Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 67



Lúc Phó Thuấn từ ban công nhảy sang, vừa hay thấy cách đó không xa có hàng xóm nữ đang dùng điện thoại.

Mặc dù cây cối trong khu biệt thự khá nhiều, nhưng dù sao tầm nhìn ở tầng hai vẫn rộng hơn, đương nhiên đối phương  cũng thấy anh.

Chuyện này rất lúng túng.

Phó Thuấn không để ý nhiều như vậy, đẩy cửa ban công ra đi vào, không tìm thấy cô đâu, lại nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy, anh chậm rãi đi vào.

Ngoài ý muốn chính là ——

Cửa toilet không khóa, mà Tống Địch đang ở…

Phó Thuấn sợ ngây người.

Tống Địch vậy mà nửa người trên không mặc gì, cả người chỉ có một chiếc quần lót nhỏ màu hồng, lại đang dùng khăn mặt lau ngực của mình.

“Á!” Tống Địch bị dọa đến hoa dung thất sắc*, nhanh chóng che khăn mặt trên ngực.

(*: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

Không thể làm cho vấn đề càng lớn hơn, Phó Thuấn quay lưng đi: “Em cứ tiếp tục…” Nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

Thế nhưng, Tống Địch vẫn cúi đầu, động tác lau cẩn thận dần mất tự nhiên

Phó Thuấn đi ra ngoài được vài bước, rồi cam chịu số phận đi vào trong.

Vốn Tống Địch đang ngây người, không ngờ anh còn quay trở lại, nâng cô lên.

Cô giãy dụa như con cá lên bờ, dùng chân đạp vào ngực và eo của anh: “Thả em ra! Anh thả em ra! Phó Thuấn, anh thả em ra!”

Người Phó Thuấn nóng hừng hực, cơ thể như một ngọn lửa đang bùng cháy. Thực sự là không thể buông ra, đi qua đi lại trong phòng một chút, ngực và  khăn lông ướt nước kia thấm vào áo của anh, chỗ vai cõng cô bị ướt nhẹp.

“Phó Thuấn! Anh cứ hung dữ như thế, mỗi lần anh đều ỷ vào anh khỏe hơn, cao hơn em, để bắt nạt em!”

Rất tốt, Phó Thuấn nhéo vào cổ.

“Châu Châu sợ anh, tất cả mọi người đều sợ anh, tất cả phụ nữ trong viện nghiên cứu của anh đều sợ anh —— anh chỉ biết hung dữ với em thôi! Thả em ra!”

Tống Địch đập mạnh và sau lưng anh: “Cứ vô cớ tức giận, làm chuyện gì cũng không tìm hiểu kỹ càng, cũng không hỏi em có được hay không? Thì toàn tự mình quyêt định! Á!”

“Còn như vầy nữa này?”

“Anh không tôn trọng em! Em không nguyện ý nhưng anh còn bức em!”

“Anh bức em làm cái gì?”

“Anh… Anh…”

Cứ anh được nửa ngày, Phó Thuấn mới nói: “Em nói cho rõ ràng anh bức em phải làm gì?” Anh đưa tay ra đánh vào mông của cô một chút, cái mông nhỏ lập tức co lại phía trước.

“Anh động tay động chân với em!” Tống Địch rốt cuộc cũng tìm được từ thích hợp.

“Vì cái gì mà anh không thể động thủ với em được? Em không phải là bạn gái của anh sao?”

“Thế nhưng anh chưa được sự đồng ý của em!”

“Vậy phải làm sao bây giờ, mỗi lần anh muốn hôn em, em cũng không đồng ý, vậy anh vĩnh viễn sẽ không được hôn em sao?” Phó Thuấn tức giận đến mơ màng, cái này thì tốt đẹp gì chứ.

“Em… Em cũng sẽ đồng ý thôi. Nhưng anh không thể thích làm loạn là sẽ làm loạn như vậy được, với lại là đang ở bên ngoài nữa!” Tống Địch càng nói càng nhỏ lại: “Còn bây giờ, anh mau buông em xuống!”

“Không được, bây giờ em phải nói chính xác cho anh, dưới tình huống nào thì em sẽ đồng ý để cho anh hôn?” Phó Thuấn hỏi.

Tống Địch nghĩ một chút mới nói: “Thì là ở trong nhà chứ sao, tốt xấu… Tốt xấu gì cũng phải ở trong phòng ngủ?”

“Nếu như là ở trong phòng ngủ, thì anh có thể hôn em như này đúng không? Được thôi.” Phó Thuấn nhanh chóng mang người ném lên trên giường, cầm lấy khăn lông bị ướt trong tay cô vứt ra bên ngoài.

Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực nóng lên. Phó Thuấn ngay từ đầu thấy cô chỉ dùng khăn quấn lại một chút như vậy, đã sớm không chịu nổi. Người đàn ông nào thấy bạn gái của mình như vậy làm sao có thể điềm nhiên như không có việc gì mà ra ngoài chứ? Cho dù có, cũng không phải là Phó Thuấn.

Phó Thuấn lại tiếp tục vừa cắn vừa, hai tay giữ lấy tay của Tống Địch kéo cao lên: “Tống Địch, lúc nào anh mới có thể lên trên giường của em được? Hả?”

Tống Địch cắn môi đỏ, cả khuôn mặt xinh đẹp ướt át: “Anh đừng có mơ tưởng!”

Phó Thuấn nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cô, đưa tay lật cả người cô lại, tay từ phía dưới di chuyển qua, cầm nắm một bên: “Thật lớn.”

“Biến thái!” Tống Địch mắng, lắc lắc đẩy anh ra.

Anh áng chừng một chút, vừa đầy đặn lại mềm mại, cực kỳ giống với quả mọng nước mùa thu.

Phó Thuấn thấy thân mình chạm vào người cô, ở bên tai cô nói: “Em cảm nhận được anh không?”

Tống Địch xấu hổ bổ nhào vào trên gối: “Dù sao cũng là anh ỷ vào anh sức lực lớn hơn em mà làm loạn!”

Phó Thuấn chắn ở trên lưng của cô, cũng không dám dùng sức mà đè ép cô, một tay chống đỡ cả người: “Tống Địch, anh là người đàn ông trưởng thành.”

“Cho nên anh từ trên ban công nhảy vào phòng của em?” Tống Địch xấu hổ giận đến mức không chịu nổi mắng: “Cho nên khi ở bên ngoài anh đối xử với em như vậy sao?”

Phó Thuấn hôn vào đường cong duyên dáng dọc trên vai và cổ cô, cứ cọ nhẹ một chút, rồi lại dùng răng cắn nhẹ nhàng, hận không thể mút cho da thịt trắng nõn của cô đỏ lên.

Tống Địch lại vùng vẫy giãy dụa một chút, tuy nhiên cũng có thể cảm giác được sự áp chế của Phó Thuấn —— nhất là cái chỗ cách quần một lớp vải kia, cô hơi rụt lại.

“Tống Địch, em hãy chấp nhận coi như đây là một loại phương thức bày tỏ.”

“Đúng vậy, anh toàn là dựa theo sở thích của mình mà thể hiện, mua cái này hay mua cái kia, anh cũng không hỏi xem em có thích hay không!”

“Vậy anh tặng dây chuyền em không vui sao?” Phó Thuấn còn có nửa câu không nói ra khỏi miệng —— không thích vậy em đeo làm gì?

“Cái đấy không tính!”

“…”

“Vậy em nói cái khác xem.”

“Được rồi em không muốn nói chuyện! Hiện tại em đang rất bực! Anh mau tránh ra đi.” Tống Địch nói.

Phó Thuấn ác ý đẩy vào hai lần: “Làm sao mà đi được? Em còn chưa chịu giúp anh dập lửa.”

“Á!” Tống Địch dùng chùy chặn ngang cái gối lại, túm lấy  tay của anh rồi cắn lên đó, cho hả giận.

Bé thỏ trắng có hàm răng thật lợi lại, đau đến mức Phó Thuấn phải nhíu mày: “Thật sự là em cắn sao?”

“Vì cái gì mà không cắn anh, chán ghét anh đến chết!” Tống Địch đạp một cách mạnh mẽ: “Đè chết em rồi, mau tránh ra!”

“Để cho em yên lặng một chút đi.”

Phó Thuấn nói: “Được rồi, đừng nóng giận, lúc sau còn nói chuyện.”

“Là ai không dễ nói chuyện chứ! Ai vừa chạy đến khách sạn đã không cho em sắc mặt tốt? Hung dữ muốn chết! Em vui vẻ như vậy mặc quần áo xinh đẹp để chụp ảnh với anh, kết quả thì sao? Anh đến còn lạnh nhạt!”

“Em cũng không phải là mặc váy cho anh nhìn, mà em lại chạy tới hôn lễ của người khác? Em nghĩ lại xem?”

“Em không nghĩ lại đấy. Bình thường em làm gì có cơ hội để mặc đẹp như vậy chứ! Làm gì có ai không có việc gì lại mặc quần áo của mẹ bạn chứ! Bệnh tâm thần sao?” Tống Địch hét lên.

Im lặng mà đáp lại.

Phó Thuấn lại nói: “Vậy cũng không được, về sau anh không cho phép em làm phù dâu cho người khác. Bản thân em vẫn chưa kết hôn đâu làm phù dâu gì chứ!”

“Làm phù dâu vốn chính là người chưa kết hôn. Anh không phải đã từng tham gia hôn lễ sao?”

“Không biết, anh không quan tâm những việc này.” Phó Thuấn già mồm át lẽ phải nói: “Dù sao anh không cho phép bạn gái của anh để hở như vậy đi ra ngoài.”

“Em không có để hở! Cái váy kia đẹp như vậy.” Tống Địch tức giận đến mức muốn đánh người, một phen phản kích kết quả tiếp tục bị ngăn chặn.

“A!” Tống Địch không muốn nói chuyện, cùng Phó Thuấn nói chuyện chắc chắn có thể tức chết: “Anh chính là không tôn trọng em.”

“…” Phó Thuấn nói: “Anh tôn trọng mà. Vậy em cũng không thể, đúng không… Mọi việc đều có mức độ, ít nhất váy phải đến đầu gối chứ? Ít nhất phải có bả vai chứ? Em hoàn toàn để hở ra.”

“Anh chính là ông già cổ hủ.”

“Ai bị anh hôn một cái thì hét lên? Ai cổ hủ?”

“Ôi!” Tống Địch tức chết rồi: “Em không muốn nói chuyện với anh, em không muốn sống nữa.”

“Vậy anh hô hấp nhân tạo cho em.” Nói xong Phó Thuấn liền đi qua nâng mặt cô không khỏi ngần ngại mà hôn xuống.

Tống Địch oán hận mà cắn anh, từ môi cắn đến má lại cắn đến mang tai, sống chết không cho anh hôn dễ dàng.

Phó Thuấn kêu rên nói: “Em còn như vây thì anh thật sự phải động em.” Anh trực tiếp dùng cơ thể đè ở giữa hai chân cô, dùng sức chà sát cô.

“Đừng!” Tống Địch căng thẳng mà co chân.

Hai người đang giằng co qua lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cô Tống Địch ở đây không? Bà chủ trong nhà đến.”

“…” Phó Thuấn và Tống Địch liếc nhau, hai người đều trợn mắt nhìn nhau.

Phó Thuấn nói: “Được, cô nói với mẹ tôi chờ một lát nữa.”

“Được.”

Tống Địch đánh anh: “Anh nói làm gì chứ, dì sẽ biết anh đang ở trong phòng của em.”

“Chuyện này có liên quan gì chứ? Chúng ta vốn dĩ chính là người yêu, dì mỗi ngày nhìn thấy mà.” Phó Thuấn nói: “Em đừng vặn vẹo nữa, để anh bình tĩnh một chút, anh như vậy sao đi gặp mẹ anh?”

Anh nói những câu này thì nâng người lên.

Tống Địch theo bản năng mà nhìn xuống, nhìn thấy chỗ kia… xấu hổ nhắm mắt, vẻ mặt tuyệt vọng.

Cuối cùng đợi không lâu Phó Thuấn mới búng mũi Tống Địch một cái: “Anh đi thay đồ xuống gặp mẹ anh, em thu dọn một chút.”

“Vậy em?” Tống Địch nắm lấy cổ tay của anh hỏi.

“Em muốn đi gặp sao?” Phó Thuấn hỏi.

“Mẹ anh đến, em ở nhà cũng không đi chẳng phải là rất không lễ phép?” Tống Địch hỏi lại anh.

“Được, vậy thì đi.” Bé thỏ trắng thật hiểu chuyện. Phó Thuấn vội hôn cô: “Đổi cái váy dài một chút.”

“Biết rồi, không được hở vai, không được hở đầu gối.” Tống Địch đẩy anh ra, kéo anh qua nói: “Anh nhanh ra ngoài em còn thay đồ nữa.”

Phó Thuấn đương nhiên không muốn bỏ qua nhưng Thành nữ sĩ đã ở dưới lầu. Anh vẫn là tranh thủ thời gian.

Lúc đợi anh trở về phòng thay một chiếc áo phông mặc ở nhà thì Tống Địch đã mặc một chiếc váy dài chấm bi màu cà phê, phù hợp yêu cầu hoàn mỹ của anh.

“Thật ngoan.”

“Em là không muốn so đo với anh, lần sau không được quản em mặc gì.” Tống Địch lườm anh một cái, đi ở phía trước hỏi: “Tóc em buộc lên như vậy hợp không?”

“Đều đẹp.” Phó Thuấn không biết cụ thể có cái gì khác nhau, dù sao quần áo vừa mắt là được rồi.

“Ngốc hết mức.”

Dưới lầu, Phó Thuấn ở cửa cầu thang liền cởi mở mà nói: “Mẹ, mẹ đến làm gì?”

“Mẹ không thể đến sao?” Thành nữ sĩ đầu cũng không quay lại, tay bưng chén trà.

Bà lần này vào một mình, trợ lý ở trong xe chờ ở bên ngoài.

Tống Địch thoát ra khỏi tay của Phó Thuấn, chủ động đi qua nói: “Chào bác gái.”

“Ừ.” Thành nữ sĩ cười cười: “Mặt làm sao đỏ vậy?”

“…”

Phó Thuấn nhìn Tống Địch và thầm nghĩ, ánh mắt này của Thành nữ sĩ thật tốt quá đi?

Tống Địch gật gật đầu khéo léo nói: “Giữa trưa tham gia tiệc cưới uống một chút rượu có chút nóng tới giờ còn chưa hạ xuống.”

“Ngồi đi, đứng làm gì.” Thành nữ sĩ nói, mắt sắc bén quét về phía Phó Thuấn.

Phó Thuấn kéo Tống Địch cùng ngồi xuống.

Thành nữ sĩ lấy một cái hộp bên ghế sô pha đẩy lên trên bàn trà: “Mùng ba tháng sáu là sinh nhật hai đứa con bảo bối của anh hai A Thuấn.”

“Dạ.” Tống Địch gật đầu.

“A Thuấn đã nói với con chưa? Vậy có thời gian đến tham gia không?”

“Có ạ.”

Phó Thuấn nói: “Làm sao vậy? Mẹ còn đích thân đến mời, cũng không đúng mẹ làm gì có thời gian rảnh thế này?”

Thành nữ sĩ lạnh lùng nói với anh: “Phụ nữ chúng ta nói chuyện, con chen miệng vào làm gì?”

“…” Thành nữ sĩ không cho anh mặt mũi, Phó Thuấn chỉ có thể buông lỏng: “Ok, các người cứ tiếp tục.”

Thành nữ sĩ tiếp tục nói với Tống Địch: “Lão tam này nhà dì không hề có quy củ gì. Từ nhỏ buông thả ở bên ngoài, tiểu Địch con thông cảm.”

Tống Địch không giỏi trả lời câu này, vội nói: “Không phải, anh ấy cực kỳ chăm sóc con.”

“Nó lớn tuổi hơn con, cần phải chăm sóc con.”

Lời này Tống Địch không trả lời.

Phó Thuấn nghe xong chỉ có thể nhún vai.

“Trong hộp là một bộ váy lễ phục nhỏ, hôm qua lúc ở trong nhà dọn dẹp đồ đạc dì vô tình nhìn thấy.”

Thành nữ sĩ nhìn Phó Thuấn giống như có chuyện nói liền quét mắt qua anh vừa thong thả ung dung mà nói: “Có thể hơn ba mươi năm trước dì ở nước Pháp mua, là số nhỏ nhất, dì chỉ mặc qua một lần. Dì không có con gái, trong con gái thế hệ sau thì hai chị dâu của A Thuấn và còn có một vài chị em bà con nhưng tuổi đều đã lớn, mặc không ra được cảm giác tân thời của kiểu dáng này. Thế hệ cháu gái của dì lại quá nhỏ căn bản đều chưa trưởng thành. Con nhìn xem có thích không.”

Phó Thuấn mấp máy môi, đang muốn mở miệng thì ngẫm lại thôi bỏ đi.

Tống Địch có chút ngạc nhiên nói: “Là cho con sao?”

“Đúng vậy, con mở hộp ra nhìn xem?” Thành nữ sĩ địu dàng cười, nâng ly trà lên.

Tống Địch quay đầu nhìn hướng Phó Thuấn, trong ấn tượng của cô bản thân còn chưa từng được trưởng bối tặng quần áo.

Phó Thuấn nói: “Vậy em xem một chút không thích cũng không sao. Mẹ, ánh mắt trước đây của mẹ lâu như vậy còn hợp không?”

Thành nữ sĩ nói: “Anh mắt của ta không tốt sao?”

“Tốt.”

Phó Thuấn đành bất đắc dĩ chủ động kéo tấm lụa bên ngoài hộp và mở ra, chất liệu vải tơ tằm màu đen. Một người đàn ông như anh đương nhiên là không hiểu.

Tống Địch có chút không biết làm sao chỉ có thể nói: “Vậy cảm ơn bác gái.

“Con đi thử xem.” Thành nữ sĩ thản nhiên nói: “Nhìn xem có hợp với mình hay không.”

Phó Thuấn dù sao vẫn cảm thấy Thành nữ sĩ hôm nay nhã nhặn quá mức, lúc này nhẹ giọng nhỏ nhẹ…

Anh nhìn Tống Địch, quả thực bộ dạng Bé thỏ trắng khiến người khác có ý muốn bảo vệ.

Tống Địch gật đầu: “Vâng.”

Thành nữ sĩ rất hứng thú: “Phòng của con ở tầng hai sao? Dì có thể đi không? Con đi thay dì muốn nhìn thử.”

Phó Thuấn cảm thấy có chút kì lạ: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Con đừng quản.” Thành nữ sĩ nhìn con trai thì khó chịu đứng lên nói: “Đi, con cho dì nhìn xem, không hợp thì lập tức tìm thợ may sửa lại.”

Phó Thuấn hỏi: “Vậy con làm sao? Bỏ rơi con ở đây?”

“Con ở nhà của mình còn muốn mẹ quản con?” Thành nữ sĩ tức giận mà hỏi.

Tống Địch mang theo chiếc hộp: “Vậy thì dì đi bên này nhé, ở tầng hai.”

Cô quả thật là may mắn trước khi đi ra ngoài đã dọn dẹp qua phòng.

Chỉ là vì sao dì lại có chút kì lạ như vậy.

Phó Thuấn ngồi ở trên ghế sô pha nhìn họ đi lên trên, thầm nghĩ Thành nữ sĩ đang làm gì vậy?

Anh lấy điện thoại ra nhắn tin: ‘Chị dâu, mẹ em hôm qua tìm được một chiếc váy đen nói muốn đưa cho bạn gái em, chuyện này chị biết không?’

Chị dâu trả lời một biểu tượng cảm xúc một người ngửa mặt lên trời cười khoa trương: ‘Hôm qua gì chứ, bà ấy tháng trước đã lục lọi ra rồi, đã vội muốn chết chỉ là không tìm thấy cơ hội.’

‘… cái quỷ gì vậy.’ Phó Thuấn vừa giương mắt thì nhìn thấy ly trà của Thành nữ sĩ, thầm nghĩ chuyện này có lẽ đã lập kế hoạch trước?

‘Lúc ăn cơm còn nói bạn gái cậu làn da trắng, bộ dạng dễ thương, mặc cái váy đen thì nhất định rất đẹp. Lỗ tai của chị đều nghe qua rất nhiều lần rồi.’

Phó Thuấn vui vẻ: ‘Hiếm có.’

Ở trong kí ức của anh Thành nữ sĩ chưa từng khoa trương khen người khác như vậy, tuy rằng nói những lời này về Tống Địch cũng đều là sự thật mà thôi.

‘Bà nói, vậy thì bảo cậu đưa về nhà ăn cơm bà ấy không lên tiếng, không rõ bà ấy nghĩ cái gì.’

Phó Thuấn nói: ‘Bây giờ mẹ đưa bạn gái em đi thay váy rồi. Chiếc váy kia thật sự là bà ấy mua lúc trẻ sao?.’

‘Đúng vậy, nói so với bà ấy hồi trẻ cái đó còn lớn hơn.’

‘…’

Ba mươi năm trước, vậy quả thực là còn lớn tuổi hơn anh nhưng so sánh này vì sao khiến người khác khó chịu như vậy.

‘Bạn gái cậu không nói gì chứ.’

‘Không biết, bây giờ vẫn ổn.’ Phó Thuấn nghĩ một chút biểu cảm của Tống Địch lúc nãy, được rồi phỏng chừng hẳn là rất choáng váng.

‘Chị nói với cậu, bạn gải của cậu nếu như thái độ tốt, lát nữa bà có thể không không mang đồ trang sức, quần áo và váy cho cô ấy. Chị và chị dâu cả chính là đã từng như vậy, không có vẻ xa lạ mà mang thì cũng không hợp thời.’

“…” Cảm tình là con đường làm con dâu nhất định trải qua, Phó Thuấn xem như hiểu được. Vậy Thành nữ sĩ chẳng khác nào đã chấp nhận Tống Địch?

Không phải trước kia còn đang so đo chuyện bằng cấp sao?

Bỏ đi, phụ nữ thật khó hiểu.

‘Bà ấy cố ý tách cậu ra để nói chuyện gì đó với bạn gái cậu sao?’

‘Cái gì?’

Phó Thuấn vội vàng từ trên sô pha đứng lên, ba bước cũng làm thành hai bước đi tìm hai người.

Gõ cửa hỏi: “Mẹ, Tống Địch, con có thể vào không?”

“Không thể.” Thành nữ sĩ nói: “Phụ nữ thay đồ con đến làm cái gì?”

Phó Thuấn dựa ở bức tường bên cửa lo lắng Thành nữ sĩ nói cái gì nghiêm trọng với Tống Địch

Đợi nửa ngày cửa được kéo ra. Phó Thuấn rất nhanh đứng qua.

Thành nữ sĩ nói: “Sợ mẹ làm gì bạn gái con như vậy sao?”

“Không có, con chỉ đến nhìn xem đồ có đẹp hay không.” Kết quả nhìn vào bên trong Tống Địch vẫn còn mặc chiếc váy lúc đầu: “Vì sao đổi lại?”

Thành nữ sĩ đi ở phía trước, chuẩn bị xuống lầu lại nói: “Lúc nào đi tiệc sinh nhật mặc, vừa vặn, cũng không cần sửa.” Bà nghiêng người đắc ý cười: “Mẹ là nói ánh mắt nhìn chính xác của con, vòng eo này thì cô ấy có thể mặc.”

Tống Địch ở phía sau nhìn Phó Thuấn thè lưỡi.

Phó Thuấn nắm tay cô cùng nhau đưa bà Thành đi ra cửa. Bà lên xe còn nói với Tống Địch: “Dì nghĩ đến dì còn có một bộ trang sức trân châu nhỏ kết hợp với chiếc váy kia hẳn là rất hợp, qua một ngày dì gọi người đưa đến.”

“Vâng, cảm ơn dì.” Tống Địch khom lưng cười cười.

Phó Thuấn thầm nghĩ chị dâu thật sự nói đúng, thái độ của Bé thỏ trắng có chút tốt thì Thành nữ sĩ có thể càng ngày càng phấn khởi.

Đợi xe đi xa Phó Thuấn mới ôm vai Tống Địch đi vào: “Váy đẹp không?”

“Rất đẹp.” Tống Địch nói: “Chỉ là có có chút chật…” Cô nắm vòng eo của mình: “Có thể là buổi trưa em đã ăn nhiều quá, thật xấu hổ.”

Phó Thuấn đặt hai tay chồng lên bàn tay của cô, cùng đo xung quanh eo của cô: “Cái này còn chật? Vậy chiếc váy kia phải chật nhiều lắm?”

Vòng eo nhỏ này của cô giống như bắp đùi của mình.

“Mẹ anh nói sau khi sinh anh mới bắt đầu béo, đều là lỗi của anh làm hại bà ấy béo.” Tống Địch vừa cười vừa nói.

Tư thế này của Phó Thuấn liền đem cô nhấc lên, ôm lên ghế sô pha: “Vậy mặc lại một lần nữa anh nhìn xem?”

“Em mới không cần đấy, anh khẳng định không thích.” Tống Địch đẩy anh ra.

“Vì sao?” Phó Thuấn không hiểu, không phải nói đẹp sao?

Tống Địch cười hì hì, nghiêng qua bả vai anh và nhẹ nhàng nói: “Vì không qua đầu gối hơn nữa hở vai…”

Phó Thuấn kinh ngạc: “Đồ của mẹ anh cũng hở như vậy?”

“Thì mặc một lần thôi, thực ra giống như mới hơn nữa qua bao nhiêu năm chất liệu vẫn rất thoải mái thật kỳ lạ.” Tống Địch cảm thán nói.

“Em phải mặc váy ngắn như vậy đi tham dự tiệc sinh nhật sao?”

“Mẹ anh dặn dò như vậy.” Tống Địch vô tội nói: “Làm sao vậy?”

“Không được.” Phó Thuấn nói: “Không cho phép.”

“Vậy em không đi nữa.” Tống Địch hừ: “Dù sao em cũng không biết làm sao, cảm thấy người nhà anh sẽ làm cho người khác khiếp sợ.”

“Mẹ anh dọa người sao?”

Tống Địch nghĩ một chút: “Lần này còn tốt và so với lần trước thì dịu dàng hơn. Còn một mực hỏi ý kiến em, hỏi có thích chiếc khăn quàng cổ lông cừu lần trước không nhưng em cũng quên rồi… cũng không mang theo.”

“Mẹ anh chính là như vậy.” Phó Thuấn nói: “Ngoài ra còn nói gì nữa?”

“Không có, làm sao vậy?” Tống Địch nháy mắt mấy cái, hỏi lại Phó Thuấn.

Phó Thuấn sờ sờ đầu của cô: “Nếu như mẹ anh một mình nói với em, em phải nhớ nói cho anh biết không?”

Tống Địch gật đầu: “Được.”

Qua một lát, Phó Thuấn tiếp tục rối rắm về cái váy kia: “Không được, không thể mặc quá hở. Anh nói với em…”

Tống Địch từ bên người anh chạy đi: “Anh phiền chết đi, anh còn bảo thủ hơn mẹ anh!”

Cô bỏ chạy nhanh như chớp đến nhà ăn.

Phó Thuấn thầm nghĩ: “Thành nữ sĩ sao lại thế này”

Đặc biệt đến phá đám sao? Thật quá đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.