Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 244





Trịnh Phương Thảo giúp tôi xoa xoa huyệt thái dương một chút rồi nhẹ giọng nói.

Tôi biết lời nói của Trịnh Phương Thảo có ý gì.

Tôi mím chặt môi lại rồi rũ mắt xuống, khẽ nắm chặt quả đấm trong tay.

Thấy tôi không nói lời nào thì Trịnh Phương Thảo không khỏi nói lại một lần nữa: “Bảo Nhi, mẹ nghĩ con và Trần Thanh Vũ cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng một chứt đi.”
“Con biết rồi.”
Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo rồi gật đầu.

Vốn dĩ tôi định ngày mai sẽ trở về, dù sao thì lúc đó tôi cũng có lỗi, không nên thốt ra khỏi miệng những từ đó mà không suy nghĩ như vậy để chọc giận Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ đánh tôi, bản thân anh cũng rất khó chịu, dù sao thì Lê Hồng San đã hy sinh rất nhiều vì anh.

“Hai đứa phải nói chuyện lại đàng hoàng, giải quyết hết mọi vấn đề.

Nếu như con không thích Trần Thanh Vũ nữa, muốn ly hôn với cậu ta thì mẹ đều sẽ ủng hộ con.”
Lời nói của Trịnh Phương Tháo nhất thời khiến tôi im lặng.

“Mẹ, tại sao mẹ lại cứ muốn con ly hôn vậy?”
“Bởi vì con là con gái của mẹ, là người ưu tú nhất.”
Trịnh Phương Thảo ôm tôi rồi nhẹ giọng nói.

Biết được suy nghĩ trong lòng bà, tim tôi cảm thấy vô cùng ấm áp
Tôi dựa vào trong ngực Trịnh Phương Thảo rồi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bà, mũi không khỏi chua xót.

Dường như mẹ tôi có tóc bạc rồi.

“Cô chủ, cuối cùng cô cũng trở về rồi.” Hôm sau, khi tôi ký kết hợp đồng với Bernice xong thì về tháng biệt thự.

Quản gia nhìn thấy tôi trở lại, vô cùng vui vẻ nói, “Gần đây tình trạng của Trần Thanh Vũ thế nào?” Tôi liếc nhìn quản gia rồi lãnh đạm hỏi.

“Việc này.

“ Quản gia nghe vậy thì chần chờ nhìn tôi tỏ vẻ lúng túng không thôi, không dám nói một lời nào.

“Có phải gần đây phát bệnh rất nghiêm trọng không?” Tôi nhìn dáng vẻ ấp ủng của quản gia thi trong lòng chợt trầm xuống.

Bởi vì Trần Thanh Vũ bị nghiện ma túy trầm trọng, thời gian bệnh cũng ngày càng kéo dài hơn, việc khống chế vô cùng khó khăn.


Hơn nữa, Nguyễn Mỹ đã chich cho Trần Thanh Vũ một loại ma túy mới, ba năm qua anh vẫn không áp chế được mà ngược lại cứ lan tràn ra khắp cơ thể khiến việc chữa trị cho Trần Thanh Vũ càng khó khăn hơn.

“Mấy ngày nay ông chủ… lại phát bệnh rất nghiêm trọng, nhưng mà..” Quản gia ấp úng nhìn tôi nhưng chỉ nói được một nửa.

Nhìn dáng vẻ do dự của quản gia, tôi không nhịn được cau mày nói: “Rốt cuộc là thế nào?” Chẳng lẽ vào lúc tôi không có ở đây, Trần Thanh Vũ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?
Quản gia nhìn tôi, hơi bất đắc dĩ nói: “Chuyện là thế này, vào lúc cô không có ở đây thì cô Lê Hồng San không biết đã lấy ma túy ở đâu, mỗi khi ông chủ bị phát bệnh, cô ấy sẽ nhân lúc chúng tôi không chú ý mà cho ông chủ hút những thứ đó..”
Quản gia vừa nói vừa sợ hãi nhìn tôi.

Tôi bị lời nói của quản gia làm cho tức điên lên.

Lê Hồng San…
Tôi đã nói không cho phép bất kỳ người nào cho Trần Thanh Vũ ăn những thứ đó nữa, mà cô ta lại còn đem đến cho anh hút.

Chính bởi vì Trần Thanh Vũ cứ hút hoài như thế nên mới nghiện ma túy đến khó lòng cai nổi.

Tôi sầm mặt xuống rồi ra lệnh với quản gia: “Sau này nếu như cô ta còn dám cho Trần Thanh Vũ hút những thứ đó nữa thì bắt trói cô ta lại, không để cô ta đến gần anh ấy một bước.”
Sau khi bỏ lại những lời này thì tôi đi về phía căn phòng của
Trần Thanh Vũ.

Lúc tôi đi vào, Lê Hồng Sơn đang chăm sóc Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ thấy tôi đi vào thì trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên chút kích động.

Anh ho khan một tiếng rồi từ trên ghế sa lon đứng dậy đi về phía tôi, thể nhưng vào lúc này Lê Hồng San lại ôm lấy cánh tay Trần Thanh Vũ, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi nói: “Anh Vũ.”
Trên trán Lê Hồng San vẫn còn quấn băng, giờ phút này cô ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy trồng vô cùng điểm đạm đáng yêu.

Tôi hơi nheo mắt lại nhìn Lê Hồng San, lại nhìn sang Trần Thanh Vũ đang khó khăn tiến về phía trước thi bước lên hất tay Lê Hồng San ra.

“Anh Vũ.”
“Huỳnh Bảo Nhi, em đang làm gì vậy?”
Vào lúc tôi hất tay Lê Hồng San ra khỏi người Trần Thanh Vũ thi suýt chút nữa cô ta đã ngã lăn trên đất.

Trần Thanh Vũ nhìn thấy vậy thì dường như vô cùng tức giận với tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rồi lãnh đạm nói: “Trần Thanh Vũ, anh là người ngu sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ khẽ run lên, anh nhếch môi rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, chỉ vào dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của Lệ Hồng San rồi cất giọng mía mai nói: “Anh biết rất rõ Lê Hồng San có tình cảm với anh, bây giờ càng đối xử với cô ta dịu dàng thì sẽ chỉ khiến cho cô ta càng thích anh hơn mà không cách nào kiềm chế được.

Một người phụ nữ khi bắt đầu ghen ty lên rồi thì đáng sợ đến nhường nào, anh nhìn Nguyên Mỹ xem? Hay là anh muốn tạo ra một Nguyễn Mỹ thứ hai hả?”
“Lê Hồng San sẽ không như vậy đầu… Cô ấy khác với Nguyễn
Mỹ.”

“Đủ rồi Trần Thanh Vũ, em rất thất vọng với anh.”
Hôm nay tôi quay trở lại vốn mang mục đích muốn hòa giải với Trần Thanh Vũ, nhưng không ngờ anh lại chần chừ không quyết đoán với Lê Hồng San như vậy.

Tôi ghét loại tinh cách này của Trần Thanh Vũ.

“Nếu như anh thật sự muốn bảo ơn, cảm thấy bản thân mình đã nợ Lê Hồng San rất nhiều nên muốn lấy thân báo đáp thì em sẽ không ngăn cản anh.

Nếu như anh lựa chọn Lê Hồng San thì chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn ngay lập tức, từ nay về sau trong cuộc sống của Huỳnh Bảo Nhi sẽ không có anh, em cố tìm một người đàn ông tốt.”
Tôi kiêu căng hất lên nhìn về phía Trần Thanh Vũ rồi giễu cợt “Huỳnh Bảo Nhi, em đang nói nói cuội gì đó? Rõ ràng em biết anh không có tình cảm với Lê Hồng San mà” Dường như Trần Thanh Vũ bị lời nói của tôi kích thích, anh nhào về phía tôi, nắm chặt lấy hai vai tôi lại rồi dùng sức lay động.

Tôi nhìn vào ánh lạnh như băng của Trần Thanh Vũ, nhàn nhạt nói: “Em không biết anh có tình cảm nào khác với Lê Hồng San hay không, nhưng mà Trần Thanh Vũ, em không thích một người đàn ông không quyết đoán như vậy.

Nếu như anh do dự giữa em và cô ta..”
“Đủ rồi, tại sao em lại trở nên như vậy
Trần Thanh Vũ thô bạo cắt ngang lời tôi, dường như anh rất thất vọng nhìn tôi.

“Em đã không còn là Huỳnh Bảo Nhi trước đây
Cơ thể Trần Thanh Vũ không ngừng lui về sau, anh nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin được.

“Em không hề thay đổi, Trần Thanh Vũ… em chỉ không muốn trải qua chuyện giống như Nguyễn Mỹ lúc trước mà thôi.

Có khi phụ nữ không đơn giản như anh nghĩ đâu”
“Chẳng qua Lê Hồng San quá lệ thuộc vào anh thôi, không lẽ như vậy mà em cũng không buông tha cho cô ấy “Em đã nói rồi, Lê Hồng San cứu anh nên em vô cùng cảm kích.

Em sẽ cho cô ta ở biệt thự, cung cấp một cuộc sống thoải mái cho cô ta, thậm chí còn giúp cô ta tìm được một người đàn ông tốt.

Nhưng mà cô ta thích anh, anh cảm thấy em không nên đuổi cô ta đi sao?”
Tôi châm chọc nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ rồi nói.

“Anh Vũ, em sợ.”
Lê Hồng San bất lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ, nhỏ giọng gọi tên anh.

Nhìn khuôn mặt đầy vẻ nhu nhược của Lê Hồng San, tôi thật sự rất tức giận.

Tôi ghét nhất là loại phụ nữ cổ tỏ ra nhu nhược này, không ngờ “Nếu như em không để Lê Hồng San ở đây chung sống cùng
Lê Hồng San lại làm như vậy.

chúng ta, như vậy… anh sẽ rời khỏi đây cùng với Lê Hồng San được không?”

Trần Thanh Vũ nắm lấy tay Lê Hồng San, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phia tôi.

“Trần Thanh Vũ đây chính là lựa chọn của anh sao?” Tôi mệt mỏi nhìn Trần Thanh Vũ rồi thất vọng nói.

Cơ thể Trần Thanh Vũ căng thẳng, đôi mắt hẹp dài nhưng vô cùng cố chấp nhìn chằm chằm vào tôi.

“Nếu đã như vậy thì anh đưa cô ta rời khỏi đây đi”
Sau một lúc lâu, tôi nhằm mắt lại rồi mở mắt ra một lần nữa, đảy mắt đã hiện lên sự lạnh lẽo nói với Trần Thanh Vũ.

Dường như Trần Thanh Vũ không ngờ tôi sẽ nói như vậy với anh, bỗng chốc đôi mắt anh trợn trừng thật to, tràn đầy vẻ không tin nổi nhin tôi.

“Nếu như đây là lựa chọn của anh thì em hy vọng anh sẽ không hối hận.

Em vẫn luôn chờ anh quay trở lại nhưng không ngờ lại chờ được dáng vẻ này của anh.

Trần Thanh Vũ, em càng thất vọng về anh hơn rồi.”
Sau khi bỏ lại những lời này thì tôi lập tức rời khỏi đó, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ vẻ mặt nào của Trần Thanh Vũ nữa, bây giờ tôi thật sự rất mệt mỏi.

Tôi vẫn luôn mong chờ Trần Thanh Vũ trở lại, nhưng sau khi anh trở lại thì đã toàn tâm toàn ý bảo vệ một người phụ nữ khác.

Cho dù Lê Hồng Sơn đã cứu anh thi sao chứ, chẳng phải tôi sẽ tận hết sức mình mà bù đắp lại cho cô ta rồi sao?
Cách làm của Trần Thanh Vũ khiến tôi vô cùng thất vọng.

“Mẹ.” Sau khi Bảnh Gạo tan học trở về thi nhào vào lòng tôi rồi dùng đầu cọ cọ vào ngực tôi.

Tôi nhìn gương mặt vô cùng đẹp trai của Bánh Gạo rồi đưa tay ra nhẹ nhàng sở mặt thàng bé cười nói: “Bánh Gạo ở trường học có ngoan không?”
“Bánh Gạo rất ngoan đó.

Mẹ, tại sao lại không thấy dì Khả Hân vậy?”
Bánh Gạo và Vũ Khả Hân chung sống với nhau rất tốt, hơn nữa trước nay giờ học của thằng bé đều do cô ấy đưa đón, vì thế Bánh Gạo vô cùng yêu thích Vũ Khả Hân.

“Sau này có thể di Khả Hân sẽ không đưa đón Bánh Gạo được nữa rồi.”
Bây giờ Vũ Khả Hân đã là con gái cưng của gia đình ông Bernice rồi, làm sao có thể tiếp tục ở đây với tôi chứ? “Tại sao vậy?” Bánh Gạo ngồi trên đùi tôi, hai cánh tay vòng qua cổ tôi rồi ngây thơ hỏi.

Tôi sờ lên tóc Bánh Gạo, nhàn nhạt mím môi nói: “Bởi vì… bây giờ di Khả Hân đã là…”
“Ai nói tôi không thể đưa đón Bánh Gạo chứ?”
Tôi vừa muốn nói với Bảnh Gạo rằng bây giờ Vũ Khả Hân đã là con gái của nhà quyền quý rồi thì trước cửa lại truyền đến một giọng nói không vui.

Tôi và Bánh Gạo cùng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vũ Khả Hân đang tỏ vẻ vô cùng khó chịu đứng ở trước cửa.

Hai tay cô ấy ôm ngực nhìn tôi và Bánh Gạo, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không vui.

“Vũ Khả Hân? Tại sao cô lại.?” Tôi nhìn Vũ Khả Hân rồi hô lên một tiếng.

Bây giờ không phải Vũ Khả Hân đang ở bệnh viện chăm sóc Lê Cát Tường sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? “Vân Hạ, tại sao cô có thể vứt bỏ tôi như vậy chứ? Chúng ta đã nói rồi mà, sẽ ở bên nhau cả đời đấy.” Vũ Khả Hân bất mãn tiến lên nói với tôi.

“Nói ngốc gì vậy? Cô đã là con gái của ông Bernice rồi…” Tôi nhìn Vũ Khả Hân, hơi bất đac dĩ nói.


“Tôi đã nói với bố mẹ rồi, sau này tôi sẽ ở đây, tôi thích ở chỗ này.

Hơn nữa, tôi cũng muốn ở bên cạnh cô, để tránh cho việc có bị người khác khi dễ.” Vũ Khả Hân giơ nâm đấm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói với tôi.

Nghe thấy lời nói của Vũ Khả Hân, nhất thời tôi có chút dở khóc dở cười.

“Di Khả Hân thật đẹp trai” Bánh Gạo nhìn Vũ Khá Hân rồi đôi mắt mở to long lanh nói.

“Thằng nhóc, coi như cháu thức thời” Vũ Khả Hân đắc ý hất cảm lên, vẻ mặt vô cùng đáng ghét.

“Phi.” Nhìn hai người Vũ Khá Hân và Bánh Gạo tâng bốc nhau thì tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Mẹ, cái di kia hôn bố đay, thật đáng ghét.”
Tôi đang ngồi trước bàn tròn ăn cơm cùng với Vũ Khả Hân thì Bảnh Gạo cầm lên một miếng bánh ngọt, sau khi thắng bé cần một miềng thì nói với tôi.

Nghe vậy, tâm tình đang tốt đẹp của tôi bị phá hỏng trong nháy mat.

“Cái gì? Cô ta lại còn dám hôn Trần Thanh Vũ nữa à? Không được, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ như vậy được.

Bây giờ tôi nhất định phải đi dạy dỗ cô ta thật tốt, nói cho cô ta biết thế nào là ân nhân cứu mạng.

Có phải đầu óc của tổng giám đốc Trần bị hỏng rồi không?”
“Vũ Khả Hân, tôi đã nói chuyện với Trần Thanh Vũ rồi.

Nếu như anh ấy đưa Lê Hồng San đi thì tôi sẽ ly hôn với anh ấy.”
“Cái gì?” Lời nói của tôi kích thích Vũ Khả Hân, cô ấy không nhịn được mở to hai mắt ra nhìn tôi với vẻ không thể tin được.

“Trần Thanh Vũ không quá quyết nói chuyện với Lê Hồng San nên trái lại tôi cũng muốn xem thử giữa cô ta và tôi thì Trần Thanh Vũ sẽ lựa chọn ai.

Nếu như anh ấy khiến tôi thất vọng thì tôi sẽ không yêu Trần Thanh Vũ nữa.” Tôi buông trái cây trong tay xuống, ánh mắt kiên định nhìn Vũ Khả Hân.

“Vân Hạ, cô thay đổi rất nhiều đấy” Vũ Khả Hân nhìn chăm châm vào tôi rồi sau đó sờ cầm nói.

Tôi chỉ cười mà không lên tiếng, chẳng qua tôi đã trở nên kiên cường hơn thôi.

Vốn dĩ thời gian có thể làm thay đổi con người mà.

Buổi tối quản gia nói với tôi rằng cơm tối đã chuẩn bị xong, có thể xuống ăn cơm được rồi.

Tôi ôm Bảnh Gạo rồi cùng với Vũ Khả Hân đi xuống phòng ăn, vừa liếc mắt thì đã nhìn thấy Trần Thanh Vũ và Lê Hồng San đang ngồi dưới phòng ăn chờ.

Nhìn thấy tôi đến, Trần Thanh Vũ lập tức đứng dậy đi về phía tôi, anh đưa tay ra rồi ôm tôi vào lòng.

“Thật xin lỗi, Huỳnh Bảo Nhi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.