Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 204





Trịnh Phương Thảo nói tôi rất lợi hại và rất có năng lực, là một người vô cùng tài giỏi.

Nhưng bây giờ tôi lại không biết gì cả.

Tôi cầm bút vẽ, muốn tìm một chút linh cảm thiết kế nhưng trong đầu chẳng có gì ngoài một mớ hỗn độn.

Tôi không phải người là người con gái có thiên phú thiết kế mà họ thích, không phải người con gái kiêu hãnh của họ, tôi không có gì cả.

Tôi ném đồ thiết kế xuống rồi chạy ra ngoài.

Lúc tôi xuống lầu, Bánh Gạo và Trịnh Phương Thảo đều không có ở đây, có lẽ Trịnh Phương Thảo đã đưa Bánh Gạo ra ngoài chơi.

Người giúp việc nhìn thấy tôi đều cung kính chào, tôi chỉ thất thần gật đầu rồi rời khỏi biệt thự.

lớn.

Tôi ra ngoài một đi bộ hơn nửa tiếng mới ra tới đường Con đường xa lạ và khung cảnh xa lạ làm tôi hơi sợ hãi.

Tôi chợt nhận ra mình không biết thế giới này.

Người Trần Thanh Vũ thích chính là Huỳnh Bảo Nhi rất tài giỏi kia, bố mẹ cũng vậy, bởi vì người kia làm họ tự hào, Huỳnh Bảo Nhi kia biết thiết kế, biết quản lý công ty, có năng lực lãnh đạo rất tốt và là một nhà thiết kế nổi tiếng.

bây giờ tôi không thể làm gì cả, tôi như vậy có thật sự là Huỳnh Bảo Nhi mà họ hy vọng không?
Nhi, cậu..

đã quay trở lại rồi sao?” Tôi ngồi xổm ở bên đường nhìn tới nhìn lui cảnh tượng mọi người vội vàng qua lại, không biết phải đi về đâu.

Thẳng đến khi có một cô gái có dáng người khảnh đi đến trước mặt tôi, khuôn mặt gây gò xinh đẹp mang theo một tia kinh ngạc và nặng nề.

Gương mặt này hơi quen? Hình như là Diệu Hoa lúc trưởng thành? “Diệu Hoa?” Tôi liếm môi, lúng túng gọi tên Diệu Hoa.

“Thấy cậu vẫn chịu nói chuyện với tôi, tôi thật sự rất vui” Diệu Hoa ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.

“Từ sau lần đó, chúng ta đã không còn nói chuyện với nhau nữa.


Bảo Nhi, thật xin lỗi vì tôi đã làm những chuyện đó.

Tôi đã bị sự ghen tỵ làm mê muội đầu óc, cậu có thể tha thứ cho tôi được không?” Diệu Hoa nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút cô đơn nhìn tôi.

Diệu Hoa đã làm chuyện gì khiến tôi khổ sở sao?
Tôi ngẩn ngơ nhìn Diệu Hoa, hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.

Dường như Diệu Hoa đang lâm vào hồi ức nên cứ tiếp tục nói: “Tôi biết tôi không có tư cách bảo cậu tha thứ cho tôi nhưng mà Bảo Nhi, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt, từ sau lần đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nhận ra những gì mình làm đều sai trái.” “Cậu có còn muốn làm bạn với tôi nữa không?” Diệu Hoa hỏi xong, đôi mắt hồng hồng nhìn tôi.

Tôi há mồm, vừa định muốn nói gì đó thì có một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt tôi và Diệu Hoa.

Cửa xe mở ra, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ bước xuống xe.

Anh hoảng loạn chạy về phía tôi, ôm chặt người tôi, tức muốn hộc máu nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em còn dám đi lung tung sao?”
Giọng nói của anh run rẩy và sợ hãi, tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai hoảng loạn của Trần Thanh Vũ, trong lòng hơi chua xót.

Tôi đã làm Trần Thanh Vũ lo lång, sao tôi có thể làm ra chuyện khiến anh lo lắng được chứ? “Thật xin lỗi, em biết sai rồi.”
Tôi rũ mắt xuống nói lời xin lỗi với Trần Thanh Vũ.

“Về sau không được rời khỏi anh nửa bước nữa, nghe rõ chưa?” Trần Thanh Vũ giữ chặt cảm tôi, giọng nói nặng nề ra lệnh cho tôi.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ, tôi nhẹ nhàng gật đầu.

“Em biết rồi, em..

sẽ không như vậy nữa” “Tốt nhất là như vậy, nếu sau này em còn dám không nghe lời thì đừng trách anh.”
Trần Thanh Vũ mím môi mỏng, bế tôi vào trong xe.

“Bảo Nhi.”
Lúc Trần Thanh Vũ sắp bể tôi vào xe thì giọng nói hơi bất lực của Diệu Hoa chợt vang lên.

Tôi quay đầu lại, nhìn Diệu Hoa bằng ánh mắt bi thương, nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu đã biết sửa sai, tôi cảm thấy rất vui, nhưng chúng ta không phải là bạn mà chỉ là người xa lạ thôi.”
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, đây là câu trả lời duy nhất tôi có thể trả lời Diệu Hoa.


“Không… thể sao?” Diệu Hoa buồn bã nhìn tôi, giọng nói khàn khàn.

“Hãy trân trọng những gì cậu đang có, càng nỗ lực sẽ càng may màn.”
Tôi nói xong những lời này rồi để Trần Thanh Vũ đưa tôi về nhà.

Tôi ngồi lên xe, lúc xe bất đầu di chuyển thì tôi quay đầu lại nhìn bóng dáng Diệu Hoa nhỏ dần, trong lòng mang theo chút phiền muộn không tả nổi.

Có phải tôi quá lạnh nhạt rồi không?
Cho dù Diệu Hoa đã từng làm ra chuyện xấu gi với tôi thì dù sao cô ấy cũng là bạn của tôi mà, không phải sao? “Huỳnh Bảo Nhi, em đang nghĩ gì vậy?”
Trần Thanh Vũ đè tôi xuống ghế, khuôn mặt đẹp trai hiện lên một chút lạnh nhạt.

Tôi nhìn khuôn mặt không vui của Trần Thanh Vũ, biết rằng chuyện hôm nay mình chạy ra khỏi biệt thự đã làm Trần Thanh Vũ tức giận, Tôi chọc chọc ngón tay, cô đơn nói: “Trần Thanh Vũ, em không phải Huỳnh Bảo Nhi tài “Cái Dường như Trần Thanh Vũ không hiếu tôi nói gì, anh nguy hiểm nheo mắt lại rồi nâng cảm tôi lên hỏi.

“Em không biết thiết cho dù có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn không Trong lòng tôi càng thêm tủi thân.

Có phải Trần Thanh Vũ không thích tôi như vậy không.

“Em không nhớ những chuyện trước kia thôi, từ từ sẽ tốt mà.”
Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve vành tai tôi.

“Nếu cả đời em vẫn không nhớ được thì sao?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, lúng túng nói.

“Cả đời không nhớ ra cũng không sao, anh sẽ nuôi em cả đời.”
Trần Thanh Vũ cúi đầu hôn lên khóe môi tôi rồi nói.

Trần Thanh Vũ…
Tôi ôm lấy cổ Trần Thanh Vũ, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

Cơ thể thật nóng, cảm giác thật quen thuộc Giống như chúng tôi đã từng làm vậy rất nhiều lần, cơ thể tôi rất thích được Trần Thanh Vũ chạm vào.

Mỗi lần Trần Thanh Vũ chạm vào tôi, cơ thể của tôi đều không tự chủ được mà run lên.


Trần Thanh em rất thích anh, thật sự… rất thích…
Trong nháy mắt, tôi đã trở lại thành phố được hai tháng.

Trong hai tháng này, tôi đã thử nhớ lại những chuyện giữa và Trần Thanh Vũ nhưng mỗi lần nhớ thì đầu lại đau như muốn nứt ra.

Mỗi ngày tôi đều cầm giấy vẽ thờ nhưng không thể vẽ được gì.

Trịnh Phương Thảo bảo tôi không nên gấp gáp, từ từ sẽ được.

Nhưng tôi muốn nhớ lại càng sớm càng tốt, muốn đứng bên cạnh Trần Thanh Vũ.

“Mẹ, đó là gì vậy?” Bánh Gạo ngồi trong lòng tôi thấy tôi vẫn luôn nhìn vào chiếc nhẫn thì nhịn không được lên tiếng hỏi.

Tôi xòe tay ra, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi dịu dàng nói: “Nhân.” “Bổ tặng cho mẹ sao?” “Um.”
Tôi cúi đầu hôn lên trán Bánh Gạo.

Chiếc nhẫn này Trần Thanh Vũ đã tặng tôi tối qua, anh đeo lên tay giúp tôi, nhìn chiếc nhân trên ngón tay, tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều.

Trần Thanh Vũ nói hôn lễ của chúng tôi sắp hoàn thành rồi, anh sẽ có thể kết hôn với tôi ngay lập tức.

Kết hôn…
Nghĩ đến cảnh tôi có thể mặc váy cưới trắng tinh khiết kết hôn với Trần Thanh Vũ, tâm trạng của tôi vô cùng kích động.

Hôn lễ của chúng tôi diễn ra vào giữa tháng này, chỉ còn mấy ngày nữa thôi nên tôi phải nỗ lực trở thành một cô dâu xinh đẹp.

Nghĩ đến sự ngọt ngào mấy ngày nay, lòng tôi lại ấm áp hơn.

Buổi tối, Trần Thanh Vũ ôm tôi, chúng tôi đan mười ngón tay vào nhau, tôi than nhẹ một tiếng rồi nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ… Anh nhẹ một chút, đau”
“Huỳnh Bảo Nhi, đã lâu rồi anh không đụng vào em, ngoan nào, đừng lộn xộn.”
“Không được… tư thế này… hơi… khó chịu” “Một chút nữa là được rồi.”
Trần Thanh Vũ luôn thích lăn lộn tôi trên giường, còn luôn thay đổi cách lăn lộn.

Mỗi lần đều làm tôi không còn chút năng lực nào chống đỡ.

Sau một tiếng gầm nhẹ, Trần Thanh Vũ thở hổn hển cần bả vai tôi rồi ám muội nói: “Thích như vậy không?”
Mỗi lần Trần Thanh Vũ nói thẳng ra như vậy, tôi đều không khống chế được mà đỏ mặt lên.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, không trả lời.


Trần Thanh Vũ thấy tôi không trả lời thì chỉ cười nhẹ một tiếng, dùng cảm cọ vào mặt tôi, ánh mắt hiện lên chút dịu dàng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em sắp trở thành vợ của anh rồi.” “Ừm” Tôi kiệt sức, chỉ có thể lười nhác đáp lời Trần Thanh Vũ.

Ngón tay Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng che phú ron tôi rồi nói: “Kể từ giờ phút này, chúng ta sẽ bên nhau cả đời, mãi mãi không xa rời được không?” “Được”
Tôi nâng mắt lên nhìn Trần Thanh Vũ, gật đầu thật mạnh.

Bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, tôi và Trần Thanh Vũ dựa sát vào nhau ngủ.

Giữa tháng, hôn lễ của tôi và Trần Thanh Vũ.

Hôn lễ của chúng tổ chức trong một giáo đường lớn nhất thành phố, Trần Thanh Vũ đã mất hơn một năm để chuẩn bị hôn lễ này.

Anh nói rằng trong lúc tìm tôi thì anh vẫn luôn chuẩn bị, để chờ đến khi tìm thấy tôi rồi, chúng tôi sẽ kết hôn ngay lập tức.

Hôn lễ của chúng tôi rất long trọng, mời rất nhiều người.

Ngày hôm đó, tôi mặc váy cưới khoác tay bố, ông dắt tôi đi từng bước về phía Trần Thanh Vũ, ở bên kia thảm đỏ là Trần Thanh Vũ vô cùng đẹp trai.

Lúc bố đặt tay tôi vào tay Trần Thanh Vũ, trong lòng tôi vô cùng kích động.

Trên giáo đường thiêng liêng, tôi và Trần Thanh Vũ nói lời thề, anh đeo nhẫn vào tay tôi, tôi cũng đeo nhẫn vào tay anh.

Anh vén chiếc khăn che trước mặt tôi lên, hôn lên cánh môi tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cả đời này, chúng ta sẽ không rời không bỏ.” “Cả đời này, không rời không bỏ.” Tôi nhằm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn của Trần Thanh Vũ.

Chúng tôi đã chính thức trở thành vợ chồng.

Hôn lễ vốn đang diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng… vào lúc Trần Thanh Vũ nằm tay tôi bước xuống thảm đỏ thì một đám người mặc đồ đen, diện mạo hung tàn đột nhiên xuất hiện.

Trong tay họ đều cầm bom khói và súng lục, đánh vệ sĩ ngất xiu, hội trường dần trở nên hỗn loạn, Trần Thanh Vũ giấu tôi ở sau lưng để tôi không bị sợ hãi.

Bom khỏi khiển cả hội trường như chìm trong sương mù, tôi nắm lấy tay Trần Thanh Vũ, sợ hãi nghe tiếng súng.

Tôi không biết những người đó là ai.

Nhưng bọn chúng dám phả hư hôn lễ của tôi và Trần Thanh Vũ thì chắc chắn là người có mối hận sâu sắc với anh.

“Trần Thanh Vũ, cậu cho rằng tôi sẽ để anh và Huỳnh Bảo Nhi thuận lợi kết hôn như vậy sao? Quả thực là mơ tưởng”
Một giọng nói vô cùng hung ác nham hiểm vang lên trong hội trường, tôi không biết chủ nhân của giọng nói này ở đâu, nhưng chắc chắn người này có mối thù rất lớn với Trần Thanh Vũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.