Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chương 5: Hồ nước mắt



Mỉm cười nhủ thầm:" Vậy là có sdt của em ấy rồi. hề hề. Để xem như thế nào nào". Trước khi về còn nhìn thấy e ấy đi 1 chiếc Vespa dỏ tươi nổi bật rõ cả lên trong cái tiết trời nhẹ cuối thu này. Còn ngoái lại nháy một cái cười tinh nghịch nữa chứ. Lúc này, con tim nó đang đập rộn lên. Nhưng nó kịp dồn nén lại. Nó không cho phép bản thân có thêm bất cứ một sự rung động nào nữa. Một lần với nó là quá đủ rồi. Nó không muốn bản thân mình lại tiếp tục rơi vào sự đau khổ khi người con gái mình yêu quí nhất rời xa nó. Chẹp lưỡi, nó lẳng lặng lên xe. Không hiểu sao mỗi lần lái moto nó lại có những giây phút bình yên đến lạ lùng. Người ta nói nó yêu quí chiếc xe này hơn người yêu. Ngẫm lại, có lẽ đúng nhưng mấy ai hiểu được con tim nó như thế nào. Bên ngoài luôn cười nói vui vẻ nhưng còn bên trong ? Nó cũng là một con người, cũng cần có một vòng tay, một bờ vai ôm lấy và một tấm lòng để nó có thể sẽ chia, đón nhận.

Buồn thì nó buồn cũng quá nhiều rồi. Thêm hay bớt một chút cũng chẳng có gì thay đổi nhiều. Xe cứ chạy nhưng nó không biết mình đang đi đến đâu nữa. Điểm dừng cuối cùng của nó giờ là ở đâu ? Nơi nó có thể chậm lại, dừng để nghỉ ngơi khi mệt mỏi vẫn chưa xuất hiện.

Cười cho sự chua chát của mình. Bạn bè nó ở cái tuổi này thì nay mới đám cưới, mai mời đầy tháng. Nhưng nó từ chối tất. Nó không thể chịu được khi nhìn người khác hạnh phúc.Đã 6 năm rồi. 6 năm qua xe của nó chưa hề có một người con gái nào ngồi lên...

Con đường ngoại ô trải dài như không có điểm cuối, xa tít tắp như tâm trạng của nó lúc này vậy. Rẽ vào một con đường nhỏ dẫn thẳng vào hồ. Hồ có cái tên Hồ Nước Mắt, khi trong lòng có tâm trạng nó thường ra đây. Hai bên đường vào, thông xanh trải dài đang dập dịp theo những cơn gió thổi lên từ hồ.

Hồ có cái tên Nước Mắt bắt nguồn từ một chuyện tình đau khổ của chàng trai và cô gái người dân tộc. Sự tích của người đồng bào cũng lắm cay đắng và sâu sắc chứ đâu chỉ là giản đơn. Chòi quan sát nằm ở cuối con đường chạy thẳng ra giữa hồ... Vắng lặng không có bóng người. Chỉ có hai nhân viên ở phía ngoài cổng, còn trên này thì chỉ một mình nó. Phóng tầm mắt ra xa, mặt nước xanh biếc phẳng lặng với những gợn sóng lăn tăn của gió. Cuối thu, tiết trời hơi se lạnh như để báo hiệu một mùa đông sắp đến mà những con gió lạnh là sứ giả đầu tiên. Nó lại đốt thuốc, thuốc làm tinh thần nó cảm thấy tốt hơn và tâm trí cũng bình tĩnh trở lại.

Đã 6 năm nay nó vẫn luôn nhớ về hình bóng đó, nụ cười đó. Nụ cười như xua tan cái đám mây u ám trong lòng nó. Lấy điện thoại ra, nó lục tìm trong danh bạ. Đây rồi, cái mà nó cần tìm đã hiện ra. Con gái của thần mặt trời. Mỉm cười lặng lẽ, số điện thoại vẫn luôn hiện diện trong danh sách nhưng đã lâu rồi nó không biết có còn liên lạc được nữa không. Nó đã chờ 6 năm để nhận một tin nhắn. nhưng bây giờ đã là cuối thu. Tin nhắn đó vẫn chưa đến. Có lẽ chủ nhân của nó đã quên rồi nhưng nó thì vẫn nhớ. Nó nhớ tất cả...

Lạnh. Giờ đây nó cảm thấy lạnh thật sự. Vì cơn gió và cả cái lạnh vì e. Nhủ thầm :

- Em ah. Đã lâu quá rồi e nhỉ. Lâu rồi a chưa được nhìn thấy những hạt nắng trên nụ cười của e. Cái ngày đó đã xa rồi nhưng a thì vẫn nhớ. A đã chờ, chờ 6 năm để được nghe lại giọng nói của e, để được nhìn thấy từng hạt nắng nhảy nhót xung quanh nụ cười lần nữa. Có duyên gặp được e là một may mắn của a. Nhưng sai lầm lớn nhất của a chính là việc mình không phải là người mang đến hạnh phúc cho e. A xin lỗi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.