Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 230





Trần Thanh Vũ, em biết anh chưa chết.

Cho dù anh không chịu gặp em vì nguyên nhân gì thì em cũng sẽ không trách anh, em sẽ tìm được anh.

Bọn họ đều nói Trần Thanh Vũ đã chết, nhưng cảnh sát không hề đào được thi thể của anh trong đống đổ nát kia.

Có người nói, chắc hẳn Trần Thanh Vũ đã bị nổ tung thành nhiều mảnh nên mới không tìm được xác.

Nhưng tôi tin Trần Thanh Vũ sẽ không bỏ rơi tôi và Bánh Gạo.

Chúng tôi đã trải qua rất nhiều lần sống chết bên nhau, sao anh có thể vứt bỏ tôi cơ chứ?
Trần Thanh Vũ, cho dù anh ở đâu thì xin hãy nhớ kỹ, em vẫn luôn ở nhà chờ anh, con của chúng ta cũng đang chờ anh trở về.

… “Tập đoàn Phúc Kiến đã rút vốn khỏi tập đoàn Aliba, chắc chắn tập đoàn Aliba xong đời rồi.” “Đúng vậy, đã nói từ lâu rồi, sao một người phụ nữ có thể chèo chống được công ty cơ chứ? Chẳng biết trước đây chủ tịch Quân nghĩ gì mà lại giao công ty cho cô ta.” “Bây giờ tập đoàn Aliba đang đứng trước nguy cơ, chúng tôi yêu cầu rút cổ phần, mau chuyển lại tất cả số tiền đã đầu tư trước đó cho chúng tôi đi.”
Tôi vừa đến phòng họp thì đã nghe thấy tiếng những cổ đông cãi vã.

Tôi thở hắt ra, mở to mắt rồi đẩy cửa phòng họp với ánh mắt lạnh lùng.

“Các vị cổ đông, xin hãy bình tĩnh.”
Tôi đứng ở cửa ra vào nhìn đám cổ đông đang cãi đến mặt đỏ tía tai kia, thản nhiên nói.

Sau khi nhìn thấy tôi, tất cả bọn họ đều tiến về phía tôi và nói: “Tổng giám đốc Nhi, bây giờ cô nên cho chúng tôi câu trả lời chứ nhỉ?” “Đúng vậy, tổng giám đốc Nhi, xin hãy cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng.

Rốt cuộc tập đoàn Aliba đang gặp phải chuyện gì vậy?”
Cổ đông nào cũng đến gần tôi, khiến đầu tôi sắp nổ tung.

Tôi giơ tay ra hiệu ngừng lại, trông thấy tôi như thế thì bọn họ bèn im lặng.

Thấy họ đã im lặng, tôi mới mở miệng nói: “Xin các vị hãy bình tĩnh, về vấn đề tập đoàn Phúc Kiến đột nhiên rút vốn, tôi sẽ giải thích cho mọi người sau.


Cho dù như thế nào, hy vọng mọi người hãy tin tôi, tập đoàn Aliba không có chuyện gì, dòng tiền mới sẽ lập tức xuất hiện.” “Thật à? Tôi nghe nói tổng giám đốc Nhi định hợp tác với bà Vũ Khánh Vân, nhưng hôm nay bà Vũ Khánh Vân đã hợp tác với tập đoàn Phúc Kiến rồi.” “Đúng, bà Vũ Khánh Vân đã hợp tác với tập đoàn Phúc Kiến nhưng tôi vẫn có thể tìm được công ty tiếp theo.

Gần đây bên Bình Minh có một hạng mục công trình mới, tôi đã liên lạc với người ở đó, hợp đồng sẽ được ký kết sớm thôi.” “Tổng giám đốc Nhi không lừa chúng tôi chứ? Nghe nói Bernice của Bình Minh là một nhân vật vô cùng cố chấp, tổng giám đốc Nhi thật sự thuyết phục được Bernice hợp tác với tập đoàn Aliba chúng ta à?”
Một cổ đông nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

“Xin mọi người hãy tin vào năng lực của tôi, chắc chắn tập đoàn Aliba sẽ tiếp tục tồn tại.” “Nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ tin tổng giám đốc Nhi, đây cũng là vì nể mặt chủ tịch Quân thôi đấy.

Dù sao chúng tôi cũng là cổ đông lâu năm của tập đoàn, trước kia tập đoàn Aliba gặp phải nguy cơ nghiêm trọng như vậy nhưng chúng tôi vẫn chống đỡ được, hy vọng tổng giám đốc Nhi đừng phụ lòng chúng tôi.” “Xin các vị yên tâm, tôi sẽ cố gắng.

Về vấn đề liên quan đến tiền bạc, xin mọi người đừng lo, tôi sẽ giải quyết hết.”
Nghe thấy những lời nói nghiêm túc của tôi, những cổ đông kia không tiếp tục gây chuyện nữa.

Thấy có vẻ mọi người đã lựa chọn tin tưởng mình, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức bảo thư ký đưa cổ đông đi.

Phòng họp vốn đang náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh hắn.

Tôi ngồi trên ghế trong phòng họp rồi cười khổ một tiếng, trong mắt chứa đựng chút mê man.

Phan Huỳnh Đức làm vậy là để ép tôi à?
Nếu không có tập đoàn Phúc Kiến chống lưng, tập đoàn Aliba sẽ gặp phải nguy cơ về vấn đề tiền vốn.

Đến chiều, khi tôi đang tìm kiếm thông tin liên quan đến Bình Minh để suy đoán ý định thì thư ký nói cho tôi biết các công ty từng đồng ý hợp tác với tập đoàn Aliba đều nhao nhao chuyển sang tập đoàn Phúc Kiến.

“Chủ tịch, nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn đâu.” Thư ký nhìn tôi rồi lo lắng nói.

“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Tôi im lặng nhìn thư ký một chút rồi mệt mỏi phất tay, ra hiệu cô ấy đi trước.


Sau khi thư ký rời đi, tôi nhìn bản thiết kế trong tay, khẽ cắn môi rồi quyết định đến Bình Minh một chuyến.

Ở thành phố này, Bình Minh cũng là một doanh nghiệp vô cùng lớn, hơn nữa còn không ngừng phát triển trong những năm gần đây.

Nếu hợp tác với Bình Minh thì có thể xoa dịu nguy cơ bây giờ của chúng tôi.

Nhưng Bernice của Bình Minh là một thương nhân vô cùng kiêu ngạo, tính cách của ông ta khiến người khác không đoán được, rất khó để hợp tác với Bernice.

Nhưng cho dù khó khăn đến đâu, người quản lý doanh nghiệp như tôi vẫn nên xông lên trước...!“Thật xin lỗi tổng giám đốc Nhi, hôm nay chủ tịch của chúng tôi hơi bận, e là không có thời gian để gặp cô.” Tôi đích thân đến công ty Bình Minh nhưng nhân viên lễ tân lại từ chối yêu cầu gặp mặt của tôi với vẻ rất lễ phép.

Tôi biết đây là mệnh lệnh của Bernice, quả nhiên chẳng khác gì tin đồn, thật sự rất khó để gặp được tổng giám đốc Bernice.

Tôi cầm bản thiết kế trong tay, chưa từ bỏ ý định: “Tôi nghe nói tổng giám đốc Bernice đang tìm đối tác.

Cô giúp tôi hỏi ông ấy một chút, liệu ông ấy có hứng thú hợp tác với tập đoàn Aliba chúng tôi hay không?” “Thật xin lỗi, hôm nay chủ tịch không gặp ai cả, tổng giám đốc Nhi đừng làm khó tôi nữa.” Lễ tân không hề bị lay động mà chỉ nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.

Tôi nhìn cô ấy với vẻ hơi thất vọng, đành phải rời khỏi Bình Minh.

Nếu không tìm được cách hợp tác với công ty Bình Minh thì chỉ sợ địa vị của tập đoàn Aliba sẽ…
Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim tôi như xoắn lại.

Cho dù thế nào, tôi cũng phải… khiến Bernice đồng ý hợp tác với tập đoàn Aliba chúng tôi.

Sau khi bị đuổi ra ngoài, tôi không rời khỏi công ty Bình Minh ngay mà chờ ở bên ngoài.

Từ sáng đến chiều, tôi không hề nhìn thấy xe của Bernice.

Chẳng lẽ hôm nay Bernice không đến công ty sao? Nhưng tôi nghe nói Bernice là một người cuồng công việc cơ mà? Không phải chứ?

Trong lúc tôi đang ủ rũ cúi đầu định rời khỏi đây thì một chiếc xe cổ màu đen chạy tới.

Tôi nhìn chiếc xe cổ đó rồi so sánh với ảnh chụp trong điện thoại, lập tức khẳng định đây là xe của Bernice.

Tôi luống cuống cầm bản thiết kế trong tay, ngăn xe của Bernice lại.

“Chờ chút, tổng giám đốc Bernice.”
Tôi dang tay ra ngăn xe của Bernice, khi chiếc xe sắp đâm vào tôi thì người tài xế chuyên nghiệp kia lập tức phanh xe lại.

Sau khi thấy xe dừng lại, tôi bước đến bên cạnh xe của Bernice, đập vào cửa sổ xe.

Tài xế ra khỏi xe, bước đến trước mặt tôi rồi khó chịu nhìn tôi nói: “Cô này, cô đang làm gì vậy? Có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?”
Tôi nghĩ có lẽ người tài xế này đã coi tôi thành loại phụ nữ muốn bám vào Bernice rồi.

Tôi ngại ngùng cười: “Tôi là chủ tịch tập đoàn Aliba, đặc biệt ở đây để chờ tổng giám đốc Bernice, muốn nói với ông ấy một vài chuyện liên quan đến khía cạnh thiết kế.

Khi còn trẻ, Bernice cũng là một nhà thiết kế rất ưu tú, nghe nói ước mơ ban đầu của ông ấy là trở thành chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng nhất thế giới, chỉ là sau này ông ấy bị ép phải thừa kế sự nghiệp của gia tộc nên không tiếp tục làm nhà thiết kế nữa.

“Thì ra là tổng giám đốc Nhi, nhưng thật xin lỗi, hôm nay cơ thể của tổng giám đốc chúng tôi không khỏe, mời cô đi cho.”
Tài xế bình tĩnh từ chối tôi.

Sao tôi có thể rời đi như thế được.

Tôi nhìn tài xế rồi nói lại một lần nữa: “Xin hãy cho tôi cơ hội, tôi chỉ cần mười phút thôi.” “Thật xin lỗi, tôi không thể.

Tài xế lạnh lùng từ chối yêu cầu của tôi, tóm lấy tay tôi định kéo tôi đi.

Tôi nhất quyết không đi, khi tôi gắng sức hất tay tài xế ra thì cửa xe đang đóng kín ở chỗ ngồi phía sau bỗng nhiên hé mở.

“Đình Phương, để cô ấy đến đây đi.”
Giọng nói trầm thấp và hơi khàn ấy khiến tôi không khỏi run lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn Bernice.


Hình như Bernice là con lai Việt Anh, dáng vẻ vô cùng xuất chúng, trông có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, toàn thân tràn ngập hương vị của người đàn ông trưởng thành.

Nghe nói Bernice rất được các cô gái chào đón nhưng ông ấy chỉ thích vợ của mình mà thôi.

Ông ấy chưa bao giờ có tin đồn xấu với bất kỳ cô gái nào.

“Chủ tịch Bernice, tôi là Huỳnh Bảo Nhi, đây tôi có một bản thiết kế, mời ông xem qua.”
Sau khi Đình Phương thả tôi ra thì tôi lập tức bước về phía Bernice, đưa bản thiết kế vốn định giao cho bà Vũ Khánh Vân cho ông ấy.

“Tôi nghe nói chủ tịch Bernice cũng muốn mở rộng đến thị trường bên châu Âu, không biết anh có hứng thú hợp tác với tôi không?” Sau khi Bernice cầm bản thiết kế, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp.

Sau khi xem qua bản thiết kế của tôi, Bernice nói với vẻ vô cùng lạnh nhạt: “Tôi có nghe về năng lực của tổng giám đốc Nhi, nhưng thật xin lỗi, với bản thiết kế này, cô không thể hợp tác với tôi được.

Tôi có yêu cầu rất cao về thiết kế thời trang, trình độ này của cô không thể khiến tôi hợp tác với công ty cô, hơn nữa tôi nghe nói bây giờ tập đoàn Aliba đang gặp phải nguy cơ về tài chính, nếu như tôi đầu tư cho các người thì chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài sao?” “Chủ tịch Bernice, ông là nhân vật truyền kỳ của giới kinh doanh, chắc sẽ không tin những lời đồn bên ngoài chứ? Bây giờ tập đoàn Aliba chúng tôi gặp phải vấn đề về tiền bạc nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.

Hạng mục lần này nhằm vào việc khai thác thị trường bên châu Âu, một khi quần áo của chúng ta được bên đó khen ngợi thì cả hai đều có lợi mà.” “Nhưng tôi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị từ bản thiết kế của cô.

Xin lỗi, tôi đang vội”
Bernice từ chối rất dứt khoát, ông ấy đóng cửa xe lại rồi biến mất trước mắt tôi.

Sau khi thấy xe của Bernice dần khuất hắn, tôi thất vọng ôm lấy vai mình.

Thật sự không được ư?
Không ngờ Bernice còn nghiêm khắc hơn cả lời đồn.

Tôi nhìn bản thiết kế trong tay, mím môi cười khổ.

Chẳng lẽ lần này tôi phải giương mắt nhìn tập đoàn Aliba rơi vào nguy cơ sao? … “Bảo Nhi, cổ đông Sơn nói bây giờ tập đoàn Aliba đang gặp phải vấn đề về tài chính, có chuyện gì vậy?” Tôi vừa ăn xong bữa tối thì Nguyễn Trung Quân đã gọi điện thoại cho tôi.

Sau khi giao công ty và nhà họ Nguyễn cho tôi, ông bèn dẫn Trịnh Phương Thảo đi du lịch khắp thế giới.

“Bố, con sẽ giải quyết tốt chuyện này mà.” Tôi nhỏ giọng nói với Nguyễn Trung Quân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.