháo ra ở bên trái: “Đau không?”

“Em muốn về nhà! Anh đừng đụng vào em.” Tống Địch suýt chút nữa thì trực tiếp khóc lên, cổ họng im lại thẹn thùng không thôi.

Phó Thuấn một bên xoa eo của cô, nhìn qua cô, trực tiếp ngậm lấy đỉnh màu anh đào của cô, ánh mắt kia như đâm thẳng vào lòng người, gọi làm cho Tống Địch không khỏi ngẩn người.

Bầu không khí vô cùng mập mờ, được *** đỉnh một chút xíu đã trở nên cứng rắn.

Phó Thuấn chơi đùa giống như nhả ra rồi lại nuốt vào, tay từ trên hông di chuyển tới xoa một khối thịt mềm còn lại, cảm giác làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Tống Địch vừa mềm mại vừa thẹn thùng, cắn môi đỏ, không nhịn nổi nhưng không biết phải làm như thế nào mới có thể tránh được anh.

Đành phải khóc không ra nước mắt cầu xin anh: “Trong chốc lát sẽ có người, thật sự sẽ có người đến! Đừng làm như vậy có được không?”

Phó Thuấn ngậm lấy chỗ kia, sờ soạng nói: “Trở về em sẽ còn cho anh ăn sao?”

Hơi thở nóng bỏng phun vào trên núm vú, Tống Địch nhạy cảm run lên, cô cắn chặt hàm răng: “Có thể, anh đi ra ngoài trước được không?”

Phó Thuấn không buông tha: “Cục cưng, lần trước vẫn còn chưa được ăn đâu.”

“…” Tống Địch tức giận đến mức không biết nói gì cho phải, chỉ thấy anh dùng môi ngậm vào mở áo ra, hất một bên, tiến lại gần hơn, mút mạnh: “Á!”

Tống Địch vẫn không thể nhịn được, khẽ kêu lên.

Cái này thực sự quá kích thích, cô nhạy cảm mà run lên, cơ thể không kiềm chế được mềm nhũn.

Đương nhiên Phó Thuấn  có thể cảm nhận được từng chút thay đổi của cô, lưỡi vẫn đang ở trên hạt anh đào của cô, di chuyển qua lại, so với vừa nãy thì càng mút mạnh hơn.

Cô phản ứng quá rõ ràng, như đang dựa vào trong ngực của anh.

Phó Thuấn vừa nhấm nháp con bé thỏ trắng, vừa dùng ngón tay nhéo nhéo cái còn lại.

Chỉ cần hơi nhéomạnh, Tống Địch đúng làsẽ không thể chịu được, giống như tuyết mùa xuân hòa tan thành một vũng xuân, vô cùng xinh đẹp.

Cho nên… Thì ra cách tháo là như vậy.

Kỹ năng mới tiếp thu được.

Đến khi Phó Thuấn thỏa mãn mới bị Tống Địch đẩy ra.

Ngoài cửa không còn người nào, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói, Phó Thuấn lập tức đứng thẳng. Anh cong môi, đầu ngón tay chạm qua khóe miệng, lạnh nhạt cười.

Tống Địch thay xong áo tay lỡ cùng với quần short jean ra ngoài, cô bàn giao lại cho người tiếp theo vào, cũng không thèm nhìn Phó Thuấn lần nào, tiện thể nói: “Đi thôi.”

Phó Thuấn đi theo sau, giúp cô mở cửa lớn ra, định nắm lấy tay, lại bị cô tránh đi.

Tống Địch hai tay cầm lấy điện thoại, mở Wechat lên.

Chờ đến khi cô mở cửa ngồi vào vị trí ở cạnh tài xế, cô cũng không nhìn thẳng vào mắt anh một chút nào hết.

Phó Thuấn cũng cảm thấy buồn phiền.

“Bé cưng…”

“Gọi em là Tống Địch.”

“Tống Địch, em đang tức giận sao?”

“Không, em không hề tức giận.” Tống Địch nhấn vào nút bật radio trên xe, bắt đầu nghe quảng cáo, quay mặt nhìn ra bên ngoài.

Phó Thuấn nhấn tắt quảng cáo đi: “Chúng ta… Nói chuyện?”

“Nói chuyện gì?” Tống Địch lại lần nữa bật nút.

Người phát thanh vẫn chăm chỉ thông báo các tin tức trên đường, Phó Thuấn chỉ có thể vặn âm thanh nhỏ đi, kết quả Tống Địch lại mở lớn hơn.

“Ví dụ nói về bây giờ em thế nào?” Phó Thuấn cảm thấy anh đúng là điên rồi, lúc trước cô không cáu lên thì anh cảm thấy khó chịu, bây giờ cô cáu rồi, thì anh lại cảm thấy khó xử.

Phó Thuấn không đợi được câu trả lời, chỉ thấy cô vẫn luôn cúi đầu, cũng không thèm nhìn vào mình.

Lúc chờ đèn đỏ, Phó Thuấn sờ vào cằm của cô, ngón tay thấy hơi ướt: “Sao vậy? Bé cưng?”

Đèn đỏ lần này quá ngắn, mười giây đã đổi màu rồi, anh chỉ có thể tranh thủ thời gian lái đi ra ngoài, rút khăn tay cho cô: “Bé cưng? Đừng khóc.”

Thấy Tống Địch yên lặng rơi lệ, Phó Thuấn nghĩ đây thực sự là sai lầm của anh.

Chờ đến khi trở lại nhà, Tống Địch không chờ xe dừng hẳn đã đẩy cửa xe ra đi ra ngoài, Phó Thuấn giật mình, nhanh chóng dừng xe lại, đi theo vào trong phòng.

Cuối cùng cô gái nhỏ này cởi giày, chân trần chạy thẳng vào.

Không còn cách nào khác, Phó Thuấn đành phải mang dép lê của cô đuổi theo sau.

Cửa phòng đã bị khóa lại, Phó Thuấn đứng ở của hỏi: “Bé cưng, anh có thể đi vào không?”

“Về sau anh vĩnh viễn đừng đi vào phòng của em.”

Xong đời.

Phó Thuấn nhớ tới Tống Địch đang chiến tranh lạnh cùng anh, lại còn biên tập ra chuyện bạn trai ma quỷ gì đó, cô gái bé nhỏ này không dễ trêu chọc, sẽ tự làm bản thân tức chết mất.

Phó Thuấn đứng ở cửa đợi bảy tám phút, được thôi, từ bỏ vậy.

Anh đẩy cửa phòng ngủ của anh ra, nhìn khoảng cách giữa ban công—— may mà cũng không xa lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.