Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 318





Vừa nghĩ đen lúc nhỏ, mỗi lần Hoàng Khánh Ngân nhìn thấy những đứa trẻ kia đang vui vẻ nô đùa thì đều mang theo ảnh mắt ngưỡng mộ, Hoàng Song Thư cảm thấy vô cùng chua xót.

“A, cuối cùng cũng có thể chạy được rồi, thật tốt quá…” Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Hoàng Khánh Ngân tràn đây vẻ vui mừng, thích thú nhìn Hoàng Song Thư.

Vào buổi trưa, bác sĩ chủ trị của Hoàng Khánh Ngân mời Hoàng Song Thư đến văn phòng ông ấy để thảo luận về bệnh tình hiện nay của Hoàng Khánh Ngân.

“Đối với tiền phẫu thuật, có thể vẫn còn một số rắc rối.”
“Không phải… tôi đã nộp sáu trăm tám mươi triệu rồi sao? Ông nói từng đó là đủ rồi mà” Hoàng Song Thư nhìn chằm châm vào khuôn mặt nhân hậu của vị bác sĩ chờ câu trả lời.

“Không sai, từng đó đã đủ tiền phẫu thuật rồi nhưng mà thuốc của em gái cô dùng là thuốc ngoại nhập.

Cô cũng biết đấy, những loại thuốc đó đều rất đất tiền, mà chúng tôi phải dùng nó để duy trì sự sống cho cô ấy cho nên những chi phí này vẫn rất lớn.

Bệnh tim của Hoàng Khánh Ngân vốn đã rất đặc biệt, phẫu thuật thay tim cũng chưa chắc đã mang lại sự sống cho cô ấy.

Chính vì vậy, những chi phí này.”
“Cần bao nhiêu tiền nữa mới đủ?”
Lại là tiền, Hoàng Song Thư không biết mình đã đóng bao nhiêu tiền rồi, ngày nào cô cũng phải làm mấy phần công việc.

Toàn bộ tiền đều phải giao cho bác sĩ, cô cũng đã nợ bệnh viện rất nhiều tiền rồi nhưng để Hoàng Khánh Ngân có thể nhanh chóng khỏi bệnh, Hoàng Song Thư đành chấp nhận lấy số phận của bản thân.

“Cần thêm khoảng một tỷ rưỡi nữa.” Đôi mắt của vị bác sĩ mang theo một tia sáng, nói với Hoàng Song Thư.

Một tỷ rưỡi?
Hoàng Song Thư cảm thấy đây giống như một con số trong thiên văn học, đập thẳng vào đầu cô.

cố gắng một hơi thật sâu, khuôn mặt tái mét nhìn vị bác sĩ chủ trị.

Một tỷ rưỡi, làm sao cô có được? Trước đây cô đã hỏi Trần Quân Phi để lấy tiền rồi, bây giờ… cũng không mở được miệng hỏi nhiều tiền như thế này.

Thư có cảm thấy rất đắt không? Cô đừng quên tình hình tồi tệ của em gái cô bây giờ, chúng tôi có thể làm những thứ mà em gái cô muốn.

Đương nhiên, nếu như cô cảm thấy thuốc ngoại nhập đắt thì chúng tôi cũng có thể không dùng loại thuốc đó, chỉ là hiệu quả cô cũng biết Đến lúc đó, nếu em gái cô có phát sinh chuyện gì chúng tôi cũng không lo
Lời nói của bác sĩ khiến Hoàng Song Thư sợ hãi.


Cô lắc đầu, khẩn trương nói: “Xin ông hãy dùng thuốc ngoại nhập, tôi sẽ mang tiền đến.” thì cô nhanh nộp tiền đi, nếu cô thực sự không có tiền thì có thể ngủ với tôi một đêm, tôi có thể cho cô ba trăm năm mươi triệu”
Vị bác sĩ kia xấu xa nói với Hoàng Song Thư, sau đó đưa tay đặt trên khuôn mặt cô tính sờ xuống.

Ông ta căn bản nhìn trúng Hoàng Song Thư, nhiều lần tỏ ra thích thú, đối xử tốt với Hoàng Song Thư nhưng cô đều phớt lờ đi, lâu dần đã khiến ông ta bực bội.

Bây giờ có cơ hội này, ông ta làm sao có thể từ bỏ?
Hoàng Song Thư siết chặt nắm đấm, trừng mắt với vị bác sĩ.

vờ cái gì? Nghe nói cô vì em gái mình mà trở thành gái đứng đường rồi, sao nào? Thật sự cho rằng cô làm chuyện xấu mà không ai biết à? Bây giờ cô chỉ cần làm ông đây vui vẻ là được, không cần làm gái đứng đường nữa.

Nói không chừng, tất cả tiền thuốc tiền phẫu thuật thì ông đây có thể lo cho em có cả.

Có thể chăm sóc tốt em gái cô, cô tự mình suy nghĩ cho cẩn thận đi, nếu không tôi mặc kệ em gái cô chờ chết, đó là chuyện moi phút mỗi giây đấy”
Bác sĩ giữ chặt lấy tay cô đe dọa, khịt mũi nói với Hoàng Song Thư.

Sắc mặt Hoàng Song Thư tái đi một lúc, cô nhấc chân định đá về phía tên bác sĩ nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện ra, cầm chiếc mũi tiêm có chất lỏng trong suốt đâm xuyên vào người cô.

Hoàng Song Thư chưa kịp phát ra âm thanh cầu cứu nào thì đã bị ông ta bóp nghẹt, cả người chim sâu vào hôn mê.

Lúc Hoàng Song Thư bị ngất đi, có mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của vị bác sĩ kia.

Hoàng Song Thư tuyệt vọng nhắm mắt lại, khuôn mặt tuẩn tú nhưng lại rất lạnh lùng của Trần Quân Phi không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Trong thâm tâm cô không ngừng kêu gào, hy vọng Trần Quân Phi có thể đến cứu mình.

Đau đớn toàn thân khiến Hoàng Song Thư dần dần tuyệt vọng, cô bắt đầu không còn sức kháng cự, cả người chìm vào trong hôn mê.

Không biết đã qua bao lâu, Hoàng Song Thư tỉnh lại, cô nhìn thấy bản thân năm trên một chiếc giường trong phòng làm việc, chỉ có một mình cô mà thôi.

Quần áo hỗn loạn trên mặt đất, trong không khí cũng có một luồng hơi thở ghê tớm khác thường, sắc mặt của Hoàng
Song Thư trở nên trắng bệch đến dọa người.

Cô cảm thấy vô cùng đáng sợ, toàn thân không ngừng phát run.

Bác sĩ mặc quần áo vào, đưa tay lên che miệng cười, sau đó nói với Hoàng Song Thư: “Mùi vị cũng không tệ, tiền của em cô, tôi sẽ trả thay cô ba trăm năm mươi triệu.


Nếu sau này cô ngủ thêm với tôi mấy lần, tôi sẽ giúp cô trả hết toàn bộ
Nghe thấy lời nói của ông ta, Hoàng Song Thư như phát điên, cô vợ lầy chiếc đèn ngay bên cạnh đập vào đầu ông ta.

Bác sĩ liếc mất một cải, hung tợn nói: “Hoàng Song Thư, tôi cảnh cáo cô, nếu cô không biết tốt xấu thì đừng trách tôi, chuyện hoang đường này với ai cũng không có lợi, hay là có muốn mở mắt nhìn em gái có chết? Kể từ khi cô quyết định bán thân thì còn giả vờ cao sang trinh nữ cái gì nữa?
Sau khi nói xong, ông ta ném xuống một tờ chi phiếu có giá trị ba trăm năm mươi triệu rồi tiếp tục đe dọa Hoàng Song Thư: “Hoàng Song Thư, cô tốt nhất nên thông minh một chút, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên cũng chẳng ai được lợi cả.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Hoàng Song Thư cầm lấy tấm chi phiếu, không kim được nước mắt khóc òa lên.

Tại sao điều kinh tởm như thế này lại xảy ra trên cơ thế cố?
Nếu… nếu như Trần Quân Phi biết cô và những người đàn ông khác… anh ấy có tức giận không?
Nghĩ đến đây, toàn thân Hoàng Song Thư bất giác run lên.

Cô không thể ngã xuống được, nếu cô chết thì em gái cô phải làm sao? Hoàng Khánh Ngân phải làm sao?
Hoàng Song Thư chống đỡ cơ thể khó chịu của mình, ảnh mắt phần hận đứng dậy khỏi giường.

Sau khi mặc quần áo vào, cô rời khỏi căn phòng bác sĩ một cách lặng lẽ.

Cô sẽ chịu đựng đến lúc Hoàng Khánh Ngân khỏi bệnh, cô sẽ giết kẻ mặt người dạ thú đó.

Ca phẫu thuật của Hoàng Khánh Ngân rất thành công, vị bác sĩ kia hứa sẽ thanh toán tiền thuốc men cho Hoàng Khánh Ngân.

Đương nhiên, với điều kiện là Hoàng Song Thư lên dường cùng ông ta,
Hoàng Song Thư đáp ứng ông ta, hai người vẫn luôn giữ liên lạc cho đến khi Trần Quân Phi phát hiện ra trên cơ thể của Hoàng Song Thư có dấu vết của đàn ông.

Trần Quân Phi đá Hoàng Song Thư ra khỏi giường với đôi mắt toàn khí lạnh.

“Đồ khốn nạn, cô dám cảm sừng tôi.”
Mặc dù không thích người phụ nữ này nhưng vừa nghĩ đến việc cô ta dám để anh chạm vào sau khi ngủ với người đàn ông khác thì Trần Quân Phi cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Hoàng Song Thư đang quỳ trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trần Quân Phi kinh tởm nhìn Hoàng Song Thư, bước tới siết lấy cảm cô rồi lạnh lùng nói: “Hoàng Song Thư, cô to gan thật đầy.

Cô đã thích đàn ông như thế, tôi sẽ cho cô được toại nguyện.”

Không… anh muốn làm gì?
Những lời nói tàn nhẫn của Trần Quân Phi khiến sắc mặt của Hoàng Song Thư tải nhợt đến dọa người.

Cô run rẩy đến độ hai cánh môi không ngừng va đập vào nhau.

Nhìn khuôn mặt như quỷ dữ của Trần Quân Phi, cô cảm thấy vô cùng đáng sợ.

“Đưa người phụ nữ này sang phòng bên cạnh”
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư, đôi mắt đen láy mang vẻ chán ghét ra lệnh cho người của mình.

“Không… đừng… cậu chủ Phi, tha cho tôi đi.”
Cô đau đớn vật vã cầu xin Trần Quân Phi tha cho mình.

Nhưng mà Trần Quân Phi hoàn toàn không quan tâm, vờ như không nghe thấy lời cầu cứu của Hoàng Song Thư.

Sau khi sai người kéo Hoàng Song Thư sang căn phòng bên cạnh, anh cho mấy gã đàn ông cao to đầy hung ác cưỡng hiếp cô và ném cô ra khỏi biệt thự.

Hoàng Song Thư đờ đẫn nằm dài trên mặt đất, trên cơ thể đầy vết tích hoan ái giống như một con búp bê rách nát bị đứa bé bỏ rơi.

Tên vệ sĩ kéo Hoàng Song Thư ra khỏi biệt thự rồi lập tức nhổ vào mặt cô một bãi nước bọt: “Thật là khốn kiếp, dám trêu chọc cậu chủ của chúng tôi, đúng là không muốn sống nữa.”
“Đúng vậy, nên chơi chết loại phụ nữ này đi.”
Nghe âm thanh của vệ sĩ dần rời đi, khuôn mặt Hoàng Song Thư tràn đầy đau khổ.

Cô từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy, ánh mắt trống rồng nhìn về phía trước.

Cô chỉ muốn sống bình thường, chỉ để bảo vệ em gái cô mà thôi.

Tại sao cô lại phải trải qua những chuyện này? Cả người cô đều đau đớn, nhưng mà… trái tim cô càng đau hơn.

Cho dù với dáng vẻ như bây giờ, cô vẫn kiên cường tien từng bước một về phía trước.

Đi được một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng về đến căn phòng cô đang ở.

Hoàng Khánh Ngân đang ở phòng chờ Hoàng Song Thư trở về, sau khi nghe tiếng mở cửa vang lên, Hoàng Khánh Ngân chạy ra thì thấy hai má sưng đỏ Hoàng Song Thư, quần áo xộc xệch, nhìn thấy những dấu vết ái muội trên tay, trên cổ cô thì lập tức hoảng sợ.

“Chị, chị làm sao vậy? Chị đừng dọa em sợ đấy.”
Dường như Hoàng Song Thư không thể nói được lời nào vào lúc này, sau khi nhìn thấy Hoàng Khánh Ngân thì cô lập tức đổ người dựa vào Hoàng Khánh Ngân rồi đột nhiên ngất đi.

Sau khi cô ngất đi, Hoàng Khánh Ngân hốt hoảng đỡ cô nằm xuống dường rồi sau đó gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.

Khi bác sĩ nói với Hoàng Khánh Ngân tại sao Hoàng Song Thư lại ngất xiu như thế này, đôi mắt Hoàng Khánh Ngân đầy kinh ngạc.


“Bác sĩ nói sao? Chị tôi…”
“Đúng là như vậy đấy, nhìn dấu vết đàn ông trên người chị cô đi, chắc chắn là do đàn ông tàn phá.

Cô cho chị cô dùng mấy loại thuốc chống viêm này là không sao rồi, vấn đề cũng không quá lớn.” Bác sĩ đưa thuốc cho Hoàng Khánh Ngân rồi sau đó rời đi với vẻ mặt ghê tởm.

Anh ta cũng không thích khám cho những người phụ nữ bẩn thỉu như vậy, lỡ như có bệnh gì thì sao?
Sao Hoàng Khánh Ngân có thể không nhận ra ánh mắt chán ghét của vị bác sĩ kia.

Cô ta siết chặt lọ thuốc trong tay, đưa mắt nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Hoàng Song Thư trên giường, ánh mắt cô ta cũng bất giác mang theo sự ghê tởm khác thường.

Tại sao chị của cô ta có thể không yêu bản thân mình đến vậy?
Lúc Hoàng Song Thư tinh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa mở mắt thì thứ nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt của Hoàng Khánh Ngân.

Hoàng Khánh Ngân đửa bát cháo trắng trong tay cho Hoàng Song Thư với vẻ mặt lạnh lùng.

“Chị ăn đi.”
“Cảm ơn em, Hoàng Khánh Ngân.” Hoàng Song Thư nhìn Hoàng Khánh Ngân một cái rồi sau đó ăn sạch cháo ở trong bát.

Sau khi thấy Hoàng Song Thư đã ăn xong cháo, Hoàng Khánh Ngân bèn hỏi Hoàng Song Thư: “Chị ơi, rốt cuộc là tối qua chị làm sao vậy? Tại sao trên người chi lại có nhiều vết thương như thể, bác sĩ nói chị làm chuyện xấu hổ kia phải không? Rõ ràng chị nói chị đi rửa bát, thu dọn gì đó mà.

Tại sao bây giờ chị lại làm công việc xấu hổ đó chứ?”
Giọng nói sắc bén của Hoàng Khánh Ngân vang lên khiến trái tim Hoàng Song Thư không ngừng run rẩy.

Cô đau đớn siết chặt nằm tay, sắc mặt tái nhợt.

“Chị, chị nói cho em biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Chị nói đi.”
“Hoàng Khánh Ngân, chị xin lỗi”
“Bốp.” Nghe thấy Hoàng Song Thư xin lỗi chính mình, Hoàng Khánh Ngân biết Hoàng Song Thư thật sự đã ở bên ngoài làm loại chuyện đó.

Cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, nghĩ đến sau này khi cô ta đi làm thì người khác sẽ hỏi chị của cô ta làm nghề gì.

Nếu để người khác biết được Hoàng Song Thư làm loại công việc bẩn thỉu này, chắc chắn họ sẽ coi thường cô ta.

“Chị thật đảng ghê tớm.”
Hoàng Khánh Ngân giận dữ hét vào mặt Hoàng Song Thư, sau đó chạy ra ngoài.

Hoàng Song Thư sờ má mình, nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoàng Khánh Ngân, nước mắt không kìm được chảy dài ra.

Em gái cô… coi thường cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.