Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 289





“Di Khả Hân đã xảy ra chuyện nên bây giờ mẹ muốn đến bệnh viện một chuyển, Bánh Gạo ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập nhé?” Tôi bỏ điện thoại xuống nhìn Bánh Gạo nói.

Bánh Gao lại kéo quần áo tôi rồi lắc đầu nỏi: “Bánh Gạo cũng muốn đi với mẹ.”
“Bánh Gạo.” Tôi nhìn Bánh Gạo định tức giận nhưng thắng bé lại vô cùng cố chấp nhìn tôi.

“Me, Bánh Gạo cũng muốn đi thăm đi Khả Hân nữa.” Bánh Gạo kiên trì khiến làm tôi không thể làm gì được, cuối cùng tôi chi có thể đưa thằng bé cùng rời khỏi biệt thự,
Tôi gọi điện cho Trần Thanh Vũ nói muốn đến bệnh viện thăm Vũ Khả Hân và cũng sẽ đưa Bánh Gạo di theo.

Tôi nắm tay Bánh Gạo đi tới phòng bệnh mà Lê Hoàng Long nói nhưng lại bị anh ta ngăn cản.

“Cô tới cũng nhanh đấy” Vẻ mặt Lê Hoàng Long đau đầu nhìn tôi nói.

“Anh làm gì vậy? Tình hình của Vũ Khả Hân thế nào rồi?” Tôi nhìn Lê Hoàng Long tức giận nói.

“Tình hình hiện tại cũng coi như ổn định rồi nhưng khuôn mặt bị thương khá nghiêm trọng, Trịnh Quang Hải ra tay rất tàn nhẫn.”
“Trịnh Quang Hải đánh Vũ Khả Hân sao?” Tôi nghe vậy thì Cảm thấy cả người lạnh lẽo đến mức thấu xương.

Trịnh Quang Hải bạo lực gia đình với Vũ Khả Hân sao? Thật là… thật là quá đáng mà.

“Bây giờ cô vào thăm cô ấy đi, có lẽ cảm xúc của Vũ Khả Hân sẽ có chút kích động đấy.” Lê Hoàng Long xoa mũi rồi nói với tôi.

“Được.”
Tôi nắm tay Bánh Gạo đi vào phòng bệnh của Vũ Khả Hân, cô ấy nằm ở trên giường, khuôn mặt xanh tím, cánh tay còn có chỗ bầm tím.

Tôi nhìn thấy tình trạng thảm hại này của Vũ Khà Hãn thì tức giận sôi máu.

“Vũ Khả Hân, chị cảm thấy thế nào rồi?” Tôi kim nén lửa giận trong lòng xuống đi tới đưa tay đo cô ấy
Vũ Khả Hân nắm lấy tay tôi, đôi mắt lộ ra oán hận nói: “Văn Hạ, tôi muốn kiện Trịnh Quang Hài tội cường hiếp.”
“Được.

Tôi nhìn đôi mắt đầy tàn nhẫn của Vũ Khả Hân rồi nhẹ nhàng gật đầu.


Trịnh Quang Hài đúng là rất quá đáng, tôi cũng chi có thể dùng pháp luật mà thôi.

Sau khi tôi động viên Vũ Khả Hân thì cho người liên lạc với luật sư, cung cấp kết quả xét nghiệm của Vũ Khả Hân rồi sau đó kiện Trinh Quang Hải ra tòa.

Lúc Trịnh Quang Hải bị bắt còn khó tin trừng mắt nhìn tôi.

“Huỳnh Bào Nhi, thể mà chi lại mu tủ sao?” đưa tôi vào
“Là cậu gieo gió gặt bão.” Bây giờ tôi nhìn thấy Trịnh Quang Hài ra vẻ đứng đắn thì Cảm thấy buồn nôn.

Rốt cuộc người đàn ông trọng tình trọng nghĩa trước kia đã chạy đi đâu rồi? Thời gian thật sự sẽ thay đổi một con người sao? Mà còn thay đổi hoàn toàn một con người như thế?
Hiện tại Trịnh Quang Hải thật sự khiến tôi quá thất vong
Một tuần sau, Trịnh Quang Hải bị tuyên án vào tù, buộc phải ly hôn vài Vũ Khá Hân.

Vũ Khá Hân cấm giấy thòa thuận ly hôn thi tâm trạng cũng tốt hơn, sau đó nói tạm biệt với tôi.

“Chị muốn đi Hà Lan tìm Bernice sao?” Tôi nhìn Vũ Khả Hân nói.

Sau khi Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hải kết hôn thì Bernice đưa Lê Cát Tường định cư ở Hà Lan.

“Không, tôi muốn đi mạo hiểm.”
Vũ Khả Hân cong mỗi lên, đôi mắt vốn tối tăm kia lại toát ra ánh sáng động lòng người,
“Thế giới lớn như vậy nên chị muốn đi khắp nơi, Vân Hạ, cho dù chị ở đâu thi cũng sẽ mãi nhớ đến em.”
Sau khi Vũ Khả Hân ôm tôi thị rời đi,
Tôi nhìn theo bóng lưng của Vũ Khả Hân thì không nhịn được mim cười.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, một chiếc máy
bay chạy qua mang theo sự cảm động không tên.

Vũ Khả Hân sẽ có được một cuộc sống mới, bây giờ Điển Thanh Mây và Phan Huỳnh Đức rất hạnh phúc, tôi và Trần Thanh Vũ cũng vậy.Tôi tin chỉ cần có lòng thì cuộc sống của bạn sẽ trở nên ngọt ngào.


Mười hai năm sau.

Tôi và Trần Thanh Vũ giúp đỡ lẫn nhau vượt qua nhiều năm như vậy, tuy rằng có lúc không cùng ý kiến sẽ cãi nhau nhưng đại số thời gian chúng tôi đều hạnh phúc.

Sau khi Bánh Gạo lớn lên đã bắt đầu vào thời kỳ phản nghịch, hoàn toàn không nghe tôi nói, tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?
Tôi đã trở thành nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, mỗi ngày tôi có rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng thường xuyên ra nước ngoài tham gia hoạt động thiết kế tấm cỡ lớn cho nên tôi rất ít khi lo chuyện của Bánh Gao, không biết từ lúc nào thắng bé càng lớn càng phản nghịch đến hết thuốc chữa.

“Bánh Gạo đâu?” Tôi vừa trờ về từ nước ngoài, sau khi đưa hành lý quản gia thì nhìn lướt qua phòng khách rồi hỏi quản gia.

“Cậu chủ nhỏ… cậu ấy đã một tháng không về nhà rồi.” Quản gia ho khan một tiếng, vẻ mặt buồn rầu nói.

“Sao Trần Thanh Vũ không nói với tôi?” Tôi nhiu mày nhìn quản gia.

“Gần đây ông chủ rất bận rộn nên cũng không có thời gian lo chuyện của cậu chủ nhỏ, tôi có báo với ông chủ nhưng ông ấy nói mặc kệ cậu chủ nhỏ, cậu ấy đã lớn rối, chuyện gì nên làm và không nên làm thì tự cậu ấy có thể quyết định.”
“Tôi lập tức gọi điện cho Trần Thanh Vũ.”
Trần Thanh Vũ không quan tâm dạy dỗ Bánh Gạo khiến tôi vô cùng tức giận.

Tôi lập tức gọi cho Trần Thanh Vũ, sau khi được kết nối thì tôi không nhịn được giận dữ hét với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh có ý gì?”
“Bà xã, sao vậy? Em đã về rồi sao?”
Sau khi Trần Thanh Vũ nghe thấy giọng nói của tôi thi khàn giọng chân thành gọi tôi.

Tôi sầm mặt lại tức giận hét với Trần Thanh Vũ: “Bánh Gạo đã một tháng không về nhà, vì sao anh không nói cho em biết?”
Tôi vẫn luôn rất bận rộn ở nước ngoài nên cũng không hòi Trần Thanh Vũ về tình hình của Bánh Gạo, dù sao Bánh Gao dã trường thành nên không thể lúc nào cũng cần tôi quan tâm.

Không ngờ Bánh Gạo lại không về nhà một tháng, điều này thật sự khiến tôi rất tức giận.

“Nó không còn là đứa trẻ nữa.” Giọng của Trấn Thanh Vũ lạnh xuống, dường như không hài lòng với chuyện tôi quan tâm Bánh Gạo.

“Nó là con trai của chủng ta, sao anh có thể lanh nhạt với Bánh Gạo như vậy?” Thái độ của Trần Thanh Vũ vô cùng lạnh nhạt khiến trong lòng tôi cảm thấy không vui vẻ.


Sau khi tôi cần môi tức giận nói với Trần Thanh Vũ xong thì lập tức cúp điện thoại.

“Ông nói tài xế chuẩn bị xe, hiện tại tôi muốn đến trường học của Bánh Gạo một chuyên
Sau khi tôi cúp máy thi mim môi nhìn quản gia dặn
“Vâng.”
Mười phút sau xe đã chuẩn bị xong.

Tài xế đưa tôi đến trường đại học của Bánh Gao.

Sau khi Bảnh Gạo tốt nghiệp trung học, tôi không muốn thắng bé đến thành phố khác học, dù sao đại học ở Hà Nội cũng là đại học nổi tiếng cả nước rồi.

Tôi đến cửa trường đại học của Bánh Gao, sau đó nhanh chóng tìm thấy phòng học của thằng bỏ, tôi vừa đi vào đã thấy một vài chàng trai nói chuyện với nhau.

dò.”Cậu Phi, mùi vị của giáo viên tiếng Anh kia thế nào?”
“Cũng không tệ lắm” Chàng trai đưa lưng về phía tôi mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, giọng nói mang theo tiếng khàn khàn trầm thấp nói.

Vậy lần tiếp theo tôi sẽ tìm cô gái khác cho câu nhé, trường học chúng ta có rất nhiều người đẹp, những người đó lại xếp hàng muốn được cậu cung chiếu đầy”
“Nhưng, nhưng tôi nghe nói bên khoa tiếng Trung có một hoa khôi giảng đường, dáng người rất xinh đẹp, hay là đưa cho cậu Kỳ nhỉ.”
Tôi nghe đám người kia nói chuyện thì vô cùng tức giận, không nhịn được nhíu mày nói: “Bánh Gạo.”
Giọng nói của tôi khiến máy chàng trai kia chủ ý, những người đó nhìn qua tôi rồi sau đó kinh ngạc nói: “Người này là giáo viên mới tới của trường chúng ta sao? Nhìn có vẻ hơi già đấy, nhưng mà già một chút mới thủ vị.Cậu Phi, không lẽ người này mà cậu cũng coi trọng…”
“Cút.” Bánh Gạo nhìn thấy tôi thi khuôn mặt tuần tú trẻ tuổi hiện tên sự hoàng loạn, cậu đấm vào người chàng trai vô lễ với tôi, sau đó nhảy xuống bàn đi tới trước mặt tôi,”Mẹ, sao mẹ lại về rối?”
“Nếu mẹ không vé thì sao biết được con đã không về nhà một tháng rồi?” Tôi trầm mặt xuống nhìn Bánh Gao nói.

“Đây là trường học, mẹ mau về đi.” Bánh Gạo không vui nhìn tôi nói.

“Về với mẹ.” Tôi đè lửa giận trong lòng xuống, đưa tay nắm lấy tay Bánh Gạo muốn kéo thằng bé trở về nhưng lại bị hất ra.

“Con không muốn về.” Bánh Gạo lạnh lùng nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú giống hệt Trần Thanh Vũ, lúc này tràn đầy lạnh nhạt và rét lạnh.

“Bánh Gạo, bây giờ ngay cả mẹ nói mà con cũng không nghe sao?” Tôi thấy sự cố chấp của Bánh Gạo thì đầy mắt mang theo sự đau khổ.

Trước kia Bánh Gạo không phải như vậy, không biết bắt đầu từ khi nào mà thằng bé giống như đã thay đổi thành một người khác, không phải là đứa trẻ dính lấy tôi như xưa nữa.

“Con không muốn về, con còn có việc nên đi trước đây.”
Bánh Gạo không kiên nhẫn nhìn tôi, vẫy tay gọi mấy chàng trai đi theo thằng bé.”Bánh Gạo.” Tôi nhìn bóng lưng Bánh Gạo tinh tế và lạnh lùng thì không được gọi tên Bánh Gạo.


Bánh Gạo không để ý đến tôi mà dần dần biến mất trước mắt tôi.

Tôi lo lắng Bánh Gạo sẽ học thói xấu giống như mấy chàng trai nhìn có vẻ không tốt kia nên tôi đi theo, không ngờ vừa ra khỏi phòng học lại đụng vào một chàng trai khác.

“A.” Tôi xoa eo nhìn chàng trai đang bò dậy từ dưới đất, tôi đưa tay với chàng trai kia rồi nói: “Xin lỗi, cậu có sao không?”
Tôi kéo chàng trai lên, tuy nhiên lại phát hiện câu
Ngoại hình của cậu ấy rất giống Bánh Gạo nhưng hơi nhỏ một chút, nếu đứng chung với Bánh Gạo thì tuyệt đối sẽ khiến cho người khác có cảm giác hai người là sinh đôi.

Tôi ngây người nhìn chàng trai trước mắt, đặc biệt là con người màu xanh lục kia, cơ thể đột nhiên run lên.

Con người… màu xanh lục?
Cảm giác này rất quen thuộc?
Khiến tôi nghĩ tới… Phan Huỳnh Đức?Sau khi Phan Huỳnh Đức kết hôn với Điển Thanh Mây thì không quay về thành phố nữa, tôi từng gọi điện thoại cho Điện Thanh Mây, cô ấy nói muốn trải qua thế giới hai người với Phan Huỳnh Đức, vi thế nên hai người họ đi du lịch vòng quanh thế giới, tử tử chủng tôi liên lạc với nhau rất ít.

Tôi cũng không biết hiện tại Điện Thanh Mây và Phan Huỳnh Đức sống thế nào?
“Cháu… tên là gi?”
Tôi ngây người nhìn người trước mắt, không nhịn được mở miệng nói.

“Phan Huỳnh Bảo.” Cậu ấy lạnh nhạt đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú ngây thơ cho tôi một cảm giác vô cùng lạnh lùng.

Tôi nhìn đứa bé này không khỏi cảm thấy thân thiết, cảm giác kỳ diệu này khiến tôi hơi khó hiểu.

Tôi ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt của chàng trai nói không nhịn được cất tiến hỏi: “Bố cháu là ai?”
Phan Huỳnh Đức.”
Cậu ấy nhìn tôi, giọng nói vẫn lạnh nhạt xa lạ.

Tôi bị cậu ấy kích thích nên lập tức hỏi: “Bổ cháu là Phan Huỳnh Đức à?”
Chẳng lẽ đứa bé này là con của Phan Huỳnh Đức và Điển Thanh Mây?
Thì ra con của Phan Huỳnh Đức và Điền Thanh Mây đã lớn như vậy rồi, thật sự là quá tốt.

“DI là Huỳnh Bào Nhi, bố cháu và di..”
Bời vì tôi hơi kích động nên lời nói không lưu loát, không ngờ tôi vừa nói xong thì Phan Huỳnh Bào chỉ nhìn tôi một cái rối quay đầu rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy rời đi thì không nhịn được kêu lên: “Này, di là Huỳnh Bào Nhi, hiện tại bổ cháu…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.