Nữ Chủ Tỏ Vẻ Nàng Không Phục

Chương 31: - Thế giới 3 (10): Bất Tử Điện🔥



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )


***


Phản ứng đầu tiên của Tần Trà là...


"Trường Hi", Tần Trà dựa lưng vào lồng ngực kiên cố của Trường Hi, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh lặng yên không loạn chút nào, "Ngươi đi rửa tay trước."


Trường Hi một tay nắm tay cô, một tay rũ xuống bắp đùi, trọng giọng nói hắn còn mang theo giọng khàn khàn chây lười động tình lúc trước, ở bên tai Tần Trà liếm, "Giáo mẫu, ta khó chịu."


"Có thể hôn nhẹ ngài hay không?'


Không đề cập tới chuyện này Tần Trà còn chưa nhớ ra được: "... Ngày đó xảy ra chuyện gì?"


Không đến mức một con rắn cũng không khống chế được.


"Rắn độc", Trường Hi tựa hồ có chút bất mãn khi Tần Trà đổi chủ đề, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, "Xà có tính quá dâm."


.... Chà.


Tần Trà đứng thẳng, bất động như tùng, cô từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh, đôi mắt Trường Hi tối sầm u ám, hắn vươn đầu lưỡi dò xét mà nhẹ nhàng đụng vào tai Tần Trà một cái, thấy cô không phản ứng, hắn lớn mật mà cuốn lấy vành tai của cô liếm liếm.


Lạnh như băng, da đặc biệt cứng.


lúc nãy hắn thăm dò, Tần Trà thực sự không có cảm giác, cô chỉ vừa mới tu luyện nên da chẳng khác gì người chết, chúng nó lạnh lẽo mà cứng ngắt, tất cả giác quan đều cực kém, Trường Hi cứ như vậy cuốn lấy vành tai cô mút vào cô mới phản ứng lại.


Phản ứng đầu liên chính là trở tay rút trường kiếm đeo bên hông Trường Hi, tay cô rất nhanh, vị trí cũng phi thường chính xác, chỉ có một điều ngoài ý muốn là tay của trh cũng rũ xuống.


Động tác khiến cho cô hoàn toàn cọ vào trong tay dính dính của Trường Hi.


Tần Trà sững sờ.


Đầu ngón tay cô đã chạm tới chuôi kiếm, nhưng bởi vì thứ dính dính ấy mà ngừng lại động tác, cô dừng lại thật lâu, mặt co quắp mà chậm lại lấy tay lau lên quần Trường Hi.


Cô sống đến nay hai mươi bảy tuổi, không nói tới yêu đương, chưa từng có bạn trai, mà hiện tại tay lại chùi hết một xấp dày hàng tỉ con trong tay.


Loại tâm tình này... không thể thể nào dùng từ miêu tả.


Cho nên Tần Trà đổi chỗ khác tiếp tục lau.


Cô không phát hiện, Trường Hi sau lưng cô trong nháy mắt mặt u tối, hắn rũ mắt, ngón tay thon gầy của giáo mẫu cách lớp quần ma sát qua bắp đùi của hắn khiến hắn có cảm giác bị khuếch đại vô cùng, một khối da tê dại dị thường làm cả người hắn như đang phiêu du ở trên mây.


Trong đầu hắn giờ đây đều là ___ trong tay giáo mẫu đang lưu lại đồ của hắn, hắn sinh ra một loại ảo giác, dường như cái tay đang an ủi chính mình không phải là của mình mà là của giáo mẫu, mơn trớn nơi mình hưng phấn nhất.


Lau hết trọc dịch trên tay, Tần Trà chuẩn bị đi đến dòng suối rửa tay đã bị Trường Hi lật cả người lại đặt lên trên cây khô.


Hắn đổ ập cả người hôn xuống.


Thiếu niên đã cao hơn cô một cái đầu, sức mạnh lại lớn đến kinh người, một tay hắn chế trụ cùng lúc hai tay cô, một tay kia nắm lấy cằm của cô cố định xong vị trí ___ để có thể cho hắn hôn sâu hơn.


Cái tay nắm cằm của cô có mùi cổ quái, không thể ngờ đầu lưỡi của thiếu niên ở trong miệng cô làm mưa làm gió, không ngừng kích thích giác quan ít ỏi của Tần Trà, hắn hôn hung hăng mãnh liệt, Tần Trà tan rã, bị ép ngửa đầu, chịu đựng hắn điên cuồng, hận không thể ăn luôn nụ hôn của cô.


Tần Trà trong chốc lát có ý tưởng bất chấp ___ nếu không cứ dứt khoát lao vào đi.


Vừa mới có ý niệm này Tần Trà ngay lập tức phản ứng kịp, cảm thấy mình điên rồi, toàn bộ quy tắc của Duy Hộ Sư đều đút cho chó ăn.


Cô bắt đầu giãy dụa, Trường Hi rốt cuộc từ trong miệng cô hơi rút ra, giữa môi răng lôi ra một đoạn chỉ bạc ngắn mập mờ, hắn lè lưỡi liếm qua khóe miệng, đôi mắt đen như mực, khóe mắt ửng đỏ, có chút tà ma tùy tiện khiến cho hắn trở nên câu hồn đoạt phách.


Tần Trà có chút thất thần, Trường Hi lớn lên quả thực rất đẹp, khóe mắt tinh tế cùng đôi môi ướt át thủy quang như vậy, ánh mắt lười biếng suồng sã của thiếu niên tựa như cơn ác mộng lại chuyên chú nhiệt tình chưa thỏa mãn, giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.


Hết sức xinh đẹp.


Cô kinh ngạc nhìn Trường Hi gần cô trong gang tấc, hắn tiếp tục tới gần, ôn nhu ngậm lấy cánh môi của cô, vuốt ve nói: "Ngài cho ta đi."


Giọng điệu này có chút quái dị, tựa như thần thánh không thể kháng cự được khắp nơi ngâm xướng, Tần Trà lúc này còn muốn đẩy hắn ra, liền phát hiện mình vô pháp cử động làm ra bất cứ động tác cự tuyệt nào.


...WTF...!!!


Chuyện gì đang xảy ra?


Câu nói sau cùng vừa tan đi hắn đã cùng răng môi cô gắn bó với nhau, Tần Trà vì khiếp sợ lại hết sức hỗn loạn nên chưa nghe kỹ.


Câu cuối cùng hắn nói là, "Giáo mẫu, ta rất thích ngài."


Tần Trà cảm giác mình bị đặt trên cây khô hôn sâu đã là chuyện vô cùng hỏng bét, kết quả cô phát giác mình đánh giá giới hạn Trường Hi quá thấp.


Hắn buông cánh tay nắm chặt hai cổ tay cô, lôi kéo một tay cô nhích lại gần nơi đó đã sưng nóng của mình.


Hắn kỳ quái nhấn mạnh đầu lưỡi đang cùng Tần Trà quấy đảo, mơ hồ nói: "Giáo mẫu, giúp ta một chút."


Tay của Tần Trà không bị khống chế mà lại hết sức nghe lời cầm lấy


...


Chờ đi! Chờ cô quất chết người này!!!!


Còn chưa bắt đầu hành động, Tần Trà chợt nghe thấy An Cách Liệt không thể tin được gào lên: "Các người đang làm gì đó?!!"


Trường Hi ngừng động tác một chút, Tần Trà liền cảm thấy giam cầm thoáng chút bị phá vỡ, cả người cô có chút choáng váng nhức đầu mà bị buông ra, cô tựa trên cây khô, có chút chưa tỉnh táo lại.


Tần Trà cảm thấy toàn bộ bầu trời đều đang xoay tròn.


An Cách Liệt thông qua Trường Hi nhìn thấy pháp sư mảnh mai dựa vào thân cây, mái tóc dài màu bạc của cô có chút mất trật tự, đôi môi luôn luôn tái nhợt khô ráo giờ lại ướt át đỏ lên vì sưng, cô khép hờ mắt, gương mặt trong trẻo lạnh lùng có chút bừng tỉnh, sức mạnh không bao giờ có thể đẩy lùi dường như đã bị thuần hóa, có một chút hương vị mềm mại khó có được trong đôi mắt bình tĩnh thần bí của cô.


Đỉnh mày Trường Hi phi thường lãnh lệ, hắn đưa tay ôm Tần Trà, đem đầu cô đặt vào lòng mình, kéo áo choàng rộng lớn bao phủ cả người cô, sau đó hắn hướng An Cách Liệt mở miệng, "Cút".


Hiện tại hắn không thể sử dụng năng lực "Ngôn linh".


An Cách Liệt bày ra móng vuốt của mình, sắt mặt hắn ta hết sức táo bạo, một làn sóng khó chịu bị xâm chiếm khắp cả người.


"Trường Hi! Ngươi thật là quá đáng!" An Cách Liệt mắng chửi, "Cô ấy là chị của ngươi! Sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này?"


Không biết Trường Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mày lạnh lẽo giãn ra, khơi ra một ý cười lưu luyến ôn nhu đến cực điểm, giọng hắn khàn khàn mà gợi cảm, lười biếng phảng phất như trêu đùa đầu sư tử ngu xuẩn kia: "Cô ấy không phải chị của ta", hắn hôn lên mái tóc bạc bị lộ ra ngoài của Tần Trà, quyến luyến nói, "Cô ấy là giáo mẫu của ta."


Giáo mẫu nhận nuôi hắn, giáo mẫu cho hắn cơ hội sống lại, hắn không muốn rời xa giáo mẫu, không gì phá nổi mà che trước mặt giáo mẫu, giáo mẫu sẽ không bao giờ vứt bỏ hắn, hắn thích giáo mẫu, hắn muốn độc chiếm giáo mẫu, hắn muốn ___ hủy diệt giáo mẫu.


An Cách Liệt nghe thấy đáp án, cả người bị đập có chút chưa tỉnh hồn lại, sau đó hắn ta vô cùng tức giận mắng to, "Ngươi vậy mà dám có ý muốn với người đã dưỡng dục ngươi! Ngươi là tội ác dị đoan! Ngươi ôm tâm tư xấu xa bẩn thỉu đến thế quả thật không cách nào tha thứ!"


Hùng sư rít gào: "Đây là tội nghiệt ___"


Tần Trà chậm chạp nghe được những lời này, ngực nhất thời lộp bộp, sau đó cô cảm giác nhiệt độ quanh thân mình trong nháy mắt thấp xuống, Trường Hi ở bên tai cô nhẹ nhàng ngọt ngào đặt ra câu hỏi: "Giáo mẫu, ta thích ngài cũng là tội ác sao?"


Sự hiện hữu của hắn - là tội ác;


Điều hắn làm - là tội ác


Thế nhưng thích giáo mẫu - cũng là tội ác sao?


Gió nổi lên, lá khô xơ xác bay tứ tán, trong nháy mắt yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm xào xạc của phiến lá, mà sự yên tĩnh này càng làm cho lòng người sợ hãi tựa như tất cả sóng gió đều trầm mặc mà ngủ đông, yên lặng trước cơn bùng nổ đáng sợ.


"Ta thật sự rất thích ngài, thật lâu trước đây, ta muốn nghiền nát bộ xương giáo mẫu thành bụi mà cất vào trong người", thanh âm thiếu niên khàn khàn, lưu luyến nói, "Ngài không nên cứu ta, khiến ta nghĩ ta là người quan trọng nhất của giáo mẫu, giáo mẫu đối với ta cũng là người quan trọng nhất, làm sao để độc chiếm ngài?"


An Cách Liệt phát hiện trên người thiếu niên này có uy áp cực kỳ kinh khủng đáng sợ, quanh thân hắn tựa hồ có ma pháp hắc ám đáng sợ nào đó duy trì, lực lượng này rất lớn, khiến hắn ta là thân hùng sư bị áp chế đến mức không thể nhúc nhích.


An Cách Liệt buộc phải nghe cảm tình đáng sợ của Trường Hi đối với ma pháp sư kia.


"Muốn đưa tay hủy diệt ngài, nếu làm vậy sẽ không ai cướp được ngài", hắn ôn nhu vuốt vuốt sợi tóc dài màu bạc của Tần Trà, ngữ điệu và động tác đều nhẹ nhàng cùng tràn ngập kính trọng, "Thế nhưng ta luyến tiếc, cho nên khi thành niên, ta muốn theo đuổi ngài."


"Ngài sẽ đáp ứng ta chứ?"


Trong khoảng thời gian ngắn Tần Trà không nói nên lời, cô biết Trường Hi là người có phần biến thái chấp nhất, nhưng cô chưa bao giờ biết hắn đã chấp nhất thành như vậy ___ không, không phải chỉ là chấp nhất mà đây là bệnh chiếm hữu.


Tần Trà im lặng khiến chi nhiệt độ xung quanh thấp hơn, Trường Hi dường như bị ủy khuất, "Giáo mẫu, ngài cũng cảm thấy ta là dị đoan sao? Ngài không thể nào chấp nhận sao? Nhưng ta chỉ còn có mình ngài."


___ Nếu như bị cự tuyệt, ta cũng không biết mình sẽ làm cái gì.


Tần Trà vẫn ở trong lòng Trường Hi, cô không nhúc nhích, qua hồi lâu, cô mới nhắm mắt lại, giọng nói trong trẻo có chút uể oải, "Để ta nghĩ thêm."


Nếu Trường Hi không phải là bệnh nhân của cô, cô đại khái sẽ đáp ứng.


Cô chưa từng tiếp xúc qua tình cảm thuần túy mà mạnh mẽ như vậy, cũng chưa từng thích ai, cô cũng chưa từng nói là mình có thực sự thích hay là rung động trầm trọng như vậy.


Nếu thực sự bị hãm vào, chờ sau khi Trường Hi chân chính tỉnh lại, cô làm sao có thể đối mặt với một người hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ coi tất cả những chuyện đó là một giấc mơ.


Không bị từ chối trực tiếp, Trường Hi tuy không hài lòng nhưng trong mắt cũng hiện lên vui sướng, cười rộ lên.


Hắn thật thân mật cọ cọ Tần Trà, "Một ngày, cho ngài suy nghĩ một chút được không?"


"Một tháng."


"Không", Trường Hi cắn lấy vành tai Tần Trà làm nũng, "Bảy ngày."


Tần Trà thờ ơ: "Hai tháng."


"Được rồi", Trường Hi hôn nhẹ gò má của cô, "Một tháng."


An Cách Liệt không hiểu sao bị đổ mồ hôi ướt cả lưng, nội tâm quả thật [beep].


Ngay sau đó Mia hoảng hốt chạy tới hô to: "Không xong rồi!! Trong chỗ sâu rừng Mordo, sinh vật hắc ám toàn bộ tuôn ra!!"


Cô ta nhìn tình huống giằng co giữa bọn họ cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cô ta không kịp nghĩ nhiều, chỉ thúc giục, "Nhanh tiếp viện, nhanh tiếp viện!!"


An Cách Liệt hung hăng trừng mắt liếc Trường Hi, theo Mia ra ngoài, Tần Trà đứng ngay ngắn cách Trường Hi một hai bước, trầm mặc một hồi mới nói: "Đi thôi."


Rừng Mordo bạo động, có lẽ có liên quan đến Bất Tử Điện, thế giới này kéo dài quá lâu, đồng sự hẳn đã nhịn không được mà ra tay.


Hắn ta muốn mượn lực lượng Bất Tử Điện trợ giúp Đại Tế Tư thành Vua.


Cho nên, ở chỗ này đại khái chưa đến một tháng? Thế giới tiếp theo, Trường Hi phỏng chừng không nhớ roc nữa.


Mình cũng sẽ thẳng thừng từ chức.


Nhưng Tần Trà làm thế nào cũng không nghĩ đến, rừng Mordo bạo động là bút tích của Trường Hi, thời gian cô ở thế giới này vẫn còn rất dài lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.