Không ngừng có người ra giá,mà hầu hết là nữ nhân. Đôi khi cũng có vài giọng nam nhân chủ yếu là có ý định mua về lấy lòng nữ nhân của mình,bất quá thực thưa thớt.
-“...”
-“...”
-“...”
Đang lúc mọi người cảm thán một viên đá không có gì tác dụng nhưng giá lại không thấp thì:
-100000 lượng bạc” Long Thiên Mị lên tiếng.
Toàn trường im lặng.
Oa~ một viên đá tầm thường có nhân ra giá 100000 lượng bạc,phải chăng là cái gì bảo vật nhưng họ không biết rồi?
Đại sảnh thoáng im lặng bỗng muốn vỡ tung ra vì những lời bàn tán.
Rất nhiều người ôm tâm tư xem kịch vui cũng bắt đầu do dự có nên tranh đoạt hay không.Biết đâu đây lại là một bảo vật?
Bán đấu giá sư nhạc muốn hỏng rồi.Phải biết món hàng bán ra nhưng là trích 10% thù lao cho hắn nha.
Hắn còn chưa thoát ra trận vui mừng thì một giọng khác lại khiến hắn trừng lớn mắt.
-”130000 lượng bạc” một giọng nữ thanh thuý vang lên,mặc dù đã thông qua thiết bị biến đổi giọng nói khiến âm vực trầm hơn song cũng không khó tưởng tượng giọng chân thật là như thế nào dễ nghe.
Dạ Tuyết híp mắt nhìn qua,đây là phát ra từ phòng Vân Mộng Vũ nga~..hẳn là nữ chủ đi.
Các phòng chuyên dùng cho khách quý của Các điếm được thiết kế đặc biệt khiến khách nhân có thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài xem toàn cảnh,bất quá không thể xuyên qua tường chắn để xem xét bên trong.
-”180000 lượng bạc” Dạ Tuyết lười biếng nhấp môi một ngụm cắn quả táo một ngụm hô giá.
Dạ Tuyết đoán không sai,người vừa ra giá đúng là Vân Mộng Vũ.
Một khắc nhìn sơ qua viên đá tim nàng bỗng dưng loạn nhịp.
Nơi nào đó trong đầu nàng không ngừng muốn nàng mua xuống viên đá đó.
Nàng cảm giác đây là thứ tốt rất có ích cho nàng trong tương lai.
-”200000 lượng bạc” Vân Mộng Vũ lần nữa ra giá.
-”250000 lượng bạc” Dạ Tuyết cười sáng lạng.
-”300000 lượng bạc” Vân Mộng Vũ âm thầm cắn răng.
Nam Cung Chu Khắc thấy Vân Mộng Vũ liên tục nâng giá không khỏi ngạc nhiên.
Một viên đá mà thôi,lai lịch lại không rõ,nàng cần gì phải bỏ ra nhiều bạc đến vậy?
-”nàng thích viên đá này à?” Nam Cung Chu Khắc quay sang Vân Mộng Vũ ôn nhu hỏi.
-”Khắc ca ca,viên đá thật đẹp,ta vừa nhìn đã thấy thích,chỉ có điều..có lẽ hay là thôi đi,giá quá cao ngược lại mang vào cũng không thoải mái.” Vân mộng Vũ cố nén căm giận nở nụ cười, mặc dù vậy nụ cười của nàng lại hết sức tự nhiên chân thành không có gì miễn cưỡng.
Nếu nàng lại tăng giá không khỏi rước lấy sự nghi ngờ của hắn.
Dạ gia không nhỏ,tài sản kếch sù nhưng nàng cũng không được sủng a.
Nếu nàng có quá nhiều bạc chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Người khác có thể không nhưng Nam Cung chu Khắc là người Hoàng Tộc,“thà giết lầm còn hơn bỏ sót“.
Nàng không thể mạo hiểm.
Thêm vào đó..nếu tiếp tục tăng giá có khả năng nàng không kham nổi giá tiền a..
Mặc dù không ít lần bán đan dược nhưng số tiền lại không khả quan mà nàng cũng không dám minh mục trương đảm bán ra quá nhiều.
Dù sao tại nơi này dược sư là đối tượng hoặc là vạn chúng chú mục hoặc là vạn người truy tung.
Nơi này lại không có pháp chế quản lí,nắm đấm là quyền lực.
Với chút sức lực của nàng bây giờ,nếu lộ ra nàng có thể luyện chế đan dược thất cấp không khéo sẽ dẫn lửa thiêu thân
Trong quá khứ không ít dược sư gặp nạn, bị ám sát ,cướp đoạt.
Một người hai người nàng có thể đối phó,nhưng trăm người ngàn người đâu?Sức hấp dẫn của đan dược thất cấp là không thể chối từ
Đạo lí châu chấu đá voi sờ sờ ra đó nàng cũng không tưởng mình bị vướng vào.
Hiện tại 500000 lượng bạc là của nàng cực hạn,mà người ra giá dường như còn có thể tiếp tục tăng giá.
Vân Mộng Vũ nhìn viên đá dưới bục nội tâm vặn vẹo.
-”nếu nàng thích ta sẽ tặng cho nàng” Nam Cung Chu Khắc nhẹ giọng.
Nghe vậy,tim Vân Mộng Vũ chợt đập nhanh.
Đúng vậy!
Nàng không thể mua.. nhưng nếu hắn mua cho nàng đâu?Vân Mộng Vũ nhanh chóng tính toán.
Vân Mộng Vũ mừng rỡ trong lòng,ngoài mặt lại là ngại ngùng khó xử.
-”không cần đâu,Khắc ca ca,muội chỉ là thích thôi,ngược lại muội cũng không thể khiến huynh hoa nhiều bạc như vậy đi”
Nam Cung Chu Khắc mỉm cười.
Nàng đúng là một nữ tử thiện lương,nếu là người khác ngược lại đã nhào vào lòng hắn làm nũng đòi hắn mua cho được.
Nàng rõ ràng rất thích viên đá đó lại lo nghĩ cho hắn tốn bạc mà từ chối.
Nghĩ đến đây ánh mắt hắn càng nhu hoà.
Hắn hướng bên ngoài mở miệng.
-”500000 nghìn lượng bạc”
Mọi người ngay lập tức ồ lên.
Bán đấu giá sư đã bắt đầu hưng phấn đến mức run rẩy.
-”500000 lượng bạc,còn lại ai tăng giá không?” bán đấu giá sư kích động.
-”501000 lượng bạc” Dạ Tuyết tiếp tục đùa dai.
-”600000 lượng bạc” Nam Cung Chu Khắc trả giá.
Mọi người đều rơi vào tĩnh lặng theo từng lần tăng giá.
Mà Dạ Tuyết không nhanh không chậm theo đi lên,lại hết lần này đến lần khác mỗi lần hô giá chỉ hơn 1000 lượng.
Mà Nam Cung Hàn ban đầu có ý định mua viên đá cho nàng,nhưng nhìn nàng có ý tứ “hố” ai đó hắn lại tạm dừng ý định thủ xuống.
Theo biểu hiện của vật nhỏ,hẳn là chủ nhân căn phòng kia đã “đắc tội” với nàng đi.
Hắn nhìn sang phòng đang cùng Dạ Tuyết hô giá.
Hoàng tộc?Nam Cung Chu Khắc?Nhị hoàng huynh?
Không,vật nhỏ không có khả năng biết nhị hoàng huynh,như vậy...
Hẳn là nữ nhân đi cùng nhị hoàng huynh?
Mặc kệ là ai,chọc đến vật nhỏ xem như chọc đến hắn.Nghĩ đến đây,ánh mắt hắn lạnh như băng.
Vân Mộng Vũ đang ngồi đầy cõi lòng mong chờ cật đến tay bỗng dưng toàn thân lạnh buốt,lông tơ dựng đứng.
Nàng nghi hoặc đề phòng nhìn xung quanh lại cái gì cũng không nhìn ra.
Vân Mộng Vũ không biết mình vừa bị một nhân vật vô cùng nguy hiểm ghi nhớ một bút.
-----------------
“1 vạn lượng bạc”
Không đợi Dạ Tuyết lần nữa trêu đùa,lầu hai,một phòng khách quý hô giá khiến mọi người rung động.
-”một..một ..vạn lượng,còn ai ra giá nữa chăng?” bán đấu giá sư cảm giác mình đang nằm mơ,run giọng hỏi.
Mà Nam Cung Chu Khắc bên này theo hướng giọng nói nhìn qua,phát hiện đó là phòng chuyên dụng của Phong Tuyệt sơn trang thì trầm mặc,ánh mắt có chút do dự,...