Nụ Cười - Deepbluesea

Chương 34: Không phải yêu cô quá ít, mà là quá nhiều



Trời dần dần tối, trong phòng không bật đèn, Phó Dĩ Mạt ngồi một mình cuộn tròn trên ghế sô pha.

Nghe âm thanh, biết ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, nhưng mà chuyện này thì có can hệ gì đến cô cơ chứ?

Cô càng cô mình lại, đầu đặt trên đầu gối, thân mình căng cứng, nghĩ tới ánh mắt Thi Lan nhìn cô lúc ban ngày. Một người phụ nữ kiêu ngạo như cô ta nhưng lại cố nén nỗi đau, ánh mắt tràn đầy oán khí.

“ Báo cáo đầu tư lúc trước chính là do cô làm phải không? Nói thật, tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, Tào Dương vì sao cứ phải bao che cho cô hết lần này đến lần khác? Lần này cũng thế, không nói đến hạng mục đầu tư là do anh ấy làm, cũng đúng, nhưng cuối cùng vẫn là do anh ấy ra quyết sách. Hiện tại, hạng mục thất bại, Hoa Thần bị người ta thu mua, cô rõ ràng là giám đốc đầu tư nhưng mà tại sao anh ấy lại đem tất cả mọi chuyện không làm tự đổ lên đầu mình? Chẳng thèm để ý đến chuyện sẽ bị buộc phải rời khỏi ban giám đốc cũng không muốn cô dính dáng đến chuyện này.”

“…..”

“ Vốn tôi cũng nghĩ không hiểu, nhưng sau khi cô từ chức tôi mới hiểu hết. Cùng với người ngoài lập mưu hòng chiếm đoạt chính công ty của ông chủ mình, tin tức này mà truyền đi cô có lẽ sau này tìm việc ở thành phố B sẽ chẳng dễ dàng gì.”

Giọng nói của Thi Lan thanh thúy, nghe ra còn có vài phần giễu cợt.

“ Nguyên lai, tôi vẫn luôn ngạc nhiên, không hiểu người trong lòng Tào là ai mà khiến anh ấy nhớ mãi không quên. Bây giờ gặp được lại thấy anh ấy như vậy chẳng đáng chút nào.”

Thi Lan đến gần, thì thầm bên tai cô: “ Vì sao cô phải làm như vậy? Để trả thù ư?”

Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn về một hướng xa xôi.

“ Ai cũng nói tôi đối với Tào là tiếng sét ái tình, ngay cả chính Tào cũng nghĩ như vậy. Nhưng kỳ thực, sáu năm trước tôi đã yêu anh ấy. Năm đó, tôi từ HongKong về Đại Lục giải sầu, ngụ ở Quân Duyệt, buổi tối ở quán bar khách sạn nghe hát. Ở cách vách có hai phụ nữ bốn mươi tuổi, một lát sau thì có hai chàng trai đi đến. Chàng trai đó không nói chuyện, chỉ ngồi ngây ngô yên lặng, vẻ mặt đẹp đến kỳ cục. Tôi nhìn thấy hai người phụ nữ kia thân mật với bọn họ, cũng đoán được bọn họ làm gì, từ đáy lòng cảm thấy coi thường. Sau đó, không biết như thế nào, một nhóm đứng dậy. Một  phụ nữ nói giọng như đàn ông, tức giận phừng phừng, chỉ tay vào một chàng trai nói: tao có tiền, bảo mày nói một tiếng yêu tao khó như vậy sao? Cậu thiếu niên kia đỏ mặt, biểu tình khuất nhục, ánh mắt rất sáng, giọng nói trầm thấp rất rõ ràng: xin lỗi, tôi đã có người yêu. Tôi lấy tiền của cô, có thể lên giường ngủ cùng với cô, nhưng mà tôi không thể nói yêu cô được.”

“ Sau đó, tôi rời đi. Trở về phòng rồi mà vẫn nhớ đến lời chàng trai kia nói: tôi lấy tiền của cô, có thể lên giường ngủ cùng cô, nhưng tôi không thể nói yêu cô.”

Thi Lan cười cười, nước mắt chảy xuống.

“ Rồi sau đó, tôi trở về HongKong, nhưng trong lòng vẫn không quên được chàng trai kia. Cứ nhắm mắt là lại cảm thấy chàng trai đó đứng trước mặt nói, một lần lại một lần: thực xin lỗi, tôi đã có người yêu. Tôi đã lấy tiền của cô, có thể lên giường ngủ cùng với cô nhưng tôi không thể nói yêu cô….Cứ như vậy, tôi đã yêu. Giống như một đứa ngốc điều vốn của Hoa Thần giúp anh học tập, rồi còn xin cha cho anh vào Hoa Thần. Vẫn chờ, vẫn đợi, đợi cho đến khi anh công thành danh toại thì mới xuất hiện trước mặt anh, biết rõ anh không yêu nhưng vẫn muốn gả cho anh. Cho dù mang cả Hoa Thần cho anh cũng chắng hề gì.”

Cô ta dường như mệt mỏi, hoặc là đang nhớ lại, trầm mặc, nhắm mắt một hồi lâu rồi mới mở miệng: “Phó Dĩ Mạt, kỳ thực ngay cả chính cô cũng không biết anh ấy yêu cô nhiều đến mức nào đâu!”

Phó Dĩ Mạt ngây người, không biết Thi Lan đã rời đi lúc nào, cũng không biết mình đã đứng ở quảng trường bao nhiêu lâu, lại càng không biết chính minh về được nhà như thế nào, làm như thế nào mà mở cửa, có hay không khóc.

Vết thương cũ như vết sẹo bị xé mở, chảy máu mới đầm đìa, nhưng mà cư nhiên lại không hề có cảm giác đau đớn.

Cô nhìn sàn nhà dưới chân, cười đến ngây dại.

Nguyên lai, tình yêu và sự nghiệp là hai thứ khó có thể có được cùng một lúc, giống như tuyết không thể tồn tại được trong than hồng. Chúng chỉ khiến cho con người thêm đau, đến khi biết được hết mọi sự thật, phần thưởng nhận được chính là sự trừng phạt.

…………

Đã vào hạ nhưng mưa đêm phương bắc vẫn mang theo cái lạnh như bình thường.

Phó Dĩ Mạt cảm thấy thất vọng và ảo não vô cùng, nằm cuộn mình trên ghế sô pha. Cũng không biết đã qua bao lâu, đến khi cửa phòng bị bật mở thì cô mới bừng tỉnh.

Chàng trai cao gầy tuấn mỹ đi vào, đầu tóc ướt sũng, tán loạn phía trước che khuất ánh mắt. Quần áo cũng ẩm ướt hơn phân nữa, dính sát lấy thân hình gợi cảm quyến rũ.

Tần Nặc nhìn cô, như cười như không, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay nhè nhẹ sờ sờ lên má cô, nói: “Sao lại nhìn anh như vậy? Chẳng khác nào như nhìn thấy quỷ thế!”

Ngón tay cậu lạnh lẽo, còn mang theo cả mùi của mưa.

Cô không khỏi rùng mình một cái, yên lặng nhìn cậu.

Vốn dĩ, ngàn dặm xa xôi trở về, lại lần tìm hơn nửa thành phố, không phải rốt cuộc cũng chỉ vì muốn nhìn thấy cậu ta hay sao? Nhưng khi nhìn thấy cậu thực sự đứng trước mặt, cô cư nhiên lại nói không nên lời.

Nội tâm dày vò, vừa khát vọng lại vừa sợ hãi.

Sợ vừa mở miệng thì sẽ không còn nhìn thấy người trước mắt nữa.

Cậu cười cười, vươn tay xoa xoa mái đầu của cô: “Ngủ mơ sao?”

Sau đó, cậu đứng lên. Ngay trước mặt cô, cậu cởi bỏ chiếc áo ướt sũng, sau đó cũng cởi luôn quần mình, lộ ra cơ thể rắn chắc. Quần áo bị tùy tiện vứt trên mặt đất, cậu dùng chân đá chúng sang một bên.

Rõ ràng trong phòng là một không gian ảm đạm, nhưng cậu lại giống như sinh vật chói sáng. Từng động tác của cậu như có ma lực khiêu khích con người ta phạm tội.

Không biết có phải cậu đang áp dụng chiến thuật tâm lý hay không, cô cảm thấy từng động tác của cậu thật chậm chạp, giống như có tâm sự mà miên man suy nghĩ, hoặc là cố ý kéo dài để dày vò.

Nhất định là một tiểu ma quỷ từ đâu chui ra, muốn dày vò cô đến chết như vậy sao?

Cô âm thầm hít một hơi, mặt đỏ lên, bất an thay đổi ánh mắt.

Chờ đến khi hoàn hồn, cậu đã thay xong quần áo khô, ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay giang ra đặt lên lưng sô pha.

“ Trở về nhanh như vậy là vì nhớ anh sao?”

Cô gian nan lắc đầu, lại trầm mặc.

Cậu lại mỉm cười, ngón tay xanh xao đặt lên trên trán: “Như vậy em hối hận vì đã làm sai chuyện, muốn trở về tìm đáp án để sửa chữa lỗi lầm ư?”

Cậu hơi hơi nghiêng đầu, gương mặt bán nửa chìm trong bóng tối, giọng nói rất bình tĩnh.

“ Không được, không thể! Cuộc sống tựa như đánh bài vậy! Chỉ cần em lựa chọn xong, buông tay, trong nháy mắt sẽ có rất nhiều thứ thay đổi mà không bao giờ xoay chuyển được!”

Cô ngây người, đầu óc trống rỗng. Tròng lòng có một vài thứ ầm ầm đổ xuống. Theo bản năng, cô chống đỡ lại, không chịu nổi mà hấp lấy từng ngụm khí.

Đầu của cậu lại tựa vào đây, mặt chôn trên mái tóc của cô, hơi thở bình tĩnh, tóc có mùi rất dễ ngửi.

“ Đúng rồi, anh còn chưa nói qua với em về người thân của anh,phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.