Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 161





Dường như Diệu Hoa rất tức giận nghe tôi nói như vậy, khi cô ấy còn định nói gì đó, tôi cầm tay Diệu Hoa, bất đắc dĩ giải thích: “Diệu Hoa, trước tiên cậu hãy nghe mình nói hết đã.”
“Mình đã đồng ý với chủ tịch Quân, mình sẽ giao lô hàng này cho tập đoàn Aliba như đã thỏa thuận.

Hơn nữa, nếu vi phạm hợp đồng thì tập đoàn Trần Thăng sẽ bị thiệt hại nặng nề hơn nữa.”
“Quan hệ giữa cậu với chủ tịch Quân tốt như vậy, ông ấy cũng rất thích cậu.

Chỉ cần chúng ta nói rõ lý do với ông ấy thì chắc ông ấy cũng sẽ không trách tội chúng ta đâu.”
“Là quản lý của một tập đoàn, nếu như ngay cả tình huống này cũng không giải quyết được.

Cậu nghĩ xem những công ty hợp tác sẽ đánh giá chúng ta như thế nào?” Tôi bình tĩnh nhìn Diệu Hoa, nhẹ giọng nói.

Trong một công ty, điều quan trọng nhất chính là sự tín nhiệm, chỉ cần mình có đủ tín nhiệm, tôi tin sẽ có người thấy được nó, bọn họ sẽ vứt bỏ khúc mắc trước đây, cùng hợp tác với tập đoàn Trần Thăng lần nữa.

“Cậu…” Dường như Diệu Hoa đã bị tôi thuyết phục, nhưng vẫn còn hơi tức giận vì tôi không biết coi trọng sức khỏe của mình.

“Cơ thể của mình mình biết, mình rất ổn mà.”
Tôi biết Diệu Hoa đang quan tâm mình, tôi vươn tay ra nhéo nhéo tay của cô ấy, nhàn nhạt cười nói.

“Tùy cậu.”
Diệu Hoa tức giận hất tay tôi ra, lúc này rõ ràng đã tán thành cách làm này của tôi, nhưng vẫn không được tự nhiên nên không chịu thừa nhận.

Tôi nhìn bộ dạng này của Diệu Hoa, nhịn không được mỉm cười.

Tôi để Diệu Hoa thu dọn đồ đạc giúp mình.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Diệu Hoa dìu tôi ra khỏi phòng bệnh.

Khi chúng tôi lên thang máy đến tầng một của bệnh viện.

Vừa bước ra, tôi cảm giác có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn chằm chằm mình.

Giống như ánh mắt tôi đã nhìn thấy trong nhà hàng với Độc Lập lần trước.

Tôi quay đầu lại theo phản xạ, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là ai cứ nhìn chằm chằm mình.

Nhưng mà, nó lại ngoài dự liệu của tôi, không thấy người nào cả.

Chẳng lẽ đó là ảo giác của tôi?
Tôi quay đầu lại, hơi buồn bực nhìn
Diệu Hoa.


“Cậu sao vậy?” Diệu Hoa thấy vẻ mặt tôi khác thường, nhịn không được quay sang hỏi tôi.

“Không có gì, chỉ là mình luôn cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.”
“Ở đâu?” Diệu Hoa vừa nghe xong lập tức xoa xoa cánh tay, làm bộ sởn tóc gáy hỏi tôi.

Tôi hơi buồn cười nhìn bộ dạng nhát gan của Diệu Hoa, trêu chọc cô ấy: “Gạt cậu đó, chúng ta nhanh đi qua phân xưởng đi.”
“Bảo Nhi, cậu càng ngày càng xấu tính đấy.”
“Có sao? Mình cảm thấy bản thân vẫn luôn rất xấu tính mà.”
“Ha ha ha…”
Tôi và Diệu Hoa vừa nói vừa cười đi ra cửa bệnh viện, nhưng không để ý thấy cách chỗ tôi vừa đứng không xa có một bóng dáng màu đen quen thuộc, ánh mắt phức tạm nhìn chằm chằm vào tôi đang rời đi.

Nếu lúc đó tôi quay đầu lại, có thể sẽ thấy được…
“Bảo Nhi, những thứ này chúng ta nên xử lý như thế nào? Mình nghĩ không còn cách nào, chúng ta không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với chủ tịch Quân đâu.”
Lúc chúng tôi từ bệnh viện trở lại phân xưởng, tôi trực tiếp yêu cầu quản lý xưởng mở cửa nhà kho, tôi và Diệu Hoa đi kiểm tra quần áo đã được phân loại.

.


Công nhân xếp quần áo bị nhuộm màu và bị chuột cắn nghiêm trọng để chung lại với nhau.

Sau đó mới đẩy đi, từ nặng đến nhẹ.

Tôi đi một đường nhìn quần áo bị phá hỏng, hai hàng lông mi cũng khẽ cau lại.

“Không cần.” Tôi lắc đầu, không đồng ý với đề nghị của Diệu Hoa là nói với Nguyễn Trung Quân muốn kéo dài thời gian giao hàng.

Tôi không muốn Nguyễn Trung Quân thất vọng, nếu như đến cả cửa ải khó khăn này cũng không qua được thì tôi cũng không có tư cách tiếp tục nữa.

“Nhưng mà mấy cái này bị nhuộm màu rất nghiêm trọng, chúng ta đã sử dụng nhiều phương pháp tẩy trắng khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.” Diệu Hoa nói với tôi với vẻ mặt buồn rầu.

Tôi cầm mấy bộ quần áo bị nhuộm màu nghiêm trọng nhất lên nhìn thử.

Nhưng thứ đủ màu sắc nhuộm đầy phía tay phải của áo.

Ở vạt áo cũng có những vết bẩn, vì nó trông như thế này, do đó, tôi chỉ…
Ánh mắt của tôi lóe lên chút ánh sáng, đầu tôi hiện ra một ý tưởng.

“Diệu Hoa, cậu đi chuẩn bị cho mình một ít cọ vẽ.” Tôi cầm bộ quần áo đặt lên trên bàn, ra lệnh cho Diệu Hoa.


“Bảo Nhi, cậu muốn làm gì vậy?” Diệu Hoa không rõ nên quay sang hỏi tôi.

“Chờ chút thì cậu sẽ biết.”
Tôi bảo Diệu Hoa lấy cọ vẽ và màu tới, sau đó lập tức cúi đầu xuống bàn bắt đầu vẽ tranh.

Tôi nảy ra một ý tưởng hay là biến những nơi bị nhuộm màu này thành những họa tiết hữu ích.

Tôi bắt đầu ngồi vẽ từ mười một giờ, mãi cho đến hai giờ, cuối cùng cũng làm xong một bộ quần áo.

“Diệu Hoa, tỉnh, tỉnh đi.”
“Sao vậy? Muốn ăn cơm sao?” Diệu Hoa bị tôi đánh thức, chùi khuôn miệng đầy nước dãi, vẻ mặt mông lung nhìn tôi hỏi.

Nghe Diệu Hoa nói, tôi bất giác cảm thấy buồn cười.

“Ăn cái gì mà ăn? Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi.” Mặt tôi đen lại, khóe miệng giật giật nói.

Diệu Hoa xoa trán, ngáp một cái, quay sang lầm bầm trách tôi: “Bảo Nhi,hơn nửa đêm, cậu gọi mình dậy làm gì vậy? Mình buồn ngủ quá.”
“Cậu xem một chút, thấy cái này như thế nào?”
Tôi đem thành phẩm mà bản thân đã làm xong giao cho Diệu Hoa, vẻ mặt đắc ý nói.

Diệu Hoa lấy quần áo trong tay tôi nhìn thoáng qua, sau đó giật mình nói: “Cậu vẽ những chỗ bị nhuộm màu này thành hoa văn à?”
“Ừ, đây là những bức vẽ đầy màu sắc.

Mình đã biến thành những bông hoa sặc sỡ, kết hợp với những họa tiết đầy tính dân tộc Việt Nam, so với lúc trước còn đẹp hơn đúng không?”
“Cũng rất đẹp, tớ nhìn rất thích.

Chỉ có điều những màu vẽ này rất dễ bị phai màu đó.” Diệu Hoa khổ sở nhìn những hoa văn đẹp này nói.

“Không cần lo lắng, về điểm này mình đã nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi.

Ngày mai cậu đi tìm công nhân thêu, thêu lên những họa tiết mình vẽ là được.”
“Oa, cậu thật thông minh.”
Vẻ mặt Diệu Hoa hưng phấn nhìn tôi nói.

“Như thế này thì chúng ta có thể giải quyết được nguy cơ lúc này.

Mình vừa thông báo cho quản lí xưởng, để ông ấy đi tìm người trang trí.


Ngày mai mọi người sẽ bắt đầu gia công, xử lý thật tốt đống quần áo này.”
Tôi nhìn Diệu Hoa, thản nhiên nói.

“Được, cậu yên tâm, tụi mình nhất định sẽ không để cho cậu thất vọng đâu.”
Nghe Diệu Hoa nói thế, tôi cũng yên lòng
Có lẽ do quá liều mạng, lúc đầu tôi còn bị tai nạn xe nên hiện tại đầu óc hơi choáng váng, cả người đều lảo đảo.

Diệu Hoa đỡ tôi, lo lắng nói: “Mình thấy cậu nên đi ngủ đi, cậu liều mạng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ngủm đấy.”
“Mình không sao, bây giờ là thời khắc sinh tử của cả phân xưởng.

Mình làm gì có tâm trạng đi nghỉ ngơi.”
Tôi liếc nhìn Diệu Hoa, hơi bất đắc dĩ lắc đầu nói với cô ấy.

Nghe tôi nói thế, Diệu Hoa mới hoàn toàn bỏ cuộc: “Có mình ở đây, vết thương của cậu còn chưa lành.

Cậu nên đi nghỉ ngơi trước, không có sức khỏe thì làm sao cậu ngồi đấy điều khiển mọi thứ được đây?”
Tôi cảm thấy lời của Diệu Hoa cũng rất có đạo lý, không còn cách nào, tôi nghe lời cô ấy đi vào phòng nghỉ ngơi ở phân xưởng ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi lại nhiệt tình chỉ huy mọi người bắt đầu làm việc.

Một số công nhân trong xưởng may rất khéo, đối với những bộ quần áo bị chuột cắn, tôi cũng thêm vào một chút phương pháp nghệ thuật, làm cho tất cả quần áo trở nên đậm đà bản sắc dân tộc hơn.

Chúng tôi không ngừng kiên trì cố gång, sau đó đến ngày giao hàng, rốt cuộc cũng hoàn thành xong.

Vì để cho kịp ngày giao hàng, mọi người đều mất ăn mất ngủ, ngày nào cũng làm việc tới khuya.

Sau khi bốc hàng, tôi nói với nhân viên xưởng: “Mọi người cực khổ rồi, chờ sau khi hàng được giao cho tập đoàn Aliba, đêm nay tôi mời mọi người đi ăn.”
“Cảm ơn cô Bảo Nhi.” Mọi người có chút hưng phấn nhìn tôi nói.

Tôi rất cảm kích mọi người đã tin tưởng và hỗ trợ mình.

Tôi với Diệu Hoa vận chuyển đồ tới tập đoàn Aliba, nhưng không ngờ người kiểm nghiệm đồ lại là Nguyễn Mỹ?
Hôm nay cô ta không đến trường quay sao? Sao lại ở trong công ty thế này? Còn phụ trách kiểm tra hàng của tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, đây là đồ cô muốn giao cho tập đoàn Aliba chúng tôi đấy à?” Hai tay Nguyễn Mỹ khoanh trước ngực, bộ dạng khinh miệt nhìn tôi nói.

“Không phải cô Mỹ đã thấy rồi sao?” Tôi nhịn không được liếc Nguyễn Mỹ một cái.

Để Nguyễn Mỹ kiểm tra hàng, e là cửa ải này vẫn còn rất khó khăn.

“Tôi nghe nói lô hàng cô giao cho chúng tôi xảy ra vấn đề.

Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ cô dùng hàng gì giao cho chúng tôi? Không phải là mua mấy bộ đồ hạ giá để bổ sung cho đủ chứ?” Nguyễn Mỹ cất giọng mia mai nhìn tôi, vẻ mặt khinh thường.

“Đúng hay không, cô Mỹ nhìn thử sẽ biết.”
Tôi vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói với Nguyễn Mỹ.


Tôi cho người đỡ hàng xuống để cho Nguyễn Mỹ kiểm tra.

Nguyễn Mỹ nhìn lô quần áo này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Tôi nhìn biểu tình của Nguyễn Mỹ, ánh mắt lạnh lẽo.

Xem ra chuyện ở phân xưởng quả nhiên Nguyễn Mỹ có liên quan tới.

Cô ta cố ý muốn hại tôi đến chết mà, nhưng mà hết lần này đến lần khác tôi đều không để cô ta được như ý.

Tôi nâng môi nhìn sắc mặt khó coi của Nguyễn Mỹ, lạnh nhạt nói: “Không biết cô Mỹ có hài lòng với lô hàng này của tôi hay không?”
“Huỳnh Bảo Nhi, cô vi phạm hợp đồng.” Không ngờ đột nhiên Nguyễn Mỹ đứng dậy, chỉ vào mũi tôi mà la lớn.

“Vi phạm hợp đồng? Cô Mỹ phải chịu trách nhiệm cho những lời nói của mình.”
Tôi dùng ánh mắt sắc bén nhìn Nguyễn Mỹ.

“Ước định của chúng ta là dựa trên hợp đồng thiết kế.

Cô xem thiết kế của cô là gì? Cô còn dám tùy tiện sửa lại bản thiết kế? Ai cho cô cái quyền này, điều tảm trong hợp đồng đã viết, nhất định phải dựa theo bản thiết kế, cô biến quần áo thành ra như này, không phải là vi phạm hợp đồng thì là cái gì?”
“Nếu như bên tôi thiết kế kiểu khác tốt hơn, tôi có thể thay đổi mẫu thiết kế.

Chất liệu và chất lượng sẽ không thay đổi.

Cô Mỹ có chắc là mình đã đọc kỹ hợp đồng chưa?” Nói chuyện hợp đồng với tôi à? Đúng là nực cười.

“Tôi mặc kệ, nói chung tập đoàn Aliba chúng tôi không muốn, cô đã giao hàng quá thời hạn, đó chính là vi phạm hợp đồng.

Dựa trên những gì viết trên hợp đồng, cô phải bồi thường gấp ba mươi lần.

Huỳnh Bảo Nhi, nếu cô không bồi thường, tôi sẽ để luật sư khởi tố cô.”
Nguyễn Mỹ giở thái độ phách lối nói với tôi.

Nghe Nguyễn Mỹ nói vậy, tôi lạng lùng nhìn cô ta, lúc tôi định mở miệng, Diệu Hoa đứng bên cạnh hơi sốt ruột nói: Nhi, bồi thường ba mươi lần, công ty chúng ta lấy đâu mà đưa? Huống chi chúng ta còn phải trả lương cho công nhân nữa.”
“Đừng gấp.” Tôi trầm mặt nhìn Diệu Hoa nói.

“Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ cô có bồi thường không? Nếu không bồi thường nổi thì nói, chúng tôi sẽ đi làm thủ tục pháp lý.” Nguyễn Mỹ đắc ý nói với tôi.

Tôi biết, chuyện tình lúc này sẽ không thuận lợi như vậy.

Có Nguyễn Mỹ đây, cô ta nhất định sẽ tìm cách gây sự với tôi.

Khi tôi đang nghĩ nên hóa giải nguy cơ như thế nào, đột nhiên có một giọng nói xa lạ vang lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lúc này.

“Ôi trời ơi, quần áo này sao thế? Ai đã thiết kế nó vậy?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.