Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chương 11: Hồi ức về e. Người con gái của Nắng



Tết, cái ngày mà cả gia đình sum họp quây quần đón chào một năm mới tốt lành. Nó vẫn nghĩ về e. E ở quá xa nó để nó có thể gặp e. Đêm 30, bầu trời ko một ánh sáng. Cả nhà nó cùng ra ngoài ngắm pháo hoa giao thừa... Pháo hoa đẹp lắm, từng chùm tia sáng nở bung ra rồi lại tan biến vào xung quanh. Hoa của lửa, sự kì diệu của ánh sáng đang làm nó lóa mắt. Khói bay dày đặc cả bầu trời. Từng chùm tia lửa như dần tàn lụi trong màn đêm.

Nó hứa với e. Ngày quay lại, nó sẽ mang cho e thấy tấm hình những bông hoa cafe trắng tinh khôi của vùng đất nơi nó sinh ra. Cafe thật đặc biệt. Hoa trắng muốt nhưng lại cho ra dòng cafe đen đặc. Mùi của hoa ngọt ngào lan tỏa khắp đồi núi nơi trồng. Nhưng ly cafe thì lại khác, mùi nhẹ nhàng, thoang thoảng với vị đắng dịu làm bao người phải mê say. Có lẽ tính chất của cafe đã thấm đẫm vào máu của con người Tây Nguyên. Khi yêu, rất nồng cháy nhưng khi mọi việc đã chìm vào quên lãng, thì con người Tây Nguyên vẫn đằm thắm, vẫn dịu nhưng vẫn đắng cay trong lòng...

Sáng ngày mồng một. Khi mà các gia đình khác đang sốt xắn chuẩn bị mâm cơm thờ cúng tổ tiên thì nó lại lẫm lũi ôm máy ảnh leo lên xe tiến về ngoại ô. Chớm xuân lạnh lẽo nhưng nó thì không. Nó nghĩ đến gương mặt vui thích của e khi nhìn những bức ảnh của nó. Bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho lòng nó ấm lên. Ánh nắng ban mai rực rỡ, sắc vàng của những chậu mai như chan hòa cùng nắng.

Quãng đường 30km nhanh chóng dc vượt qua. Đối với nó, nơi khu vườn cafe này là đẹp nhất. Người ta nói vào mùa xuân thì miền bắc có hoa đào, miền nam có hoa mai còn với nó, loài hoa đặc biệt của Tây Nguyên tượng trưng cho mùa xuân là hoa cafe. Nhưng ở đây người ta chơi hoa theo một kiểu khác, không chơi lẽ từng cây mỗi gia đình mà họ trưng cả một con đồi, cả một khu vườn cho đất trời đón sắc xuân. Nhà nào mà canh cho hoa nở đúng vào 3 ngày tết là vui lắm. Vì mùi hương của hoa, màu sắc trắng tinh làm cho không khí như hân hoan hơn. Nhưng hoa chỉ nở được 3 ngày rồi lụi tàn nên ai chậm chân sẽ vô cùng nuối tiếc vì mỗi năm chỉ có một lần hoa.

Dừng xe, ngắm nhìn toàn cảnh khu vườn. Hoa đã chớm nở, máy ảnh của nó liên tục được sử dụng. Chọn những cây đều hoa nhất. Nó chụp liên tục như sợ hoa kia sẽ sắp tàn phai. Dành trọn tình cảm vào những bức ảnh. Sao nó phải làm vậy ? Sao nó phải tốn công đi cả một quãng đường dài như vậy để chụp một vài bức hình ? Tại sao ? Đơn giản lắm : E đã nói chưa bao h e dc một lần nhìn thấy hoa cafe. E không biết hoa cafe nó ntn. Chỉ vậy thôi. Khi nó yêu, nó sẽ làm tất cả để dc nhìn thấy tình yêu của nó cười. Đó mới là thứ quí giá nhất với nó...

Bọn bạn nói tính nó quá hi sinh. Nó hi sinh tất cả cho người mình yêu để rồi nhận lại là con số 0 tròn trĩnh. Cười lặng lẽ trước chuyện đó. Nó chỉ có thể tự mang nỗi buồn một mình mà thôi. Liệu lần này nó có thế không ? Liệu lần này tình yêu của nó sẽ được đền đáp ? Nó không biết. Nhưng mục tiêu của nó đâu phải là sự đền đáp từ e. Nó chỉ cần nhìn thấy e cười., nụ cười của e đã là quá đủ với nó rồi. Có lẽ nó lụy tình chăng...

Chụp dc những tấm ảnh ưng ý. Nó vui lắm. Vui vì mình đã giữ lời hứa vs e, vui vì e dc nhìn hoa cafe lần đầu tiên bằng những bức ảnh của nó.

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 800x532.

Lựa ra 5 bức từ hàng loạt hình mà nó chụp. Nó post lên face với cái tên : Mùa hoa Cafe – Hoa của mùa Xuân. Nó mong e sẽ vào xem những tấm hình nó chụp. Những tấm hình mà nó dành riêng cho e. Nó ghi 1 cái tít : Dành cho tình yêu của G. Mong e sẽ đọc dc, sẽ thấy dc đây là lời ngỏ của nó. E nhắn cho nó một cái tin : "Đến khi nào tuyết rơi trên mặt đất, e sẽ yêu a...".Liệu đó có phải tuyết không e ? Tuyết rơi trên những cây cafe xanh mướt. Tuyết của mùa xuân đấy e ah.

Nó gỡ dòng tít trên album. Với nó, giờ chưa phải lúc e nói ra lời yêu. Nó vẫn chờ, vẫn chờ đến mùa tuyết rơi. Nó tin tưởng rằng năm sau, khi mà trên trời bắt đầu rơi những bông tuyết đầu tiên. Tuyết làm cho cảnh vật trở nên lạnh lẽo, thì với nó, tuyết ấm áp lắm. Nỗi ấm áp tràn vào trong tim khi nó tin vào điều đó. Nó luôn tin, luôn chờ đợi. Nhưng cuối cùng thì tại sao ? Tại sao tuyết không bao giờ ấm hay bởi vì bản thân tuyết vốn đã lạnh giá như ngàn năm nay vẫn vậy.

Sau tết, nó muốn gặp để trao cho e con búp bê nhỏ xinh mà nó đã đi khắp nơi tìm mua. E thích màu xanh, cái màu thiên thanh ấy khó tìm lắm e ah. Nó đi vòng hết các shop trong tp, đến shop cuối cùng tưởng chừng như vô vọng. Người bán hàng cố lục tìm trong kho con búp bê cuối cùng. May mắn sao, nó đã dc toại nguyện. Chuyến xe khách đưa nó quay lại Sg. Quăng hết đồ đạc xuống hầm, trên tay nó lúc này là túi quà cùa e. Nó sợ hàng hóa bên dưới sẽ làm hư hỏng món quà của mình. Nó quyết định ôm lên xe. Nó không dám ngủ say, nó sợ món quà sẽ rơi mất. Chập chờn suốt cả đêm, cuối cùng nó cũng lê được thân xác thiếu ngủ về đến nhà. Nó cãm thấy có một cái gì đó thiêu thiếu. Đúng rồi, nó chưa nt cho e. Nó muốn mỗi buổi sáng khi thức dậy, e sẽ mở mắt ra nhận lời chúc của nó đầu tiên. Chợt nhận ra, từ trước đến giờ, chưa bao h e là người nt trước, chưa bao h nó có cơ hội mở mắt ra dc nhìn thấy tn chúc ngày mới tốt lành của e. Lặng lẽ gấp dt lại. Ném lên giường, nó nằm vật ra nhắm mắt nghỉ ngơi như bù đắp cho đêm qua...

Bẵng đi vài hôm. Nó hẹn e để trao cho e món quà nhỏ mà nó mang lên từ nơi mình sống. E nói e cũng có một món quà tặng cho nó. Như nhảy lên vì sung sướng. 1000 ngôi sao giấy nhỏ tí bằng đầu đũa nằm gọn gàng trong hộp. Nó biết, biết e đã bỏ công sức ra làm món quà này. Và quan trọng hơn, e tốn công làm để tặng nó...E có tình cảm với nó không ? Nó nghĩ là có. Nó nghĩ e cũng có tình cảm với nó. Thầm mỉm cười. Với nó, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Hàng ngày, những tn của nó vào buổi sáng và buổi tối cứ đều đặn gửi đi. Ngay cả khi say, nó vẫn cố gắng mở mắt cốt chỉ để gửi một tn cho e. Tại sao chỉ với e, nó mới có cảm giác nhiều đến vậy. Cảm giác dc mang cho e yêu thương làm đầu óc nó như mê đi. Si mê với cuộc tình mà nó nào biết kết quả. Nó cứ yêu, cứ yêu e mà thôi.

Bẵng đi một thời gian dài, cuộc sống của nó có quá nhiều thứ thay đổi. Công việc gia đình khiến nó lo nghĩ nhiều hơn. Nhiều việc hợp lại đổ lên đầu nó làm nó sao nhãng mất e. Suốt thời gian đó nó không hề nc vs e. Không boa giờ e là người chủ động liên lạc. Luôn là nó, luôn là nó e biết không ? Và vẫn luôn là e cúp máy trước mỗi lần nó gọi điện cho e trước đây.

Tưởng chừng như e đã quên nó. Nó lập nick mới, không liên lạc gì với e nữa. Nhưng cứ nhắm mắt, hình ảnh nụ cười e cứ hiện về. Không thể quên dc e cũng khiến nó đau đớn nhiều lắm. Nhưng nó không dám quay lại với e nữa. Một lần lang thang trong phòng chat. Nó chợt nhìn thấy cái nick quen quen. Cái nick mà đã bao lần nó nói chuyện. Tay nó run run, nó không dám bấm mời chat vs e nữa. Nhưng chính tại lúc này, con tim nó lại hối thúc bàn tay làm việc đó. Tim nó như gào lên từng đợt sóng. Từng hồi sóng cảm xúc xô ngã sự cự tuyệt của nó. Nó bấm mời e...

- Hj, có ai đó không ?

- Ai vậy, mình đâu có onl nick đâu nhỉ ? Sao bạn lại biết ?

- Hj, mình vô tình thấy nick bạn trên room. Chỉ vậy thôi. Nếu bạn đang bận thì ko sao. Pp bạn nhé...

E quên nó thật sao ? E quên những nụ hoa trắng kia rồi. Tuyết vẫn chưa rơi mà e đã vội quên. Lời nói đó với e chắc cũng chỉ như một cơn gió, vội đến, vội đi mà thôi...

- Đợi đã...

- Hj. Sao bạn ?

- Phải G đó ko ?

E vẫn nhớ, vẫn nhớ đến cách nc của nó. E nhận ra nó là ai giữa những vô vàn cái nick...Nó vui lắm. Cảm xúc vui mừng như vỡ òa sau những cơn sóng đau khổ.

- Hjhj. Sao Ta biết, g đổi nick mới rồi mà...

- Chỉ có G mới nc vs Ta như vậy thôi. Ta còn vẫn còn nhớ cách nc khách sáo của G lần đầu tiên mà. Sao đổi nick mà ko báo cho Ta 1 tiếng ? Giận luôn...

- Ah. Nick kia giống con gái qúa nên đổi. bửa h lu bu quá nên cũng ko pm lại cho ai. Hôm nay rảnh rang thì onl lại gặp Ta. Có duyên quá đi chứ...

...

Số điện thoại của e vẫn còn lưu trong danh bạ của nó. Đã vài lần, nó tính xóa đi nhưng nó không nỡ. Những tn tinh nghịch mà e gửi vẫn còn đó. Nó vẫn còn lưu lại theo thói quen...Hẹn e một cuộc gặp cafe. Nó chẹp lưỡi : “Lẽ nào định mệnh không cho phép ta quên ư ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.