Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 331





“Gạo Tẻ không thích, hình như chị ta chỉ thích anh hai thôi à, mỗi ngày đều hỏi chuyện của anh, thật đáng ghét.” Gạo Tẻ không vui cau mày nói với Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi nghe vậy thì trên mặt lại hiện lên vẻ lạnh lùng.

Động cơ của người phụ nữ Hoàng Khánh Ngân kia không trong sáng, Trần Quân Phi đã nhìn ra từ lâu.

“Nếu như em không thích Hoàng Khánh Ngân như vậy thì anh sẽ bảo quản gia đuổi cô ta.

Vậy anh có thể để cho chị xinh đẹp chơi với Gạo Tẻ được không?” Bé Gạo Tẻ không hề có ý kiến đối với việc đuổi Hoàng Khánh Ngân ra ngoài.

Cô bé chỉ muốn Hoàng Song Thư đến chăm sóc mình mà thôi, gặp được Hoàng Song Thư thì cô bé sẽ rất vui bởi vì Hoàng Song Thư cũng thật lòng thích bé Gạo Tẻ nên cô bé rất thích Hoàng Song Thư.

“Người phụ nữ đó có gì tốt chứ?” Trần Quân Phi khó hiểu nhìn bé Gạo Tẻ, anh hoàn toàn không hiểu tại sao bé Gạo Tẻ lại thích Hoàng Song Thư như vậy.

“Bởi vì chị xinh đẹp nấu cơm rất ngon, mỗi ngày chị ấy đều sẽ làm cho Gạo Tẻ món trái cây trộn xà lách ngon lắm, hơn nữa chi ấy còn làm cho anh bữa điểm tâm tốt cho dạ dày nữa.

Vào lúc công việc anh bận rộn thì chị xinh đẹp sẽ đứng bên cạnh chăm sóc anh, chờ đến khi anh muốn ăn gì đó thì chị ấy sẽ bưng đến.

Nhưng mà Hoàng Khánh Ngân không như vậy, chị ta chỉ lo ăn mặc thật đẹp rồi đợi đến khi anh trở về thì lập tức nhào tới, Gạo Tẻ không thích như vậy.”
Lời nói non nớt của bé Gạo Tẻ khiến cho tâm trạng Trần Quân Phí hơi phiền não.

Người phụ nữ kia… cặp mắt kia…
Còn nữa, mỗi lần anh buồn bực thì đều có người đặt cà phê lên bàn, chẳng lẽ chuyện này là Hoàng Song Thư làm sao? Khó trách sau khi cô rời đi thì anh không được uống loại hương vị đó nữa.

“Anh hai, hình như chị xinh đẹp rất thích anh đó.”
Bé Gạo Tẻ quẩn lên cổ Trần Quân Phi rồi bĩu môi nói.

“Ngoan, đi ngủ trưa đi.” Trần Quân Phi không trả lời mà lại sở đầu bé Gạo Tẻ rồi nói.

“Anh hai, anh đồng ý với Gạo Tẻ là sẽ tìm chị xinh đẹp trở về đi có được không?” Bé Gạo Tẻ chớp mắt nhìn Trần Quân Phi nói.

Từ trước đến nay, Trần Quân Phi chưa hề từ chối bất cứ yêu cầu nào của bé Gạo Tẻ cả, chỉ cần là chuyện cô bé muốn thì anh đều sẽ đồng ý.


Anh bắt lấy cái đầu nhỏ của bé Gạo Tẻ, ánh mắt hơi tối xuống không hề nói lời nào mà chỉ ôm lấy cô bé đi lên lầu.

Sau khi đặt bé Gạo Tẻ lên giường thì Trần Quân Phi lập tức lái xe rời khỏi biệt thự.

Buổi trưa vốn là thời gian nghỉ ngơi của Trần Quân Phi, bởi vì công việc hãng ngày rất nhiều nên buổi trưa anh bắt buộc phải nghỉ ngơi.

Nhưng mà hôm nay Trần Quân Phi lại không muốn nghỉ ngơi bởi vì lúc này tâm trạng anh vô cùng phiền não.

Trần Quân Phi bất giác lái xe đến nơi ở của Hoàng Song Thư, nơi cô ở là một nhà trọ tàm tạm, không phải thuộc dạng quả tốt.

Trần Quân Phi vừa dừng xe thì chiếc xe đối diện đã không thể nào lái qua được.

Anh mở cửa xe ra đi tới cửa phòng của Hoàng Song Thư, nhìn căn phòng trọ sơ xài trước mắt thì trên khuôn mặt đã ẩn hiện vẻ lạnh lùng và xoắn xuýt.

Vào lúc Trần Quân Phi muốn nâng tay lên gõ cửa thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, anh lập tức núp mình vào phía sau một gốc cây lớn.

“Cô trở về xem kỹ lại phần tài liệu kia một chút, cuộc họp ngày mai sẽ dùng tới đay.

Nếu như có chỗ nào không hiếu thì thảo luận lại với Nguyễn Phước Trí, biết không?” Tiếng trò chuyện lãnh đạm vang lên chui vào lỗ tai Trần Quân Phi, đương nhiên anh không hề xa lạ gì với âm thanh này, bởi vì giọng nói này là của…
Phan Huỳnh Bảo?
Tại sao Phan Huỳnh Bảo lại cùng với người phụ nữ Hoàng Song Thư này đi chung với nhau vậy?
Còn nữa, quần áo trên người Hoàng Song Thư là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi, tại sao cô lại mặc đồ công sở?
Trần Quân Phi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trang điểm nhạt của Hoàng Song Thư, dường như trên mặt cô lúc này còn mang theo chút tươi sáng mà trước kia không có?
Cảm giác mà Hoàng Song Thư mang lại cho Trần Quân Phi chính là một người phụ nữ dễ hoảng hốt, nhát gan và hèn mọn.

Nhưng mà giờ phút này khi anh cẩn thận nhìn Hoàng Song Thư thì lại phát hiện cảm giác đó khác với lúc trước, giống như một loại ánh sáng tự tin của người phụ nữ trưởng thành.

“Vâng, tổng giám đốc Bảo, tôi sẽ nghiêm túc học tập.” Hắn Hoàng Song Thư cung kính nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.

Từ sau lần tự sát bị Phan Huỳnh Bảo ngăn cả, Hoàng Song Thư đã được vào công ty anh ấy và trở thành một thư ký nho nhỏ.

Bây giờ cô chỉ có nhiệm vụ bưng trà rót nước, đưa tài liệu, quét dọn văn phòng thư ký mà thôi nhưng mà thỉnh thoảng Phan Huỳnh Bảo sẽ cho người dạy cô nên xử lý tài liệu như thế nào.


Hoàng Song Thư rất nghiêm túc học tập, mặc dù trong lúc làm việc có rất nhiều người xem thường cô, dù sao thì trong một công ty lớn luôn luôn có những người hay đi soi mói một người mới như Hoàng Song Thư vậy, bọn họ luôn tìm cách nói nặng nói nhẹ khi dễ cô nhưng mà cô không hề than phiền một cầu.

Những chuyện này Phan Huỳnh Bảo cũng biết nhưng anh ấy không nói ra mà chỉ yên lặng đứng một bên nhìn.

Anh ấy muốn xem thử Hoàng Song Thư có loại năng lực nhẫn nhịn này hay không.

“Cuộc họp ngày mai rất quan trọng, nhớ kỹ không được tới trễ” Phan Huỳnh Bảo nhàn nhạt nhìn Hoàng Song Thư căn dặn rồi rời đi.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Phan Huỳnh Bảo, Hoàng Song Thư nhìn phần tài liệu và những ghi chép trong tay mình, phía trên ghi chằng chịt rất nhiều chữ, đều là những chuyện cần phải nhớ mà cô đã ghi lại.

Cô khép máy tính xách tay lại, lần đầu tiên trên khuôn mặt xinh đẹp tao nhã của cô hiện ra một nụ vui vẻ.

Có cơ hội này thì cô sẽ có thể tiếp cận với công việc sớm hơn, Hoàng Song Thư cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Hoàng Song Thư, con mẹ nó bây giờ cô muốn dùng thủ đoạn để đến gần Phan Huỳnh Bảo sao?”
Một âm thanh lạnh lùng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Song Thư.

Bỗng nhiên, nghe thấy giọng nói hung ác giận dữ của Trần Quân Phi thì cơ thể cô lập tức căng cứng lại.

Cô há miệng, đôi mắt giật giật nhìn Trần Quân Phi đang xuất hiện trước cửa nhà mình.

Vốn cho rắng khi nhìn thấy Trần Quân Phi thì cô có thể khống chế tâm trạng của mình thật tốt nhưng quả nhiên, cô đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi.

Đôi môi Hoàng Song Thư không ngừng run rẩy, cổ họng khô khốc không thốt nổi thành lời.

“Anh… Hoàng Song Thư, vậy mà cô lại dám đi quyến rũ Phan Huỳnh Bảo sao? Không muốn sống nữa có đúng không?” Lời nói của Hoàng Song Thư còn chưa nói hết thì đã bị Trần Quân Phi siết cổ thật chặt.

Sức lực của người đàn ông đó rất lớn, anh bầu vào cổ Hoàng Song Thư không nương tay, dường như muốn bóp gãy cổ cô vậy.

Một cảm giác hít thở không thông lập tức truyền tới càng ngày càng rõ rệt.


Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi nhưng không phản bác lời nào, cô chỉ yên lặng nhìn anh như vậy mà thôi.

“Chỉ dựa vào cô mà cũng muốn quyến rũ Phan Huỳnh Bảo sao? Đồ phụ nữ đệ tiện.” Ánh mắt Trần Quân Phi hắn lên tia máu, đối với Trần Quân Phi mà nói thì Hoàng Song Thư chi là một người phụ nữ mà anh không cần thôi.

Nhưng mà khi nhìn thấy cô đi cùng với Phan Huỳnh Bảo thân mật như vậy thì trong lòng anh lại dâng lên một nỗi tức giận vô cớ, Trần Quân Phi vô cùng tức giận, loại tức giận này giống như muốn ép điên cả người Hoàng Song Thư vậy.

Trần Quân Phi muốn giết cô.

Người phụ nữ mà anh không cần lại dám đi quyến rũ em trai của anh, điều này không thể tha thứ được.

Trần Quân Phi càng suy nghĩ như vậy thì động tác trên tay càng dùng sức, thậm chí không cho Hoàng Song Thư một chút không gian để phản kháng Bất lực, Hoàng Song Thư đành buông tay ra đón nhận hành động của Trần Quân Phi, sắc mặt dần trở thành màu trắng xám.

Vào lúc cô cảm thấy bản thân mình sẽ chết ngay lập tức thì Trần Quân Phi lại từ từ buông lỏng cô ra, đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông lóe lên vẻ lạnh lùng.

“Mở cửa.” Anh dùng sức bắt lấy tay Hoàng Song Thư rồi chỉ về phía cánh cửa đang đóng chặt, lạnh lùng ra lệnh cho cô.

Sắc mặt Hoàng Song Thư vô cùng trắng bệch nhìn Trần Quân Phi, cô ho khan một tiếng rồi lấy chia khóa ra mở cửa.

Sau khi nhìn thấy cánh cửa đã được mở ra, Trần Quân Phi bắt lấy cánh tay của Hoàng Song Thư rồi lôi cô vào bên trong phòng, sau đó dùng chân đóng cửa lại.

Sau khi đè Hoàng Song Thư xuống sàn nhà thì mạnh bạo cởi hết quần áo trên người cô ra.

“Cậu chủ Phi.” Hoàng Song Thư hoảng sợ trước động tác của Trần Quân Phi, sắc mặt cô trắng bệch, tuyệt vọng gọi tên anh.

“Không phải cô rất muốn đàn ông sao? Phục vụ tôi cho tốt, bằng không thi với thủ đoạn của tôi… cô cũng hiểu rồi đấy” Khuôn mặt vốn anh tuần của Trần Quân Phi lúc này đã trở nên vô cùng dữ tợn kinh khủng.

Hoàng Song Thư bị dáng vẻ của anh dọa sợ.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt Trần Quân Phi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên chút bi thương và run rấy.

Cô yêu Trần Quân Phi cho nên có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm, cho dù là ban đầu khi Trần Quân Phi thưởng cô cho thuộc hạ của anh đùa giỡn thì cô cũng chưa từng ngừng yêu anh.

Phan Huỳnh Bảo nói chỉ có đứng lên thì mới có thể bắt lấy tương lai và ảnh sáng.

Cho nên cô muốn đứng lên, muốn có tư cách ngước nhìn Trần Quân Phi.

Cô muốn… yên lặng bảo vệ anh mà thôi.


Một trận hoan ái, hai trái tim không ngừng va chạm vào nhau, trong đó chua xót hay ngọt ngào thì cũng chỉ có bản thân bọn họ mới biết được.

“Hoàng Song Thư, cô nghe cho rõ đây, nếu như có còn dám đến gần Phan Huỳnh Báo nữa thì cứ chờ xem.” Trần Quân Phi mặc quần áo vào, liếc nhìn đống bừa bãi trên sàn nhà rồi lạnh lùng ra lệnh cho Hoàng Song Thư.

Hiện giờ, từng tấc da thịt trên người cô không chỗ nào được hoàn hảo.

Sau khi cô nghe thấy mệnh lệnh của Trần Quân Phi nói với mình thì cố gắng che giấu toàn bộ sự chua xót trong lòng.

Mãi đến khi Trần Quân Phi rời đi, cô mới chậm rãi đứng lên mặc lại quần áo trên người, toàn bộ quá trình đều không rơi một giọt nước mặt.

Tình yêu của Hoàng Song Thư đối với Trần Quân Phi vĩnh viễn đều hèn mọn như vậy, hèn mọn đến mức khiến lòng người đau nhói.

… “Sao vậy? Bị thương à?” Hôm sau lúc làm việc, khi Hoàng Song Thư đặt tài liệu lên bàn Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy phát hiện ra dáng đi của cô hơi khập khiễng.

Ngay lúc này, dường như trên người Phan Huỳnh Bảo lại toát ra hơi thở trầm thấp, cau mày nhìn Hoàng Song Thư rồi hỏi.

“Hôm qua vô tình té ngã, bị khá nặng” Hoàng Song Thư rũ mắt xuống nói dối.

“Đợi một lát cô cùng tôi đến tập đoàn Aliba một chuyển, có một số việc tôi muốn nói với Trần Quân Phi.” Phan Huỳnh Báo nhìn Hoàng Song Thư thật lâu giống như đang suy nghĩ gì đó, sau đó anh ấy lạnh nhạt ra lệnh.

Vừa nghe đến chuyện phải đi tập đoàn Aliba gặp Trần Quân Phi thì sau lưng Hoàng Song Thư không khỏi căng cứng lại.

Cảm xúc biển hóa của người phụ nữ làm sao có thể lừa gạt được Phan Huỳnh Bảo.

Sau khi anh ấy nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô thì ảnh mắt hiện lên chút sâu làng: “Sao vậy? Có gì không tiện à? Không, không có” Hoàng Song Thư hoảng hốt lấy lại tinh thần, lắc đầu nói với Phan Huỳnh Bảo.

Nhìn thấy Hoàng Song Thư như vậy thì Phan Huỳnh Bảo cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô đi ra ngoài chuẩn bị.

Hoàng Song Thư trở lại phòng làm việc của mình, ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc cô vừa định chỉnh lý lại tài liệu thì nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh cầm điện thoại di động không biết đang thảo luận chuyện gì, Hoàng Song Thư run sợ nhìn dáng vẻ mỉm cười của những người đồng nghiệp kia.

“Gần đây tin tức thật nhanh nhạy, nghe nói hôm nay cô ta bị người ta đánh vì nguyên nhân quyến rũ chồng người khác, cô nói xem tại sao các cô gái trẻ tuổi bây giờ lại suy nghĩ như vậy chứ? Thật sự bọn họ muốn tiền đến điên rồi, lại dám phát sóng trực tiếp chuyện lên giường, đảng đời bị người ta đuoi đánh.

Nghe nói bị thương khá nghiêm trọng đấy, cả gương mặt đều bị vợ của người đàn ông kia đánh cho tơi bời”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.