Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 324





Hoàng Song Thư nói rằng gần đây Trần Quân Phi không về biệt thự, anh có công việc cần xử lý nên tính đưa bé Gao Tẻ đến Provence chơi luôn.

Hoàng Khánh Ngân nghe vậy, đôi mắt hơi hơi lập loè chút ý tử không rõ.

Người giúp việc bưng nước trái cây lên rồi lui xuống.

Hoàng Khánh Ngân nhìn thứ nước trái cây kia, đáy xẹt qua một tia mờ Cô ta đứng dậy khỏi mặt nước, bưng ly nước trái cây lên, móng tay hơi hơi giật giật rồi đưa nước trái cây trong tay cho Hoàng Song Thư.

uống nước trái cây “Cho cô chủ uống trước đi.”
Hoàng Song Thư lắc đầu, bảo Hoàng Khánh Ngân đưa nước trái cây cho bé Gạo Tẻ, Hoàng Khánh Ngân lập tức đáp: em bảo người giúp việc làm cho cô chủ cốc khác, cô chủ không thích vị này Thấy Hoàng Khánh Ngân suy nghĩ chu đáo cho bé Gạo Tẻ như vậy, Hoàng Song Thư cũng gật đầu.

Hoàng Khánh Ngân thấy Hoàng Song Thư uống hết ly nước trái cây, đồng tử cô ta hiện lên vẻ gian tà.

Mà nét gian tà chợt thoáng qua này, Hoàng Song Thư không nhìn thấy.

Bé Gạo Tẻ chậm rãi uống nước trái cây.

Hoàng Song Thư đột nhiên bị tiêu chảy nên phải đi WC, ở bể bơi không còn người hầu nào khác.

Hoàng Khánh Ngân che bụng, giả vờ khó chịu, nói: “Cô bụng tôi khó chịu Tôi đi WC một chút, tôi sẽ quay lại Bé Gạo Tẻ chớp chớp đôi mắt rồi khẽ gật đầu, tự mình chơi đùa cạnh bể bơi.

Thật ra Hoàng Khánh Ngân không hề đi xa, cô ta liếc nhìn vị trí các camera, chọn một vị trí tránh được hết những camera đó, rồi núp một góc nhìn bé Gạo Tẻ.

Lúc thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, bé Gạo Tẻ bất đầu giật giật khó chịu.

“Anh hai…chi xinh đẹp… Hoàng Khánh Ngân… cứu vi..”
“Ô ô ô… Bổ ơi mẹ ơi… cứu Gạo Tẻ với ” Giọng nói trẻ con của bé Gạo Tẻ vang vọng khắp bể bơi.

Nhìn Gạo Tẻ dần chìm xuống, mắt Hoàng Khánh Ngân xẹt qua một chút thỏa mãn.

Người giúp việc ở đây đều đã bị bé Gạo Tẻ đuổi đi hết, đương nhiên, chuyện này cũng năm trong kế hoạch của Hoàng Khánh Ngân, cô ta cố ý để bé Gạo Tẻ đuổi những người đó đi.

Chỉ khi ở đây không còn ai thì chuyện đã xảy ra ở đây mới không bị bất kỳ ai biết.

Sau khi Gạo Tẻ chìm được một lúc, Hoàng Khánh Ngân tính toán thời gian rồi đi vòng qua đám cây cối um tùm, làm như vừa chạy từ cửa tới.

Sau khi thấy sự việc xảy ra ở bể bơi thì ngay lập tức nhảy xuống, vớt bé Gạo Tẻ lên.

“Cô chủ, cô tỉnh lại đi, có chủ” Hoàng Khánh Ngân vô mặt bé Gạo Tẻ, hoảng loạn gọi.


Cô ta nâng cẩm của bé Gạo Tẻ lên, làm hô hấp nhân tạo cho Gạo Tẻ.

Tiếng kêu thất thanh của Hoàng Khánh Ngân làm đám người giúp việc ở bên ngoài chú ý.

Lúc bọn họ tới nơi, thấy tình trạng của bé Gạo Tẻ thì sợ đến hết cả hồn.

Họ lập tức gọi cho xe cứu thương, rồi lên lầu báo cho Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo đang gọi điện thoại với Trần Thanh Vũ, sau khi biết bé Gạo Tẻ đã xảy ra chuyện thì vội báo cho Trần Thanh Vũ: “Bé Gạo Tẻ gặp chuyện rồi, cháu đi xem con bé một chút.”
“Cháu nói gì? Bé Gạo Tẻ làm sao?” Trần Thanh Vũ nghe vậy, khuôn mặt trưởng thành điển trai hiện lên vẻ âm trầm.

“Bác đừng nói chuyện này cho mẹ, không mẹ lại lo lắng Phan Huỳnh Bảo liếc Trần Thanh Vũ một cái rồi rời đi.

Trần Thanh Vũ nhin bóng dáng Phan Huỳnh Bảo biển mất khỏi màn hình thì hỏi người báo vệ đứng ở cửa: “Này, bé Gạo Tẻ gặp chuyện gì vậy?”
“Cô chủ đang chơi ở bể bơi cậu chủ mới xây thì không cần thận bị đuổi nước.”
“Bất cử chuyện gì xảy ra với bé Gạo Tẻ đều phải báo trước cho tôi biết, biết chưa?” Trần Thanh Vũ nghe vậy thì lòng đau như cắt.

Thế nhưng, hiện giờ ông đang ở Provence, ông chỉ có thể chờ đến khi có tin Bé Gạo Tẻ không sao.

“Vâng ạ” Nghe bảo vệ nói thế, Trần Thanh Vũ tắt video.

Ông vừa ngừng cuộc gọi, Huỳnh Bảo Nhi đã bưng một chén tổ yến vào.

Thấy sắc mặt Trần Thanh Vũ rất khó chịu, Huỳnh Bảo Nhi không kìm được nỗi lo: “Sao vậy anh? Bé Gạo Tẻ gặp chuyện gì ư?”
“Không có gì đâu, em đừng suy nghĩ linh tinh.

Vừa rồi anh chỉ đang bàn chút chuyện làm ăn với Phan Huỳnh Bảo thôi, thân thể em đã yếu ớt rồi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, biết chưa?” Trần Thanh Vũ vươn tay ra, ôm gọn Huỳnh Bảo Nhi vào trong lòng mình rồi nói.

Huỳnh Bảo Nhi dựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, mất bà chớp vài cái: “Trần Thanh Vũ, đột nhiên em rất muốn được quay về thủ đô.” Dù gì thủ đô cũng là nhà của bọn họ, Huỳnh Bảo Nhi muốn trở về đó, ôn lại những kỷ niệm đẹp trong những tháng ngày cuối đời của họ.

“Được.

Chờ Lê Hoàng Long tới chúng ta sẽ quay lại thủ đô.

Em muốn đi đâu cũng được hết.” Trần Thanh Vũ chôn mặt trong lồng ngực Huỳnh Báo Nhi, rồi siết chặt bà vào lòng minh.

Thân thể Huỳnh Bảo Nhi hiện giờ càng ngày càng gầy, chi ôm thôi cũng đủ để ông cảm nhận được rằng thân thể này giờ chỉ còn da bọc lấy xương.


Trần Thanh Vũ chảy nước mắt, nước mắt mån mặn thấm ướt quân áo của Huỳnh Bảo Nhi.

.

truyện kiếm hiệp hay
“Trần Thanh Vũ, anh khóc đấy à?” Huỳnh Bảo Nhi ôm lấy đầu Trần Thanh Vũ, thở dài một tiếng rồi hỏi.

Quả nhiên, cô không giấu được Trần Thanh Vũ điều gì.

Trần Thanh Vũ đã biết tình trạng của cô rồi ư? “Huỳnh Bảo Nhi, đi theo anh, em có thật sự hạnh phúc không?” Trần Thanh Vũ ngẩng đầu, mất ông đỏ sẫm lại, khiến người ta cảm thấy ông thật yeu ớt.

“Ỷ anh là sao?” Huỳnh Bảo Nhi hơi cau mày, bà nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tủ của Trần Thanh Vũ mà hỏi.

“Vốn chúng ta yêu nhau sâu đậm, lại do anh ngu xuẩn nên đã tổn thương em nhiều lần.

Khó khăn lãm chúng ta mới được bên nhau thì anh lại đem đến nhiều tai bay vạ gió cho em.

Sau đó, suýt thì anh lại làm chuyện có lỗi với em.

Nhiều năm trôi qua, tuy răng em không hề tính toán gì với anh, nhưng anh..”
“Trần Thanh Vũ, em cũng làm ra điều đáng hổ thẹn với anh mà.

Tuy rằng em không có gì với Phan Huỳnh Đức, nhưng chuyện em với anh ấy sinh ra Huỳnh Bảo là thật.

Với tính cách của anh, hẳn là trong lòng anh cũng khó chịu làm, nhưng anh lại không so đo gì hết.

Là bởi vì chúng ta yêu nhau sâu đậm, cho nên, mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách mà thôi.

Chúng ta có thể ở bên nhau, yêu thương nhau là em mãn nguyện rồi.”
“Huỳnh Bảo Nhi, anh… anh không muốn em bỏ anh mà đi”
Trần Thanh Vũ năm lấy bả vai Huỳnh Bảo Nhi, ánh mắt ông nhìn bà sáng vãng vặc.

Ông muốn Huỳnh Bảo Nhi sống lâu hơn thế này, ít nhất bà ấy cũng phải sống thêm ba mươi năm nữa.

“Em không muốn sống lâu như thế đâu.

Hơn nữa, em đã rất hạnh phúc rồi, sao lại còn muốn tự chuốc lấy đau khổ cơ chứ?” Huỳnh Bảo Nhi chun mũi, nếp nhăn nơi khoẻ mắt nhìn rất diễm lệ.


“Anh nhìn đi, em đã không còn trẻ tuổi nữa rồi, tóc em cũng đã bạc trắng.

Anh cũng vậy, Trần Thanh Vũ” Huỳnh Báo Nhi vươn tay, vuốt ve mái tóc của Trần Thanh Vũ rồi nói.

Hai người bọn họ đều đã không còn trẻ.

Thế nhưng, như thế thì đã sao nào?
Bọn họ yêu nhau mà, đúng không?
Đôi mất Trần Thanh Vũ chứa tia sáng không rõ ý tứ.

Ông nằm lấy tay Huỳnh Bảo Nhi, thấp giọng thủ thỉ: “Ừm, anh đã không còn trẻ nữa rồi.

Nhưng mà, trong lòng anh, Bảo Nhi vẫn luôn rất xinh đẹp.”
“Dẻo miệng quá nhi?” Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy, bật cười hỏi.

“Bảo Nhi à, chúng ta bên nhau trọn đời đi.”
Trần Thanh Vũ cúi đầu, hôn lên cánh môi của Huỳnh Bảo Nhi rồi nói.

“Được, cả đời này em và anh sẽ không xa rời.” Huỳnh Bảo Nhi nằm tay Trần Thanh Vũ, cảnh hai người ôm hôn đẹp như một bức tranh, làm lòng người mê mẩn.

Ảnh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, rồi dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp như bạch ngọc của Huỳnh Bảo Nhi.

Phía dưới mí mắt của người phụ nữ, một giọt nước mắt trong suốt mà xinh đẹp chậm rãi rơi xuống.

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao con bé lại đuổi nước?” Sau khi nhận được tin bé Gạo Tẻ bị đuối nước, Trần Quân Phi lập tức vọt tới bệnh viện.

Sau khi Hoàng Song Thư ra khỏi WC, biết bé Gạo Tẻ vừa đuối nước, đã được đưa vào bệnh viện thì sợ tới mức cả mặt trắng bệnh.

Trước sự truy vấn khẩn trương của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư không biết nói gì, chỉ có thể thấp thỏm lắc đầu.

“Tôi… tôi cũng không biết.”
“Xin lỗi cậu nhiều, cậu Phi.

Đều do tôi không chăm sóc tốt cho cô chủ.

Bụng tôi hơi khó chịu, tôi mới đi WC một chút thì thấy cô chủ đã..” Hoàng Khánh Ngân tới bên cạnh Trần Quân Phi, cúi đầu, khổ sở nói.

Trần Quân Phi lạnh lùng liếc Hoàng Khánh Ngân rồi dời tầm mắt về phía Hoàng Song Thư.

“Hoàng Song Thư, tôi thuê cô về để cô chăm sóc cho bé Gạo Té, cô chăm sóc như thế này à?” Đối mặt với lời chỉ trích của anh, Hoàng Song Thư không dám nói gì hết, Cô nắm chặt tay, trên mặt đầy vẻ sợ hãi đáp: “Thành thật xin lỗi… tôi..”
“Tôi không muốn nghe giải thích gì hết.

Nếu bé Gạo Tẻ xảy ra chuyện gì, cô sẽ biết tay với tôi.” Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư rồi cát ngang lời cô.

Thân thể Hoàng Song Thư khẽ run rẩy, mặt cô trắng bệch.


Hoàng Khánh Ngân đứng bên cạnh, ánh mắt cô ta nhìn Hoàng Song Thư đầy vẻ chán ghét.

Mọi hành động của Hoàng Khánh Ngân đều lọt vào mắt Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh nhạt lập loè chút ý tử không rõ ràng.

Thời gian từng chút trôi qua.

Lúc mọi người đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật thì nó chợt bật mở, bé Gạo Tẻ được người ta đẩy ra khỏi phòng giải phẫu.

Lê Hoàng An mở khẩu trang ra, nói với Trần Quân Phi: “Yên tâm đi, bé Gạo Tẻ không sao, hai chân bé bị chuột rút thôi.”
“Tôi biết rồi.” Nghe thấy Bé Gạo Tẻ không sao, Trần Quân Phi không khói thớ phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh nhìn bé năm trên giường bệnh, trên mặt khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi.

“Gao Tẻ, em muốn doạ anh chết à? Muốn doa anh chết hay sao?”
Trần Quân Phi không khổng chế được cảm xúc mà ôm chặt lấy bé Gạo Tẻ.

Phan Huỳnh Báo lạnh nhạt tiến lên, ra lệnh cho Trần Quân Phi: “Trước hết để bé Gạo Tẻ nghỉ ngơi đi đã.” Lúc này Trần Quân Phi mới buông bé Gạo Tẻ ra, để y tá đưa Gạo Tẻ đến phòng bệnh.

Hoàng Song Thư đi phía sau Trần Quân Phi, muốn chăm sóc Gạo Tẻ nhưng lại bị Trần Quân Phi đẩy ra.

“Cô không cần phải chăm sóc cho bé Gạo Tẻ nữa, về biệt thự làm chuyện khác đi.”
“Cậu Phi” Lời của Trần Quân Phi khiến sắc mặt Hoàng Song Thư trấng nhợt.

Vốn cô được thuê tới đây để chăm sóc cho bé Gạo Tẻ, hiện giờ Trần Quân Phi lại không cho cô chăm sóc bé nữa.

Phải chăng ý anh là anh không muốn cô ở lại nữa? Anh muốn đuối cô đi ư?
Dù cả đời này chi có thể làm thân phận một người hầu hẻn mọn cũng không sao, chỉ cần được ở bên Trần Quân Phi là cô đã thấy vui rồi.

“Cút” Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Hoàng Song Thư, chán ghét quát lên.

Sắc mặt của anh khó coi lạ thường, Hoàng Song Thư nhìn mà lòng đau đớn không thôi.

Mặt cô trắng bệnh ra, đứng cũng không vững.

“Cậu Phi, chị em không cố ý đâu, cậu tha thứ cho chị đi…”
“Cô ở lại chăm sóc cho bé Gao Tẻ.” Trần Quân Phi liếc Hoàng Khánh Ngân, rồi lạnh nhạt ra lệnh.

Hoàng Khánh Ngân nghe thể thi lòng vui mừng khôn xiết, nhưng mặt ngoài vẫn bày ra vẻ cung kính: “Vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi Trần Quân Phi mang theo người của mình rời khỏi, Phan Huỳnh Bảo cũng rời đi.

Dù sao thì vẫn còn rất nhiều việc đang chờ anh ấy xử lý, hiện giờ biết bé Gạo Tẻ không sao, Phan Huỳnh Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.