Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi?

Chương 7: 7: Đi Con Đường Của Nam Chính Khiến Nam Chính Không Còn Đường Để Đi 7




Editor: Yên Vũ

Beta: Aki Re

Ninh Mông thầm nghĩ ông già này như thế mà lại không chơi nổi nữa, rồi lại cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Thiên Thiên, "Trời tối rồi, để tôi đưa cô về."Tô Thiên Thiên theo bản năng bèn từ chối, "Không cần, tôi có thể tự mình về được.""Như vậy không được, cô một thân một mình đi vào buổi tối không an toàn, huống chi cô còn xinh đẹp như vậy."Có người con gái nào được người khác khen xinh đẹp mà lại không vui, Tô Thiên Thiên nhịn không được cong khoé miệng lên cũng nhất thời quên đi việc mình cùng Ninh Mông lớn lên rất giống nhau.Cuối cùng vẫn là Ninh Mông lái xe đưa Tô Thiên Thiên trở về.

Từ trong tay tên nam chủ cũ cặn bã cứu được một vị mỹ nữ, Ninh Mông liền có cảm giác thành tựu khiến cho cô từ lúc trở về khu phố đến khi đem xe cất đi rồi từ gara đi ra trên mặt đều mang theo một nụ cười."Em xem dự báo thời tiết nói hôm nay buổi tối nhiệt độ sẽ xuống thấp, anh nói xem anh sẽ không bị chết cóng chứ?"Nghe qua có vẻ như quan tâm nhưng giọng điệu lại tràn đầy hả hê khi người khác gặp nạn khiến cho Ninh Mông chú ý.

Cô dừng bước, theo thanh âm nhìn qua.

Ở chỗ bồn hoa phía bên kia, một nam sinh ngồi gục đầu xuống ở ghế dài, đứng ở trước mặt là một thiếu niên cả người đều là hàng xa xỉ.Vẻ mặt thiếu niên kia rất tuấn lãng nhưng đầu tóc thì có chút hỗn loạn.

Soái khí trên mặt khuếch tán rõ ràng làm người khác không thể rời mắt.


Cậu ta cười lên quả thật rất rực rỡ nhưng cũng quá mức vênh váo hung hăng, càng bởi vì cậu ta mang theo ác ý cười nhạo nên dù cho gương cậu ta tươi cười cũng không có lấy chút ấm áp nào cả."Thế nào, anh? Có cần em đi xin mẹ tha cho không?" Thiếu niên duỗi tay vỗ vỗ đầu nam sinh đối diện, hành động không hề có chút ý tốt nào.Chàng trai mặc đồng phục học sinh trước sau cũng chỉ cúi đầu, không than dù chỉ một tiếng.

Giống như một con rối gỗ mặc cho người khác làm ra hành động quá phận hay nói ra những lời quá đáng nào cậu ấy cũng sẽ không phản kháng lại.Thiếu niên làm bộ làm tịch thở dài, "Em nói anh đấy, mẹ chẳng qua cũng chỉ mới không cho anh ăn cơm ba ngày, cũng không đến nỗi phải trộm tiền chứ.

Anh có biết mẹ trước đó nhìn thấy thành tích thi của em liền vui vẻ, còn dẫn em đến nhà hàng ăn mừng vậy mà sau đó nhận được điện thoại của cảnh sát, tâm tình đang tốt liền chẳng còn nữa."Tóc mái của cậu rũ xuống, ở dưới ánh trăng tạo thành một cái bóng trên gương mặt.Thiếu niên lại "Chậc chậc" hai tiếng, "Hai người chúng ta dù gì cũng là anh em tốt, nếu muốn đồ ăn có thể nói với em.

Đừng có mà trách đứa em này không đối tốt với anh."Thiếu niên đó giơ tay lên, trên tay cậu ta đang cầm một cái bánh mì bị ăn dở.

Nếu là một người có khí phách thì sẽ không nhận loại đồ ăn như bố thí này thế nhưng đôi tay phủ kín vết thương kia lại nhanh chóng giành lấy.Cậu ta nhìn người kia ăn như hổ đói quả thật vô cùng hài lòng.

Không có khí phách cũng chẳng có tôn nghiêm, người khác cho cái gì cậu liền ăn cái đó, giống như một con chó vậy."Được rồi, khi mẹ hết tức giận em sẽ báo với anh, vì thế cho đến lúc đó anh không nên chết đói trước." Thiếu niên vẫy vẫy tay, rồi cắm tay vào trong túi của mình thong thả bỏ đi.

Bất luận qua bao nhiêu năm đi nữa cậu ta vẫn sẽ không thấy có việc gì thú vị hơn việc nuôi chó cả.Nửa cái bánh mì thiu kia rất nhanh đã hết.

Thế nhưng cậu vẫn cầm lấy bao bì của gói bánh, nghĩ còn có thể tìm được thêm vụn nhưng cuối cùng cũng không có chút gì giúp cậu lấp đầy bụng.

Gắt gao nắm chặt vỏ bánh, một lúc sau cậu lại lẳng lặng ngồi xuống rồi cuộn tròn thân thể.

Ban đêm tiếng gió kêu, chỉ cần nhắm mắt lại rồi ngủ sẽ không cảm thấy đói bụng.Ninh Mông đứng từ xa nhìn về phía bồn hoa bên kia, không hề có một chút hứng thú nào, cứ thế nhìn sang chỗ khác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.