[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

Chương 50



Anh biết ma cà rồng là loại sinh vật đáng sợ như thế nào mà, nhưng đặc biệt cũng biết rõ thế giới này làm gì có ma cà rồng?

Chẳng qua... Chính anh lại cùng ma cà rồng có phát sinh ra loại quan hệ này rồi.

Lúc đầu Cao Việt Trạch cũng không có tin, đương nhiên rồi... Thế giới này làm gì có ma cà rồng được chứ?

Nhưng không!

Trong một lần cách đây ba tháng trước Cao Việt Trạch có vào một quán bar uống vài ly để xả stress sau công việc, vì tửu lượng không tốt mà anh phút chốc đã say xỉn, mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho tới khi người ta nói với anh rằng có một cô gái đã đỡ anh vào phòng nghỉ, kết hợp với ký ức mơ hồ của mình anh còn phát hiện được... Anh và cô gái đó đã... Đã, đã làm chuyện kia!

Về phần ma cà rồng, anh lúc đầu cũng không biết, cho đến một ngày nọ khi đang ăn tối... anh bỗng nhiên muốn nôn ra tất cả đồ ăn mình vừa ăn. Như có linh tính chẳng tốt đẹp Cao Việt Trạch bèn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Mà đi khám bác sĩ rồi mới biết... Anh đã mang thai! Còn là mang thai được ba tháng!

Hừm, không sai biệt lắm. Nhưng anh là nam nhân!

Bác sĩ nói tế bào thai rất kỳ lạ, kết quả cho thấy nó không được bình thường.

Kế tiếp, người kia cũng đến ngay nhà anh nhận cốt nhục luôn.

Anh thực sự bất ngờ, không nghĩ tới loài sinh vật này thực sự tồn tại mà, còn là chính loài sinh vật này làm anh mang thai.

"Tôi là Carynl Paul, nữ vương huyết tộc. Vài tháng trước hình như tôi đã vô tình khiến anh mang thai thì phải?" Nữ nhân bắt chéo hai chân, không quan tâm lắm bình thản nói.

"Cô còn nhớ sao?"

"Xin lỗi vì chuyện lần đó, là do anh tới khiêu khích tôi trước. Tôi cũng đã lường trước anh sẽ sớm có chúng nên tôi mới đến đây." Carynl xem việc bản thân khiến người khác mang thai là chuyện chẳng có gì to tát.

"Ư...ừm."

Carynl tiếp tục: "Huyết tộc có thể gieo "trái" vào bất cứ ai mặc kệ người đó có là nam hay nữ, nên anh có thai cũng đừng bất ngờ nhé?"

Có thể không bất ngờ sao? Cô ta bị mất cảm giác à?

"Với lại..." Carynl ngắm đi ngắm lại bộ móng xinh đẹp của mình, nói: "Thời gian mang thai của anh so với người thường cũng khác nhau."

"Thay vì mang thai chín tháng, thì thời gian thụ thai của anh kéo dài một năm."

Qúa nhiều kiến thức mới, Cao Việt Trạch cũng không thể bất ngờ hơn được nữa.

"Tôi đến đây để đón anh về lâu đài. Anh đã mang cốt nhục của nữ hoàng huyết tộc, không thể lưu lại thế giới con người." Carynl dứt khoát đứng lên, nắm lấy cổ áo anh kéo đi.

"Tôi...? Tôi vì lý do gì phải đi với cô? Là do cô gieo nó vào người tôi mà?"

"Anh không muốn đi?" Cô nhướn mày: "Vậy thì ở đây mà đợi bầy sói đến."

"Gì cơ?" Ý nghĩ Cao Việt Trạch lập tức xoay chuyển: "Cô nói vậy là có ý gì?"

"Ý tôi là như vậy đấy! Tôi phát hiện, huyết tộc trong bụng anh... Chính là cốt nhục của chúng ta mang dòng máu thuần chủng, anh nếu còn lưu lại nơi này coi như là ngồi đợi sói đến chén thịt đi. Anh không biết, ở thế giới của tôi... Những loài thú hoang mê lắm máu của huyết tộc thuần chủng."

"Cô!"

Mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu, cuối cùng Cao Việt Trạch chỉ còn cách cùng nữ hoàng huyết tộc về lâu đài nhằm bảo toàn tính mạng của chính mình.

Đến đây rồi anh mới biết, bản thân đơn giản chính là không may biến thành công cụ sinh sản của Carynl. Cô không thích con người, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì cô lại tình nguyện làm chuyện đó với anh.

Sống trong một lâu đài nhìn thì rộng lớn đó nhưng đối với anh nó chẳng khác nào cái lồng giam giữ. Anh như con búp bê cổ không có tri giác, Carynl nói gì thì là như vậy không ai dám trái lệnh, đương nhiên cả anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng cô đặc biệt không xem anh vào mắt, nghe đâu cô còn có hôn ước với một công tử huyết tộc quyền quý xinh đẹp và thông minh khác rồi.

Không hiểu sao, Cao Việt Trạch càng ngày càng thấy không vui. Đã định rõ từ đầu cô với anh là vô tình, anh đến đây ở nhờ đến khi sinh con xong sẽ rời đi, cũng coi như đồng thời bảo vệ được mạng sống bé nhỏ của mình. Ngày qua ngày, dường như được hài tử tác động, anh đối với cô có lẽ...

Động tâm mất rồi.

Anh không dám nói với cô, bởi lẽ một con người như anh không xứng đáng được cô chú ý.

Cao Việt Trạch thực rầu rĩ vô cùng. Đã cùng huyết tộc có con, nay còn lại thầm kín đối với nữ hoàng cao quý này động lòng... Thật không biết phải nói làm sao.

"Cạch" Tiếng cửa phòng khẽ mở. Là Carynl bước vào, thông thường đều như thế. Sau khi giải quyết chuyện công xong cô thường lui đến nhìn anh một cái, cũng rất nhanh lập tức rời đi.

Cô thường đến những lúc anh đang ngủ, không bao giờ quang minh chính đại đợi anh thức mà đến. Điều này làm tâm trạng Cao Việt Trạch xuống dốc thảm hại, anh cho rằng cô chán ghét tính cách của mình, không thích cùng mình nói vài câu.

"Hừ đem tôi về rồi cứ vậy để tôi tự sinh tự diệt tự đẻ con cho cô sao?" Sau khi Carynl rời đi, Cao Việt Trạch mở mắt ra lẩm bẩm mấy tiếng oán trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.