Nói xong, hắn liền tháo giây thừng trên tay nàng ra, bế nàng lên, đặt lên giường. Thanh Hoan nằm ở trên giường, giọt nước mắt theo khóe mắt trợt xuống.
Chính là giọt nước mắt này đã lưu lại hồi ức trong lòng của Hoa nhị. Hắn cầm tay Thanh Hoan, nói:
"Ta sẽ bảo vệ nàng."
Thấy Thanh Hoan chỉ nhắm mắt, không có đáp lời, hắn bỗng nhiên có chút hổ thẹn:
"Tam đệ hắn... Tính khí xưa nay là như thế. Nhưng sau này, ta sẽ không để cho hắn khi nhục nàng nữa."
Thanh Hoan nhắm mắt, nói:
" Nếu tam gia mãi mãi không chán ghét ta, Nhị gia còn có biện pháp gì nữa đây?"
Nàng tự xưng ta, vậy thì đã nói rõ, nàng đem mình đặt ở trong lòng rồi. Đôi tay Hoa nhị run run sờ lên mặt của Thanh Hoan… Đây là việc hắn đã làm trong mộng trăm ngàn lần:
" Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt... Nàng hãy yên tâm đi"
Nói xong, hắn liền bế Thanh Hoan lên, đi trở về trong viện của mình.
Hoa tam đem Thanh Hoan treo lên xà nhà, lại không cho nàng mặc quần áo. Vì muốn làm nàng sợ, cho nàng biết ai mới là chủ nhân của mình. Cũng không thèm để người khác trông coi, cả tòa viện trống rỗng. Tất cả đều là, hắn dùng để dọa Thanh Hoan.
Bọn hạ nhân cũng biết, không có sự cho phép của hắn, ai cũng không thể đi vào. Ai kêu Thanh Hoan đêm qua không chịu dùng miệng hầu hạ hắn, còn giãy dụa. Đến lúc thức dậy cũng không ngoan, Hoa tam liền nổi giận, mới làm như vậy để trừng phạt nàng. Làm cho nàng biết, nàng là do hắn dùng bạc mua về, chỉ là một đồ vật do hắn mua. Mà nếu là một món đồ vật, mà nó lại không thể làm cho chủ nhân của nó vui vẻ, như vậy hắn còn cần đồ vật đó để làm gì nữa? Chẳng thà phá hủy nó.
Nhưng hắn chỉ đi ra ngoài một chuyến. Khi trở lại, đã không thấy tăm hơi của Thanh Hoan đâu! Lần này sự tức giận của Hoa tam không thể nào kềm chế được Hắn rõ ràng đã ra lệnh hạ nhân, không được tiến vào trong viện. Sau đó hắn đem việc mất tích của Thanh Hoan đổ hết lên đầu của đám hạ nhân. Lúc hắn đang dùng roi đánh đám hạ nhân thì Hoa nhị lại đến.
Hoa tam hung hăng quất xuống một roi:
"Một nữ nhân cũng không coi chừng được, ta còn cần bọn ngươi làm gì?!"
Gã sai vặt kia đã bị đánh đến máu me đầy mình, không nói thành lời được. Hoa nhị thấy thế, chân mày kéo lên, phát giác nguyên lai tam đệ của mình lại là người ngang ngược như thế. Trong lòng hắn liền tính toán, mấy ngày nữa sẽ cùng đại ca nói chuyện này một chút, ngoài miệng lại ngăn cản hắn, nói:
"Tam đệ mau dừng tay, đệ muốn tìm Thất Thất cô nương phải không? Nàng ở chỗ của ta."
“ Chỗ của huynh?!"
Hoa tam sững sờ, lập tức hung ác nói:
"Tiện nhân này! ta biết ngay nàng sẽ không an phận mà, thật là lẳng lơ. Ngay cả nhị ca đều bị câu dẫn, huynh đem ả trở về. Xem đệ có… "
"Được rồi!"
Hoa nhị trầm giọng quát bảo hắn ngưng lại:
"Tam đệ, đủ rồi, không được nói nữa."
Hoa tam ngừng miệng, mắt hắn híp lại nhìn chằm chằm huynh trưởng mình một lúc lâu, mới lạnh lùng thốt:
"Nhị ca! Huynh đừng nói là… Không phải ý tứ của huynh là suy nghĩ của ta chứ?!"
Hoa nhị gật đầu nói:
"Không sai."
"Huynh điên rồi phải không?!"
Xem nhẹ sự chua xót dưới đáy lòng, Hoa tam gầm nhẹ:
"Nàng chỉ là một kỹ nữ ti tiện, là đồ chơi đệ dùng bạc mua được, Huynh lại… Mắt huynh bị mù sao?! Tiểu tiện nhân kia có cái gì tốt?! Nàng lúc trước đã ngủ cùng Quân Vô Nhai, lúc sau lại đi theo đệ, hiện tại huynh lại nhìn trúng nàng? Huynh không ngại bẩn? Tiểu tiện nhân này sớm bị người ta ngủ qua không biết bao nhiêu lần rồi!"
Tựa hồ chỉ có mắng nàng bẩn thỉu, mới có thể xoa dịu sự đau đớn đến hít thở không thông mà không hiểu tại sao lại đang dâng lên ở trong đáy lòng hắn. Hoa tam khó khăn nói hết, giống như đang cố gắng thuyết phục hoa nhị không cần động tâm với Thanh Hoan, càng giống như là đang thuyết phục chính mình không cần động tâm với nàng.
Hoa nhị nói:
"Ta không để ý đến việc đó. Tam đệ, huynh thích nàng! Từ nhỏ đến lớn, cái gì huynh cũng đều chưa từng tranh giành với đệ. Lần này, đệ có thể không cần cùng huynh tranh giành được không? Dù sao đệ cũng không thích nàng, đem nàng tặng cho huynh đi."
Ai nói ta không thích nàng?!
Hoa tam theo bản năng liền muốn phủ nhận, một lát sau mới ý thức tới trong đầu chính mình đang suy nghĩ gì, nhất thời biến sắc. Hắn không cần thích một kỹ nữ ti tiện!
"Được rồi được rồi! Nhị ca huynh muốn lấy thì lấy đi, chỉ cần huynh không chê nàng từng bị đệ dùng mòn là được rồi!"
Hoa nhị cũng không có bị hắn chọc giận, gật đầu nói:
"Nếu đệ đã đồng ý thì huynh cũng yên lòng. Đúng rồi, nàng rất sợ đệ. Nếu có thể, tam đệ! Sau này đệ ít xuất hiện ở trước mặt nàng đi."
Nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi Hoa nhị rời đi thật lâu rồi, Hoa tam vẫn luôn duy trì tư thế đứng cứng ngắc. Hắn nhất thời xúc động đem Thanh Hoan tặng cho người, hiện giờ tỉnh táo lại, thật sự là rất hối hận.
Cho dù có chơi hư thúi, đó cũng là đồ đạc của hắn, dựa vào cái gì muốn tặng cho người khác?! Nghĩ vậy, tâm tình của hắn lại càng buồn bực, giận giữ. Vì thế vung roi lên, bắt đại một tên hạ nhân lại đánh, ước chừng đánh chết hai người, cuồng nộ trong lòng hắn mới thoáng bình ổn xuống.
Bên kia Thanh Hoan đang sốt cao, trong lúc nàng bị bệnh, Hoa nhị cực nhọc ngày đêm, không màng nghỉ ngơi tận tăm chăm sóc.
Trừ bỏ lúc cho nàng chà lau cơ thể nhịn không được ăn chút đậu hủ. Thì biểu hiện của hắn có thể được gọi là chánh nhân quân tử. Thanh Hoan thỉnh thoảng có lúc thanh tỉnh, đều nhìn thấy Hoa nhị luôn canh giữ ở trước giường nàng.
Trong ánh trăng mờ, nàng lại bắt đầu nằm mơ. Khuôn mặt người nam nhân nàng từng yêu say đắm dần dần trở nên mơ hồ. Quả thật ở cái thế giới này càng lâu, theo thời gian trôi qua ký ức của nàng về hắn ngày càng nhạt phai.
Thanh Hoan nghĩ, có lẽ không tới bao lâu nữa thì nàng có thể vĩnh viễn quên hắn rồi
Một ít đoạn kỷ niệm từng khắc sâu vào linh hồn, làm trái tim nàng từ nay về sau mất đi sức lức lại một lần nữa bị rung động. Trong thời gian linh hồn nàng còn tồn tại thì sẽ khó có khả năng lại tiếp tục yêu một người nam nhân nữa.
Lúc bàng hoàng bất lực muốn điên cuồng, lúc đang khóc thầm, lại có một thanh âm dịu dàng gọi Thất Thất.
Thất Thất... Thất Thất là ai?
Nàng không phải là Thất Thất, nàng là Thanh Hoan. Từ xưa tới nay chưa từng có ai đi yêu Thanh Hoan, đi yêu, người từng bị vô số thương tổn cùng tra tấn, Thanh Hoan. Một kẻ sẽ vĩnh viễn không thể đi qua cầu Nại Hà Thanh Hoan.
Mở mắt ra, tuấn dung tiều tụy mấy phần của Hoa nhị liền xuất hiện ở trước mặt nàng. Thanh Hoan nháy mắt mấy cái thích ứng những tia sáng chói mắt, thanh âm khàn khàn nói:
"Nước..."
Sau khi uống xong vài ngụm nước cho bớt khô cổ, nàng mới nhớ lại là mình đang ở nơi nào. Vẫn là thế giới của nữ hồn Thất Thất, nàng còn chưa có hoàn thành tâm nguyện cho nàng, cho nên chưa rời đi được. Cuộc sống như vậy còn muốn tiếp tục bao nhiêu lâu... Trong mắt Thanh Hoan đầy sương mù.
Mặc kệ cần bao nhiêu lâu, lúc còn chưa có hoàn thành xong tâm nguyện của oán hồn, nàng nhất định sẽ không khuất phục, cũng nhất định sẽ không ngã xuống.
Mấy ngày kế tiếp, Hoa nhị đều ở bên cạnh nàng. Nếu so với Quân Vô Nhai nho nhã cùng với Hoa tam xấu tính thì Hoa nhị có thể nói là một người tình nhân dịu dàng. Lúc lên giường hắn đều sợ làm đau nàng, thật cẩn thận, nhưng lại đòi hỏi thật lớn. Chắc là chưa từng nếm trải tư vị cực lạc nên mỗi một lần hắn tận hứng xong thì ít nhất có ba ngày Thanh Hoan không đứng dậy được.
Cùng Hoa tam so sánh với, Hoa nhị không có nhiều tư thế như vậy, hắn ngoài đòi hỏi hơi nhiều một chút làm Thanh Hoan cảm thấy có chút không khoẻ ra thì có thể nói là cực kỳ dịu dàng.
Thanh Hoan tài hoa hơn người, Hoa nhị lại là tài tử nổi danh. Hai người ngày thường ở cùng một chỗ, mặc dù là không thân thiết nhưng lại có rất nhiều đề tài chung để đàm luận.
Hai người thường xuyên qua lại, Hoa tam liền không hài lòng.