-sau 3 ngày ở Nha Trang tình cảm của nó và hắn ngày càng hạnh phúc và M.Trang cũng biết được thế nào là yêu.Trong lúc ở đây thì hắn làm osin cho nó làm nạn cho nó,nhiều tình huống dở khóc dở khóc dở cười và lời nói dối bao nhiêu năm của nó cũng nói cho Di ,xảy ra với đám học sinh lớp nó-tua lại nè
-em xuống nhanh đi mọi người đang đợi kìa-hắn đứng trước cửa phòng gọi nó nhưng nào có phản hồi làm hắn lo lắng mà mở cửa bước vào cùng lúc đó thì nó cũng chỉ mới bước ra khỏi phòng tắm chỉ vỏn vẹn một chiếc khăn quấn trên người
-em...em-hắn nhìn nó không thốt nên lời cặp mắt cứ dán chặt vào nó còn nó thì sượng mặt đơ như cây cơ khi thấy hắn một lúc hồn nó mới về
-á ..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa,anh làm gì ở đây vậy,đồ biến thái đi ra ngay cho em-tiếng hét oanh vàng của nó vang lên,cùng với mấy cú đá,đấm vào người hắn hắn thì cuống cuồng tìm đường thoát nhưng nào ngờ đâu vấp chân té nhào vào người nó
-á...aaaaaaaaaaaaaa,anh làm cái gì vậy-nó cuống lên còn hắn thì lo đứng bật người dậy chạy thoát thân khi ra tới ngoài thì thấy trên tay cầm chiếc khăn lúc này thì mặt hắn xanh lè,còn nó thì thấy trên người không có gì mặt trở nên đen sầm lại cơn giận ngút trời
-hắn thì vứt đại chiếc khăn đi bỏ xuống nhà hàng lòng thì đầy lo lắng,nó sau đó thì mặt quần áo chỉnh tề bước xuống với lửa ngút trời,ai nhìn cũng phải né làm cho tụi Bảo phỉa thắc mắt khi một người thì mặt xanh lè,một người thì mặt đỏ au do tức
-nè mày bệnh hả Thiên-Huy khều tay hắn hỏi
-tao không bệnh mà là sắp chết rồi-hắn nói mếu máu
-sao,mày bị ung thư hay gì mà sắp chết-Bảo chen vô nói với vẻ mặt hốt hoảng
-không,tao bị tử hình-hắn nhìn nó không khỏi sợ hãi làm tụi Bảo tò mò nhìn theo
-mày sao vậy Thư sốt hả,sao mà mặt đỏ vậy-Di sờ trán nó
-không,tao không sốt chỉ là tao bị ức chế-nó nói và nhìn cái ánh mắt sắc lẽm về phía hắn
-cả đám Bảo nhìn 2 đứa tụi hắn thầm cười
-ê,ăn xong rồi hỏi-Bảo,Huy.Di cùn chụm đầu lại nói
-cả đám ăn xong thì Bảo và Huy,Di lôi hắn ra một góc nó thì hậm hực bước ra biển không quan tâm tới hắn
-kêu tao ra đây làm gì-hắn nhìn tụi kia đầy thắc mắc
-mày làm gì Thư vây?-Bảo khoanh tay trước ngực dò hỏi
-tao có làm gì đâu,hồi sáng xảy ra sự cố-hắn cuối mặt nói
-chuyện gì nói đi-Di lên tiếng hỏi
-thì...thì-hắn ấp úng nếu nói ra thì vừa xấu hổ lại thêm nhục
-nói nhanh-lần này thì Huy lên tiếng
-mày mà không nói thì tụi tao sao mà giúp mày làm lành với Thư mai là về rồi không lẽ mày muốn tới đây lãng xẹt đi về à
-không tao muốn lãng mạng cơ-hắn gấp gáp nói
-vậy thì nói-Di nghiêm mặt nói
-nhưng cấm cười tao-hắn
-ok-cả 3 người cùng đồng thanh
-thì là vầy tao vào gõ cửa không thấy trả lời tao mới bước vào bla....bla...bla...vậy đó-hắn kể xong thì nhìn mấy cái mặt nhịn cười kia làm hắn tức không chịu nổi
-ô hô tao không ngờ mày bị bệnh biến thái-Bảo nở một nụ cười đểu giả nhìn hắn
-hahahaha,thật...không ...thể..ngờ-Di cố nhịn cười mới nói ra được câu đó
-thôi được rồi,bây giờ thì nghĩ cách giản hòa đi-Huy nói với một vẻ mặt điềm tĩnh
-có rồi-Di dơ tay với vẻ mặt hớn hở
-đứng nói với anh là mấy cái cảnh trong phim hàn của em nhé?-Bảo hoài nghi nhìn Di
-mấy cái đó xưa rồi,em có cái này hay hơn-Di phản bác lại Bảo
-là như vầy mấy anh mua cho em một ít pháo bông,nến hoa hồng xanh.còn anh Thiên anh chỉ cần ra bãi biển phục sẵn.kêu lớp nhảy tập thể nữa
-em tính làm gì vậy?-Bảo nhìn cô bạn gái đầy nghi hoặc
-trời,anh cứ làm theo đi còn bây giờ chúng ta đi tắm biển nhó đó tối nay phải có đó-Di
-cả 4 người bước đim thì thấy cả lớp đang ngồi ở bãi các nói chuyện rôm rả,bước tới thì không thấy nó đâu
-nè Thư đâu-Di hỏi
-à.bạn ấy đi dạo biển rồi,què mà ham đi-hs1
-vậy thì tốt,tui có chuyện muốn nhờ-Di chống nạnh nói
-chuyện gì vậy,tụi này giúp được sẽ giúp-hs2
-mấy anh nhảy tập thể được không?-Di vẫn tư thế đó
-ok,dễ ẹc,tụi anh có diệu nhảy đẹp lắm mà tụi anh cũng từng tập nhảy rồi,bây giờ lấy ra biểu diễn-hs2
-xời,mới nghe tui nói anh thì liền xưng anh-Di
-ờ thì tại bạn kêu tụi mình là anh thì tụi mình cũng phải xưng anh.haha-hs3
-thôi 7 h ngoài này nhé,còn giờ thì đi tắm biển-Di
-sao không mặt bikini-cả đám bĩu môi nhìn Di
-cái gì,mơ à-Di nói xong thì ra biển nó cũng về tới liền bị Di kéo theo
-khoan đã,ui da-nó ôm chân mình
-í quên chân bà mày còn đau-Di gãi đầu nhìn nó
-thôi mình đi tắm biển-Di đỡ nó dậy cầm cây nạn cho nó
-nó đặc nộ chân dưới làn nước mát,nó không dám để mình ướt nhất là mắt nó
-sao vậy,thả chân kia xuống đi nước biển có thể làm lành vết thương đó-Di ướt như chuột nhìn nó
-ờ,nó thả chân kia xuống dù lúc đầu hơi rát nhưng rất mát-Di lại nở một nụ cười gian và thế là kéo nó nhấn nước nào ngờ nước biển làm mắt nó rát nó không chịu nổi ngốc lên
-mình không muốn giỡn như thế-nó nói giọng tức giận làm Di cũng có chút dè dặt
-sao mắt mày đỏ vậy-Di hốt hoảng nhìn nó
-không...không sao là tại nước biển thôi-nó lấy lý do lấp liếm nhưng Di nào buông tha
-nói nhanh mắt mày bị gì,nước biển không thể nào làm đỏ như vậy-Di giữ vai nó hỏi
-hto6i thì để tao nói,dù sao thì tao cũng sắp đi xa rồi-nó quay mặt đi chỗ khác
-lúc nhỏ tao bị thương nhưng không có di chứng gì,nhưng khi khám thì bác sĩ nói tao bị bệnh đục thủy tinh nhưng tao nói với mọi người bị bệnh lạ chứ bệnh của tao thì chỉ có thể thay mắt làm sao mà có thể cho người khác biết để rồi họ lo sao-nó vẫn tránh ánh mắt của Di
-sao,không lẽ mày từ đó tới giờ-Di lòng đầy thắc mắt
-ừm,và trong hồ sơ tao bảo bác sĩ ghi là bệnh lạ nhằm che mắt thiên hạ,chứ nếu nói thật thì lúc đó tao làm gì có tiền mà chưa chắc có tiền đã có giác mặc phù hợp thay-nó
-tao nói với bác sĩ là nếu có ai đó hỏi thì bảo bệnh lạ và khi nói chuyện với tao cũng sẽ nói vậy-nó
-mày có nghĩ là khi mọi người biết là mày dấu và lừa dối họ,nếu mày không nói thật thì làm sao mà chữa-Di nâng mặt nó lên
-tao vẫn cùng bác sĩ trị đúng bệnh thật đó chứ-nó cố quay mặt đí
-đúng là mày trị bệnh thật của mày nhưng mày vừa nói là đi xa,chắc mày đi trị bệnh nếu như mày qua đó không lẽ cho họ khám bệnh lạ của mày bịa ra,cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra sao mày không nói cho nhà này biết sớm hơn-Di thả vai nó ra
-,đúng là tao sẽ đi xa trị bệnh ,tao về sẽ nói-nó ngước mặt nhìn Di
-mày đúng là có tài dấu diếm,không lẽ viện trưởng cô nhi viện cũng không biết-Di
-biết,nhưng mình nói bà ấy dấu nếu có ai hỏi-nó
-thôi,mà khi nào mày đi-Di thở dài nhìn nó
-chủ nhật tao đi-nó
-vậy là ngày mai mày về rồi đi sao?-Di não nề nhìn nó
-ừm,-nó
-thôi về đi-nó nắm tay Di đi hai người không nói gì bước đi tới nơi thì cả một đống vỏ dưa,vỏ lon,bánh vân vân và tụi hắn nằm đó tắm nắng
-đến tối thì mọi thứ đã chuẩn bị xong,nó được Di dắt đi bỏ qua mọi chuyện lòng thầm cười còn hắn thì đã ở ngoài đó
-nó tới nơi thì không khỏi ngạc nhiên một trái tim bằng đèn cầy,và dòng chữ I LOVE YOU to tướng nó há hốc nhìn thì hắn bước ra trên tay cầm một bó hoa hồng xanh
-Thư ..anh..anh yêu em-hắn lắp bắp nói làm tụi kia phì cười
-anh không lãng mạng để có thể làm thơ tặng em,anh không tài giỏ để có thể vẽ tranh tặng em,nhưng anh rất hào phóng có thể cho em cả trái tim của anh,đủ dũng cảm để bảo vệ em suốt cuộc đời,đủ chung thủy để có thể yêu mình em suốt một đời-hắn một tay cầm bó hoa trước mặt nó quỳ một chân
-woa,sến-Di thốt lên
-nó thì vừa vui vừa ngượng ngùng.em cũng yêu anh yêu một ngàn năm vẫn yêu anh-nó nhìn hắn đầy triều mến và dịu dàng
sau khi xong thì cả lớp ùa ra pháo bông bắn lên và một màn nhảy lasmots được diễn ra rất chi là lãng mạng,xong xui thì nó và hắn nắm tay nhau mà dạo biển còn tụi kia thì đi đánh chén vì có anh Thiên trả tiền
-nè,nếu em xa anh thì anh có đợi em không-câu nói của nó làm hắn khựng lại
-anh vẫn sẽ đợi, nhưng em làm sao có thể xa anh được-hắn ôm nó vào lòng
-tất nhiên-nó lấy lại nụ cười nhìn hắn
-em có biết không mỗi lúc em cười đẹp lắm,chính nụ cười này làm trái tim băng lãnh của anh phải tan chảy-hắn ôm chặt nó hơn