Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?

Chương 23: 23: Đi Con Đường Của Nam Chính Khiến Nam Chính Không Còn Đường Để Đi 23




Tô Thiên Thiên đột nhiên hiểu ra, cô ấy đang cố gắng chặn chỗ chảy máu như thể linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể kia, “Phụt một tiếng”, cô ấy vô thức dùng một tay ném cây lao kia chọc quay lại.Nụ cười cứng ngắc trên mặt Nghê Lưu Bích nứt ra từng tấc nhưng anh vẫn phải nhịn, bởi vì anh “thật sự” là một người không còn cảm giác ở chân.

Không chỉ vậy, anh còn phải an ủi trợ lý Tống đang hoảng loạn bên cạnh, anh ấy muốn gọi cấp cứu : “Tôi không sao, đừng lo lắng.”Trợ lý Tống nhìn mồ hôi lạnh trên trán Nghê Lưu Bích và mũi lao cắm thẳng vào chân Nghê Lưu Bích, anh ấy càng cảm thấy kinh hãi!Ninh Mông ở một bên xấu hổ xoa xoa sau đầu, cô chỉ muốn an ủi Tô Thiên Thiên, mặc dù cô biết Nghê Lưu Bích giả vờ tàn tật nhưng cô cũng không nói ra, tuy nhiên, khi nhìn bộ dạng của Nghê Lưu Bích lúc này, cô nghi ngờ âm mưu trong áng văn “Không phải anh bị tàn tật cả hai chân sao? Tại sao anh còn có thể đứng lên ép cô vào một góc để hôn cô?” sẽ biến mất.Nhìn thấy Nghê Lưu Bích được các bác sĩ nâng lên đưa lên xe cấp cứu, Ninh Mông rất có lòng đồng cảm nói: “Anh Nghê, sau này anh hãy chú ý an toàn.”Trên trán Nghê Lưu Bích nổi gân xanh, an toàn của anh, ai là người khiến anh bị như vậy?Ninh Mông vẫn còn ở nơi đó đặt tay lên vai Tô Thiên Thiên an ủi Tô Thiên Thiên, Nghê Lưu Bích đột nhiên cảm thấy mình không chỉ phải đến bệnh viện, ảo giác ngay cả bạn gái cũng bị người ta chuẩn bị dụ dỗ mang đi mất, anh nắm chặt mép cáng, do mất máu sắc mặt trở nên tái nhợt, khuôn mặt rất là khó coi.Anh bắt đầu nhịn không được suy đoán có lý, phải chăng người phụ nữ Ninh Mông này đã bắt đầu nghi ngờ anh giả vờ tàn tật cho nên mới dùng nhiều thủ đoạn xảo quyệt như vậy.


Nói không chừng người phụ nữ đó được nhà họ Nghê và những người khác phái đến đây, mục đích là làm anh bị thương để xem anh có phải giả vờ tàn tật hay không.Một khi đã như vậy, Nghê Lưu Bích không thể để yên cho cô được.Đối mặt với đề nghị gây mê của bác sĩ, Nghê Lưu Bích miễn cưỡng cười nói: “Không cần, dù sao chân tôi cũng không còn cảm giác nên không cảm nhận được đau đớn.”Bác sĩ cũng sửng sốt, anh ơi, người anh em à, mặt anh khi cười bị biến dạng vậy mà còn nói không cảm thấy đau à?Trong Nghê Lưu Bích hừ lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng anh không đoán được các bác sĩ trong xe cấp cứu này đều bị người phụ nữ kia mua chuộc rồi, anh tuyệt đối sẽ không rơi vào cái bẫy này.Cái gọi là đấu trí đấu dũng cùng với không khí có lẽ nói chính là về Nghê Lưu Bích đi.Để an ủi Tô Thiên Thiên, Ninh Mông đặc biệt đi ăn với Tô Thiên Thiên, diễn giải sinh động hình ảnh chị gái thân thiết vô cùng nhuần nhuyễn, khi quay về tiểu khu, cô thấy thiếu niên quen thuộc kia đang ngồi trên ghế dài.Trong tay cậu là một nắm hoa cúc trắng dại màu trắng, chúng sạch sẽ đến mức có vẻ hơi không hợp với bộ đồ cậu đang mặc.

Tuy nhiên, khi cậu ngước mắt lên và nhìn thấy cô, khóe môi cậu hơi nhếch lên, ánh hoàng hôn buông xuống làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt cậu.


Đôi mắt cậu sáng ngời rực rỡ lấp lánh,, thành công lấy đi vẻ rực rỡ của nắm hoa cúc trắng cậu cầm trên tay.Cậu mỉm cười, nói với giọng điệu dịu dàng nhưng lại mê hoặc: “Em đã đợi chị lâu rồi, chị …”Có lẽ là ánh hoàng hôn mê hoặc ánh mắt của người, Ninh Mông nhìn thiếu niên ngồi dưới ánh nắng, vết thương trên mặt đã biến mất, cảm giác u ám khi lần đầu gặp mặt cũng biến mất.

Cô không hiểu sao lại cảm thấy cậu rất khó nắm bắt, kỳ lạ nhưng đủ thần bí để thu hút ánh mắt tò mò.Nói chính xác hơn thì cậu ngày càng trở nên quyến rũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.