Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 194





Khi cây gậy sắt kia sắp đập vào đầu tôi, một tiếng rầm bỗng vang lên, cây gậy mà Huỳnh Sang đang cầm rơi xuống đất, còn tay nó thì chảy máu.

Huỳnh Sang ôm tay, không ngừng kêu rên trên mặt đất.

“Sao nào? Dám động đến người của tao à? Xem ra mày chán sống rồi đấy.” Ngoài sân truyền đến một giọng nói lạnh lùng, tôi nhìn sang, trông thấy Phan Huỳnh Đức mặc áo khoác màu đen đi đến.

Chiếc mặt nạ bạc mà Phan Huỳnh Đức đang đeo kết hợp với áo khoác đen cổ đứng, khiến anh ta càng trở nên âm u và ma mị.

Anh ta bước vào với khuôn mặt không cảm xúc, ôm người vẫn đang trong trạng thái mơ màng là tôi vào lòng, nhấc chân đạp lên ngực Huỳnh Sang.

“Á.” Huỳnh Sang hét lên thảm thiết, vào giờ phút này, khuôn mặt thanh tú của nó trở nên vô cùng dữ tợn, thậm chí là khủng khiếp.

“Ném người này vào tù, cứ nói là đắc tội với tôi.” Phan Huỳnh Đức nheo mắt, lạnh lùng nhìn Huỳnh Sang đang không ngừng kêu rên, ra lệnh cho Victor đứng đăng sau.

Nhìn thấy Huỳnh Sang bị người ta kéo đi, tôi không khỏi thổn thức.

Vừa ra ngoài đã bị bắt vào tiếp, xem ra Huỳnh Sang phải sống nốt quãng đời còn lại trong tù rồi.

“Huỳnh Bảo Nhi, em bị ngu à? Người khác sắp đánh em, thế mà em vẫn ngây ra đấy.” Phan Huỳnh Đức vỗ mặt tôi, hừ lạnh với vẻ không vui.

“Anh mới ngu đẩy.”
Nghe thấy lời của Phan Huỳnh Đức, tôi không khỏi nhíu mày, lườm anh ta một cái.

Tôi đẩy Phan Huỳnh Đức ra, nhìn Nguyễn Mỹ đang đờ đẫn ngồi dưới đất, lạnh lùng nói: “Nguyễn Mỹ, cho dù cô không cam lòng đến mức nào, sự thật vẫn là sự thật.

Nếu cô muốn sống yên ổn thì cầm ba mươi triệu này rồi rời khỏi thủ đô, đến nơi khác sống.

Nếu cô còn có ý đồ xấu thì đừng trách tôi” “Hay là ném cô ta đến phố đèn đỏ nhé? Ở đó nhiều đàn ông låm, chắc chắn có thể thỏa mãn người đàn bà này”
Phan Huỳnh Đức đến gần tôi, nói với vẻ mập mờ.

Tôi im lặng đẩy tay anh ta ra, nhìn Nguyễn Mỹ.


Ánh mắt Nguyễn Mỹ vẫn đờ đẫn, cô ta lẩm bẩm: “Huỳnh Bảo Nhi, cô sẽ không hạnh phúc đâu, cứ chờ xem, chắc chắn cô sẽ không hạnh phúc.

“Cô yên tâm, tôi sẽ hạnh phúc hơn cô.”
Tôi chẳng thèm quan tâm đến lời nguyền này.

Sau khi nhìn qua khuôn mặt đờ đẫn của Nguyễn Mỹ, tôi rời khỏi nơi đây.

Tôi không muốn quan tâm đến việc sau này Nguyễn Mỹ sẽ đi theo con đường nào.

Chỉ cần cô ta đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, đương nhiên tôi sẽ không đối phó với cô ta.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nên thực hiện lời hứa của mình rồi nhỉ?” Khi tôi định lên xe, Phan Huỳnh Đức bỗng nắm lấy cánh tay tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.

“Anh nói gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì thế.” Tôi chớp mắt, ngơ ngác hỏi.

“Huỳnh Bảo Nhi, em định nuốt lời sao?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Phan Huỳnh Đức xuất hiện tia sáng lạnh lẽo.

Tôi chớp mắt, cố tình không hiểu câu nói của anh ta, cười hì hì: “Anh muốn hợp tác với tập đoàn Aliba của chúng tôi à? Mai anh đến tìm thư ký của tôi là được, khi đó chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể về chuyện hợp tác nhé.” Tôi nói rồi định rời đi, nhưng Phan Huỳnh Đức không dễ bị lừa như vậy.

Chẳng ngờ anh ta lại ấn tôi lên thành xe, chiếc mặt nạ lạnh lẽo dán sát vào mặt tôi.

Tôi bị nhiệt độ lạnh buốt này kích thích, không nhịn được mà rùng mình.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ đây, em đã đồng ý ngủ với tôi một đêm rồi, bây giờ em định quyt nợ hả?”
Sao Phan Huỳnh Đức vẫn nhớ chuyện này chứ.

Tôi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh ta với vẻ hơi u sầu, đảo mắt rồi bất đắc dĩ nói: “Để tôi tìm mỹ nữ cho anh nhé, trước đây anh luôn thích ngực lớn mà? Ngực tôi không lớn đâu.” “Tôi thích là được.” “Dáng người tôi không đẹp.” “Tôi thích là được.” “Mặt tôi không thuộc kiểu lộng lẫy mà anh thích.” “Tôi thích là được.” “Nhưng… tôi không thích.

Tôi bất đắc dĩ đẩy anh ta ra, chỉnh lại quần áo, chân thành nói.

“Phan Huỳnh Đức, xóa bỏ giao kèo kia đi, anh muốn đền bù thế nào, cứ nói cho tôi biết.”

Lúc ấy tôi đã hết hy vọng để cứu Trần Thanh Vũ, vì anh ta cứu Trần Thanh Vũ nên tôi mới manh động đồng ý.

Nhưng bây giờ, nếu bảo tôi ngủ với Phan Huỳnh Đức Tôi thật sự không làm được.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nghĩ mình có thể đền cái gì cho tôi?” Phan Huỳnh Đức cụp mắt, nói bằng giọng lạnh lùng và sắc bén.

“Phan Huỳnh Đức, tôi yêu Trần Thanh Vũ, tôi muốn trở thành vợ anh ấy.”
“Em đã quên hết những tổn thương mà Trần Thanh Vũ gây ra cho mình rồi à?”
Phan Huỳnh Đức âm u nói.

“Đúng, trước đây Trần Thanh Vũ đã khiến tôi tổn thương rất nhiều, nhưng..

tôi vẫn thích anh ấy một cách thấp hèn như thế”
Tôi ấn lên ngực trái, cười khổ.

“Tôi không thể lừa gạt trái tim mình, tôi chỉ yêu Trần Thanh Vũ, thế nên… thật xin lỗi.”
“Huỳnh Bảo Nhi, nếu có ngày Trần Thanh Vũ không còn yêu em nữa, em định thế nào?” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên hỏi.

“Nếu có ngày Trần Thanh Vũ nói với tôi rằng không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ dứt khoát rời khỏi anh ấy, sau đó quên hắn Trần Thanh Vũ, xóa anh ấy khỏi cuộc sống và trí nhớ của tôi.”
“Thế à? Nếu vậy, hãy nhớ kỹ những lời mà em đã nói hôm nay, tôi sẽ chờ đến ngày em tình nguyện trở thành người phụ nữ của mình.”
Phan Huỳnh Đức ghé lại gần, nâng cằm tôi, mặt nạ lạnh lẽo dán lên mặt tôi, khiến tôi không khỏi hơi rùng mình.

“Huỳnh Bảo Nhi, em không giống với những người phụ nữ khác, tôi đã bị em thu hút một cách khó hiểu, nên tôi có thể bao dung cho em.”
Phan Huỳnh Đức để lại câu nói này rồi lên xe rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng của anh ta, bất đắc dĩ lắc đầu.

Phan Huỳnh Đức vừa chính vừa tà, khiến người khác không sao hiểu nổi.

Tôi cũng không rõ rốt cuộc anh ta tốt hay xấu.


Nhưng anh ta đã cứu tôi rất nhiều lần.

“Vậy à? Được, tôi biết rồi.” Ngày hôm sau, người mà tôi cử đi giám sát Nguyễn Mỹ báo rằng cô ta đã lên tàu hỏa, rời khỏi thủ đô.

Sau khi xác nhận Nguyễn Mỹ đã rời khỏi nơi này, cấp dưới của tôi mới nói cho tôi biết.

Xem ra Nguyễn Mỹ vẫn khá thức thời, biết mình không thể tạo ra sóng gió gì nữa.

Sau khi cúp máy, tôi mở điện thoại để xử lý tài liệu.

Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Aliba, tôi phải xử lý rất nhiều tài liệu, ngày nào cũng cần mở cuộc họp.

Dưới trướng tập đoàn có vô số chi nhánh, liên quan đến các lĩnh vực khác nhau, ngoài cửa hàng quần áo, thực phẩm, điện tử ra thì còn có bất động sản.

Trong đó bất động sản chiếm đa số.

“Chủ tịch, công nhân bên Huy Hoàng đột nhiên gây chuyện.” Khi tôi vừa duyệt xong tài liệu, đang định nghỉ ngơi, một thư ký bỗng hốt hoảng đến báo.

“Sao thế?” Nghe thấy vậy, tôi không khỏi cau mày.

Chẳng phải công trình bên Huy Hoàng được tiến hành rất tốt sao? Đang yên đang lành, sao công nhân lại gây chuyện được? “Vẫn chưa biết tình hình cụ thể, nghe nói công nhân bên đó đòi bãi công, còn bảo tập đoàn Aliba chúng ta là bọ hút máu, nợ tiền lương của bọn họ” “Tôi nhớ rằng từ khi tiếp quản tập đoàn Aliba, tôi đã gửi thông báo với nội dung không cho phép nợ tiền lương của người lao động là nông dân.

Chẳng phải lần trước tôi đã đưa bên đó sáu mươi tám tỷ à? Bây giờ lại sao thế? Tại sao vẫn còn chuyện nợ lương?” Tôi giận tái mặt, hỏi thư ký.

Nông dân vốn là nhóm người yếu thế, nếu nợ tiền lương của bọn họ thì sẽ to chuyện, chính vì vậy, tôi mới chuyển tiền cho công trình bên Huy Hoàng.

Theo lý mà nói, không thể có chuyện nợ lương nữa.

“Vừa nãy tôi nghe phó tổng giám đốc của hạng mục này nói, đám người giám đốc Hùng bỏ trốn rồi.” “Cô nói gì cơ?” Lời của thư ký khiến tôi tức giận không kiềm được.

Không ngờ giám đốc Hùng quản lý hạng mục này lại ôm tiền bỏ trốn? “Chủ tịch, bây giờ quan trọng nhất vẫn là giải quyết vấn đề tiền lương cho nông dân, bằng không, một khi bọn họ làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tập đoàn Aliba.” Thư ký khó xử nhìn tôi.

Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, không còn cách nào, đành bảo thư ký đến phòng tài vụ một chuyến, sau đó gọi tài xế đưa mình đến công trường xem sao.

Khi tôi đến, thợ trên công trường đang ngồi với nhau, trong đó có một người hơi lớn tuổi hơn đang cầm loa nói gì đó.


Nhân viên công tác đang bối rối trước tình huống này, sau khi thấy tôi thì vui mừng hẳn lên: “Mọi người đừng lo, tập đoàn Aliba chúng sẽ không nợ một xu tiền lương nào của mọi người.

Chủ tịch của chúng tôi đã đến rồi, có vấn đề gì thì có thể nói với cô ấy.”
Tôi bước đến, đám người đó bắt đầu ầm ĩ hỏi xem tôi sẽ giải quyết tiền lương của bọn họ như thế nào.

Tôi cảm thấy hơi đau đầu trước những âm thanh này, bèn giơ tay ra hiệu cho bọn họ im lặng.

“Mọi người nghe tôi nói đã.” Tôi cầm loa mà trợ lý đưa cho, nói với những người này.

Đám người đều im lặng.

Tôi tỏ ra kiên nhẫn, chậm rãi nói với bọn họ: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, lần này là do tập đoàn Aliba chúng tôi sai, không hiểu rõ tính cách của nhân viên, để người ta ôm tiền bỏ trốn, gây ra ảnh hưởng.

Tập đoàn Aliba sẽ tự chịu trách nhiệm, tuyệt đối không thiếu của mọi người một xu, xin mọi người cứ yên tâm về việc này.” “Có gì đảm bảo cho những lời mà chủ tịch nói không?” Một người phụ nữ nhìn tôi, có vẻ không tin.

Tôi nhìn người phụ nữ đó, gật đầu đảm bảo: “Mọi người yên tâm, nếu tôi đã nói những lời này thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.

Tôi là Huỳnh Bảo Nhi, chủ tịch tập đoàn Aliba, nếu mọi người có vấn đề gì thì có thể nói với tôi.” “Chúng tôi chỉ cần tiền lương.”
Có người vươn tay ra khỏi đám đông, khua tay với tôi.

“Đúng, chúng tôi muốn tiền lương, đưa tiền lương đây, chúng tôi sẽ tin cô.”
Dường như đám người được nước làm tới, hét lớn về phía tôi.

Tôi nhìn đám người đang dần trở nên vô cùng kích động, khẽ nhíu mày.

“Chủ tịch, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Trợ lý bước đến sau lưng tôi, hỏi.

“Bây giờ vốn lưu động của chúng ta còn bao nhiêu?” Tôi quay đầu, hỏi trợ lý.

“Vừa rồi phòng tài vụ đã báo, bên Huy Hoàng đã ký khoản tiền một trăm bảy mươi tỷ, cộng thêm lương của công nhân, đoán chừng cần hơn ba trăm bốn mươi tỷ, ngoài ra còn có chi phí thiết bị, những ông chủ đó cũng đang giục trả.

Nếu tập đoàn Aliba chúng ta không gửi tiền, bọn họ sẽ ngừng cung cấp tất cả vật liệu.

Nhưng bây giờ vốn lưu động của chúng ta còn chưa đến một trăm bảy mươi tỷ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.