Vì cái gì cùng là nữ nhân,nàng phải làm nô bộc thấp hèn còn một phế vật như nàng ta lại ăn sung mặc sướng?
Nắm chặt nắm tay,trong lòng Lục Y không thể nào cân bằng tâm trạng,nụ cười nháy mắt cứng ngắc,nhưng rất nhanh sẽ bình thường,chẳng qua vẫn bị Dạ Tuyết nắm bắt được mà thôi.
Dạ Tuyết châm chọc cười cười cũng không vạch mặt,dù sao ít ngày nữa nàng ta cũng sẽ về đội của nữ chủ,mà nàng tất sẽ thoát đi khỏi Dạ gia,hà tất so đo cùng tiểu tôm tiểu tép.
Thấy Dạ Tuyết không chút nào tỏ vẻ quan tâm những gì nàng nói, Lục Y không cam lòng lần nữa mở miệng.
-”tiểu thư, có người đặc biệt đến phủ chúng ta nga”
Dạ Tuyết vẫn không động đậy thân mình.
Đến khi Lục Y gấp sắp hỏng mất Dạ Tuyết mới ngẩng đầu nhìn nàng.
-”là ai vậy?”
Dạ Tuyết một bên lười biếng xoay người chậm chạp ngồi dậy một bên nhàn nhạt mở miệng, bên cạnh nha hoàn nhanh chóng phủ thêm áo choàng cho nàng.
-”là Phan công tử,ngài ấy đến.. lấy lại thiếp canh”
Lục Y nghĩ đến mình vuột mất cơ hội trèo lên giường Phan công tử tức đến hít thở không thông.
Tất cả là tại phế vật chết tiệt này,đang yên lành bày trò huỷ hôn hại nàng vốn tiền đồ vô lượng hiện tại sẽ không có.
Dạ Tuyết còn chưa mở miệng,thì một giọng nam tính mị hoặc lên tiếng khiến mọi người sửng sốt.
-”không cần,ta đã đến đây”
Lục Y khi nhận thấy người đến là ai, vội gấp gáp sửa lại làn váy, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp hơi hơi xoay người,góc độ vừa phải,khiến người đến chỉ nhìn được sườn mặt cùng chiếc cổ thon dài quyến rũ của nàng ta.
Vừa xoay người mặt Lục Y lập tức đỏ lên,hơi khuỵ chân hành lễ.
Phan Diệp một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
Lúc này,lực chú ý của hắn bị hấp dẫn bởi thân ảnh ung dung ngồi bên kia,chỉ thấy nàng dịu nhẹ đứng lên,nhìn hắn rồi cũng không có bất kỳ hành động gì.
Bất quá một cái liếc mắt kia vì sao lại giống tiểu Phong Phong như vậy a?
-”ta tại đại sảnh chờ đã lâu,lại không chờ được tiểu thư nâng gót ngọc đến đành tự tiện theo chỉ dẫn của Dạ bá bá tìm đến nơi này nói lời từ biệt.”
Một lời hai ba nghĩa.
Thứ nhất là trách Dạ Tuyết không làm tròn bổn phận chủ nhà,để khách đợi.
Thứ hai là trình bày lí do xuất hiện nơi này chỉ là từ biệt.
Thứ ba là ám chỉ Dạ gia chủ chính là kẻ có ý định dẫn hắn đến đây.
Dạ Tuyết cũng không vội trả lời, nàng đứng lên đến gần bàn trà đưa tay nắm lấy ấm trà nhẹ rót hai ly trà nhỏ,mùi hoa cúc dịu nhẹ lan toả khiến người ta tâm thần thư giãn.
-”thân là vị hôn thê của Phan thiếu gia,ta tất nhiên phải ra đại sảnh hành lễ,bất quá hiện tại không phải,là một tiểu thư khuê phòng,ta tất nhiên không dám trái quy củ tuỳ tiện cùng nam nhân gặp mặt được”
Rót hảo hai ly trà,nàng ngẩng đầu mỉm cười,ánh nắng len lỏi tầng tầng lớp lớp lá trúc chiếu lên người nàng một vài tia kim quang phụ trợ cho nàng khiến nàng càng lung linh sắc sảo.
Phan Diệp nhíu mày..
“bất quá hiện tại không phải” lời này như thế nào nghe như vậy chói tai,hơn nữa còn có chút khó chịu,lẽ ra nàng nên đau khổ hoặc tiếc nuối vì mất cơ hội làm thê hắn không phải sao?
-”công tử mời ngồi” Dạ Tuyết làm tư thế thỉnh.
Phan Diệp không nói gì tiến đến hai bước ngồi xuống chiếc ghế bằng trúc,đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ xinh trước mặt.
Mi thanh mục tú,tóc dài tuỳ tiện cột lụa mỏng, ngũ quan không tinh xảo ngược mang một nét dịu dàng lại không ít linh động,nhất là đôi mắt đen láy,trong trẻo tựa như có thể nhìn sâu vào linh hồn người đối diện kia.
Rõ ràng không có gì nổi bật,lại càng nhìn càng hấp dẫn ánh mắt, hơn nữa đôi mắt kia như thế nào càng nhìn càng thấy... giống tiểu Phong Phong đâu?
Dạ Tuyết phất tay áo,tất cả nha hoàn đều đi ra ngoài,duy có Lục Y là chần chừ.
Đây là cơ hội tốt,nếu mình thành công khiến Phan công tử để mắt đến mình,như vậy....
Nàng ta tự nhận là rất tự nhiên thanh nhã tiến tới nâng một ly trà đặt trước mặt Dạ Tuyết,lại nâng một ly trà để hướng đối diện,e lệ hướng Phan Diệp cất tiếng.
-”công tử,thỉnh dùng trà”
-”được rồi ngươi cũng lui ra” Dạ Tuyết trực tiếp ra lệnh,nàng lười quanh co với ả.
Lục Y mắt to đỏ lên,nhìn lén sang Phan Diệp,một bộ nai nhỏ bị uỷ khuất,kết quả người kia lại chẳng đoái hoài,chỉ có thể âm thầm dậm chân lui ra.
Mà Phan Diệp lúc này đang chìm trong suy nghĩ về Kỳ Phong rảnh đâu để ý nàng ta làm gì,chưa kể nàng ta chỉ là một cái nô bộc thấp hèn.
-”công tử tìm Dạ Tuyết phải chăng có việc?”
Dạ Tuyết lên tiếng phá tan không gian yên lặng.
Cũng thành công kéo Phan Diệp thoát ra khỏi suy nghĩ miên man.
-”cũng không có gì,ta chỉ là tò mò “tiền” vị hôn thê bộ dáng như thế nào thôi” hắn ưu nhã nâng lên ly trà hớp một ngụm chậm rãi nói.
-”nếu vậy phải chăng công tử hiện đã thoả ý?”
Phan Diệp thật không ngờ Dạ Tuyết lại nói như vậy, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.
Đây là đuổi khéo?
Phan Diệp trong mắt ý cười thoáng hiện.
Hắn còn là lần đầu bị nữ nhân đuổi đâu,lại còn là tiền nhiệm vị hôn thê trên danh nghĩa,cảm giác vì sao hảo thú vị a~.
-”ân,nhìn đã nhìn,quả nhiên không phí một chuyến đi nga”
Phan Diệp phe phẩy chiếc phiến (quạt) trong tay, đào hoa mắt hơi híp mị hoặc nhìn Dạ Tuyết cười khẽ.
Dạ Tuyết đánh giá nam nhân tà mị trước mặt,có điểm mờ mịt,ngoại trừ gương mặt cùng giọng nói y hệt đại ca,tính cách lại hoàn toàn tương phản.
Đại ca đối với mình luôn là bán manh các dạng,lại là thích trang uỷ khuất con chó nhỏ làm nũng với nàng,lại là vô cùng chiều ý nàng,cũng như quan tâm chăm sóc..
Mà nam nhân này,lời nói tuy chân thành nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt,ánh mắt sắc lẹm mặt dù che giấu hảo vừa nhìn chỉ thấy cực ôn nhu nhưng sâu bên trong lại phi thường lạnh lẽo.
Dạ Tuyết nghĩ đến những hình ảnh của hai người trong quá khứ chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận khó chịu.
Nàng tất nhiên biết nàng cũng lừa dối hắn, tên giả, giới tính giả.
Nhưng,đó là nàng đã cải trang trước khi đi ra ngoài, nàng cần thân phận đó để dễ làm việc, hoàn toàn không có ý lừa hắn, nàng cũng chưa từng nói nàng là nam nhân.
Nhưng mà hắn đâu?
Hắn biết nàng là ai lại cố tình thay đổi danh phận tiếp cận nàng?
Trước là đến nhà một phen đổi thiếp thành thê vi nhục nhã nàng, sau lại mượn danh nghĩa kết nghĩa kim lang kề cận nàng..
Cho nàng cảm giác người thân lại khiến nàng cuối cùng phát hiện toàn bộ chỉ là kế hoạch của hắn,mà nàng rất có thể chỉ là một con cờ trong kế hoạch đó.
Nghĩ sao cũng cảm thấy..
Hảo buồn cười..
Hảo..
..đau lòng.
--------------------
lời tác giả: nhiều nàng bàn tới bàn lui vụ Dạ Tuyết phản ứng khi biết PD lừa nàng ấy. Mọi người một bộ phận cho rằng DT cũng lừa PD thì làm sao có tư cách trách hắn!!
Ta chỉ nói một câu thế này “Các chi tiết ta tự có tính toán sắp xếp cho nó xuất hiện hợp lí nhất, các nàng không cần tranh cãi làm gì.”
Bên cạnh đó, ta cũng muốn nói: “ phản ứng của DT như ta viết hoàn toàn là phản ứng chính xác của một người bị người mình xem là người thân lừa dối, sự thật là chẳng ai vui vẻ hay cảm thấy thú vị khi phát hiện mình bị lừa. DT phản ứng dữ dội là bởi vì DT xem PD như Dạ Thần ca ca ở hiện đại cho nên mới thất vọng như vậy. Đó là phản ứng chân thực khách quan nhất mà bất cứ ai cũng sẽ như vậy khi gặp phải. Còn vấn đề DT có suy nghĩ phân tích vấn đề rằng chính nàng cũng lừa PD thì là chuyện của sau khi thất vọng tức giận, nhưng trước hết DT phải phản ứng như ta viết vậy mới đúng.”
Cái cuối cùng chính là “mặc kệ Dt có lợi hại như thế nào nàng vẫn là con ngươi có yêu có ghét, nàng không máu lạnh như những sát thủ khác cho nên nàng sẽ không quá mức lí trí. Nàng sẽ mạnh mẽ nhưng đôi lúc nàng sẽ mềm yếu và làm việc theo cảm tính, bởi vì kiếp trước nàng có caca cùng gia gia cho nàng ấm áp, nàng không phải cỗ máy giết người chỉ tồn tại lý trí thanh tỉnh, nàng cũng có tình cảm nga.