Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 373: Đau Khổ





"Vâng ạ."
Trương Cúc Hoa cắn môi, nhin Hoàng Song Thư một cái rồi đi cùng với Trần Quân Phi.
Hoàng Song Thư nhìn dáng vẻ thân mật của Trương Cúc Hoa và Trần Quân Phi, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy hơi bực bội.
Cô căn môi, lạnh lùng đi về phia trước.
Trùng hợp là phó đạo diễn vừa xong việc, vì thế đã đi cùng với Hoàng Song Thư.

Lúc vừa ra khỏi đoàn làm phim, vừa vặn nhìn thấy Trương Cúc Hoa ngồi lên xe của Trần Quân Phi, phó đạo diễn bày vẻ mặt nhiều chuyện nói: "Nghe nói là Trương Cúc Hoa đang qua lại với cậu Quân Phi, đúng là mạng tốt, vậy mà có thể trèo lên được cậu Quân Phi, không chừng sau này sẽ trở thành bà chủ nhà họ Trần đãy."
Nghe phó đạo diễn nói vậy, tâm trạng vốn có hơi tăm tối của Hoàng Song Thư lại càng trở nên nặng nề hơn.

Cô cứ năm rồi duỗi bàn tay, uể oải thở dài, vẻ mặt mang theo vẻ xa cách và lạnh nhạt nói: "Thật sao? Như vậy không phải rất tốt sao? Trương Cúc Hoa cũng không tệ" “Đạo diễn Song Thư, hình như cậu Quân Phi đang gọi cô." Dường như phó đạo diễn không phát hiện ra giọng điệu của Hoàng Song Thư dần trở nên tệ hơn, anh ta nhìn Hoàng Song Thư rồi chỉ về phía Trần Quân Phi đang đứng cách đó không xa nói.
Hoàng Song Thư nhìn về phía Trần Quân Phi đang vẫy tay với mình, vẻ mặt không khỏi trầm xuống.
Cô bước lên phía trước, nói với Trần Quân Phi: “Tổng giám đốc Phi, còn có chuyện gì sao?"
Dù sao Trần Quân Phi cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, đương nhiên Hoàng Song Thư không dám làm lơ.

"Lên xe" Trần Quân Phi chỉ về phía ghế phụ trong xe, nhin
Hoàng Song Thư bá đạo ra lệnh.
Hoàng Song Thư nghe vậy thì chau mày, cô rũ mi mắt, nhìn Trần Quân Phi rồi lắc đầu nói: “Không cần, chờ một lát nữa Lý Tấn Sang sẽ qua đón tôi, tôi sẽ ngôi xe anh ấy.." "Vậy được rồi, tôi đi trước."
Trần Quân Phi nghe vậy, cũng không thèm nhíu mày, chỉ lạnh nhạt trả lời Hoàng Song Thư.
Biểu cảm lạnh lùng của Trần Quân Phi làm cho Hoàng

Song Thư thấy có hơi kỳ quái.
Nếu đổi thành Trần Quân Phi của nửa năm trước, anh nhất định sẽ tức giận, thậm chí còn cưỡng ép Hoàng Song Thư lên xe, rốt cuộc hôm nay Trần Quân Phi bị làm sao vậy?
Nhìn chiếc xe rời đi, Hoàng Song Thư chìm vào trong suy nghĩ.

"Song Thư, sao vậy?" Lúc Lâm Tấn Sang đến đón Hoàng Song Thư đã nhìn thấy cô đứng ngây như phong, chau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tấn Sang đi đến gần Hoàng Song Thư, đẩy nhẹ cô một cái.

Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy Lâm Tấn Sang, cô liếm đôi môi, cười gượng nói: "Anh đến rồi à?" "Không phải nói muốn đến Shitoria ăn cơm sao? Đi thôi." "Được."
Hoàng Song Thư cố ném hết những suy nghĩ và cảm xúc không nên có ra khỏi đầu, bây giờ cô cần phải phân rõ giới hạn với Trần Quân Phi....!“Nào, cậu Quân Phi, tôi mời anh một ly." "Tôi cũng vậy, cậu Quân Phi."
Trong bữa cơm, có rất nhiều người đứng dậy mời rượu Trân Quân Phi, còn ba người Hoàng Song Thư, Lâm Tấn Sang và
Trương Cúc Hoa chi yên lặng ngồi một chỗ nhìn Trần Quân Phi bị một đám người vây quanh.

Trương Cúc Hoa nhìn những nhân viên vây quanh Trần
Quân Phi, nhịn không được nói: "Song Thư, khi nào cậu kết hôn với anh Tấn Sang?"
Giọng nói của Trương Cúc Hoa không nặng không nhẹ, nhưng vang vọng khắp bữa tiệc rồi chui thẳng vào tai tất cả mọi người ở đây.
Những người vốn đang vây quanh Trần Quân Phi lập tức quay đầu lại, nhìn Hoàng Song Thư trêu chọc nói: "Thi ra đạo diễn Song Thư sắp kết hôn với anh Tấn Sang.” "Thật tốt, anh Tấn Sang là luật sư, rất xứng đôi với đạo diễn Song Thư đẩy." "Nhưng mà đạo diễn Song Thư này, cô cũng giấu kỹ quá đây, chuyện tốt thế này vậy mà không nói cho chúng tôi biết."
Hoàng Song Thư không biết phải trả lời thế nào, ngay lúc cô không biết phải làm sao thì Lâm Tấn Sang nằm lấy tay cô, nhìn cô cười vô cùng dịu dàng nói: "Song Thư, nếu mọi người đều mong ngóng như vậy thì chúng ta nói cho họ biết ngày lành đi." "Lý Tấn Sang Hoàng Song Thư trừng mắt, vẻ mặt có hơi khó xử.

Rõ ràng cô và Lâm Tấn Sang giống như là người thân nương tựa vào nhau, là bạn tốt, làm sao có thể kết hôn "Song Thư, thật ra có câu này anh đã giữ trong lòng rất lâu rồi, anh biết trong lòng em luôn có một người, nhưng mà anh không ngại.


Anh tin rằng anh cũng có khả năng chăm sóc tốt cho em, cho nên, em có thể cho anh một cơ hội chăm sóc em không?" "Lý Tấn Sang...!đừng...!đùa” Hoàng Song Thư nhìn Lâm Tấn Sang, thấy hơi sợ hãi nói.

“Em cảm thấy bây giờ anh giống đang đùa sao?" Lâm Tấn Sang nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của Hoàng Song Thu, nhỏ giọng nói.

“Không rõ ràng anh biết...!em.

không muốn." Hoàng Song Thư cố hết sức nắm chặt tay lại, nhìn Lâm Tấn Sang, lập bấp nói.

"Anh biết, trong lòng em có một người tên là Lâm Huy Thành, anh không ngại làm thể thân của anh ấy, anh sẽ thay Lâm Huy Thành chăm sóc em thật tốt, Song Thư, em có thể cho anh cơ hội này không?" "Đạo diễn Song Thư, đồng ý với anh ấy đi” "Đồng ý anh ấy đi, yêu nhau đi, đồng ý với anh ấy, ở cạnh nhau đi.” "Đạo diễn Song Thư nhanh đồng ý với anh Tấn Sang đi." "Song Thư, mình cảm thấy Lý Tấn Sang là một người không tệ, cậu xem có nói đúng không?" Trương Cúc Hoa nhìn những người xung quanh đang ầm ỹ, rồi lại nhìn sang Hoàng Song Thư đang dần tái mét mặt mày, cô ta tỏ vẻ suy nghĩ vì Hoàng Song Thư, nói với cô.
Đầu óc Hoàng Song Thư trống rồng, đối diện với những lời xúi giục này, Hoàng Song Thư phát hiện ra mình không thể thốt lên được một lời nào.
Cô không biết rốt cuộc bản thân mình muốn nói gì.

Ngay lúc này, Trần Quân Phi đứng dậy khỏi bàn, đôi mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư.
Tất cả mọi người thấy Trần Quân Phi đột nhiên đứng dậy, rồi lại nhìn Hoàng Song Thư bằng ảnh mắt thâm trầm, mọi người đều cho rằng chắc chắn Trần Quân Phi sẽ làm gì đó.

Tất cả mọi người hưng phần muốn xem tiết mục hai nam tranh một nữ, nhưng Trần Quân Phi chỉ lạnh nhạt nhìn Hoàng Song Thư và Lâm Tấn Sang rồi đi về phía cửa.

"Cậu Quân Phi." “Cậu Quân Phi làm sao vậy? Tôi thấy hình như anh ấy không vui?" "Không phải là cậu Quân Phi cũng thích đạo diễn Song Thư đẩy chứ? Nhìn thấy anh Tan Sang thổ lộ, trong lòng hụt hẫng nên mới rời đi?" "Quan Phi." Trương Cúc Hoa thầy Trần Quân Phi rời đi, nhin Hoàng Song Thư tỏ vẻ xin lỗi, sau đó cầm lấy túi của mình rồi đi theo sau Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi rời đi khiến cho không khí vốn đang thân thiện dần lạnh đi không ít, tất cả mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết phải làm sao.
Hoàng Song Thư cụp mắt, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của
Trần Quân Phi, trong lòng không hiểu vì sao lại hơi bực bội.

Lâm Tấn Sang nhìn thấy hết toàn bộ cảm xúc trong mắt Hoàng Song Thư, anh ta hơi cong môi, đưa tay ra nhẹ nhàng năm lấy tay Hoàng Song Thư, nhìn cô nghiêm trang nói: "Song Thư, chuyện này em hãy suy nghĩ thêm một thời gian nhé, anh sẽ luôn chờ em."
Hoàng Song Thư nhìn Lâm Tấn Sang nắm lấy tay mình, trong lòng tràn ngập cảm giác đau khổ và phiên muộn không nói nên lời.

"Quân Phi, anh tức giận sao?" Trương Cúc Hoa đuổi theo Trần Quân Phi, thấy anh đứng dựa vào cột đèn ven đường hút thuốc, gương mặt vốn khôi ngô của người đàn ông được ánh đèn đường chiếu xuống trông càng thêm đẹp trai.
Trương Cúc Hoa si mê nhìn Trần Quân Phi, cho dù như thế nào, trông anh vẫn vô cùng đẹp trai.
Trương Cúc Hoa duỗi tay, muốn ôm lấy Trần Quân Phi, nói với anh: "Quân Phi, Song Thư không yêu anh, trong lòng cậu ấy chỉ có một mình Lâm Huy Thành, cho dù anh có làm cái gì, Song Thư đều sẽ không ở cạnh anh, thậm chí cậu ấy còn có thể không cần Bánh Quy, nhưng em không như vậy, cả thể xác và tinh thần em đều là của anh, Quân Phi, chúng ta đến với nhau được không?"
Ngón tay Trần Quân Phi hơi run lên, anh cổ hết sức nằm chặt mẩu thuốc lá trong tay, ánh mắt cực kỳ u ảm nhìn Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa nhón chân, hôn lên đôi môi xinh đẹp của
Trần Quân Phi, nói: "Quân Phi, anh muốn em không? Cơ thể của em luôn thuộc về sẽ yêu tôi sao?" Trần Quân Phi giữ chặt cằm Trương
Cúc Hoa, đôi mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Trương Cúc Hoa.

sẽ, em vẫn luôn yêu anh, Quân Phi, em còn yêu anh hơn cả Hoàng Song Thư, em yêu anh nhiều hơn cậu ấy gấp trăm, gấp ngàn lần."
Trương Cúc Hoa vô cùng lo lắng nhìn Trần Quân Phi, trên gương mặt nhu mi hiện lên sự an ủi nhẹ nhàng.

"Tôi cho cô toại nguyện." Trần Quân Phi xuyên qua lớp khói mù nhìn Trương Cúc Hoa, vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, giữ chặt ót của cô ta, bá đạo hôn lấy môi cô ta.
Người đàn ông ôm Trương Cúc Hoa, hai người đứng trên ôm hôn nhau không coi ai ra
Cảnh tượng này không hiểu sao đã làm cho mắt Hoàng Song Thư đau nhói.
Cả người Hoàng Song Thư cứng đờ lại.


Cô nhìn sang chỗ khác, dường như không muốn nhìn thấy cảnh này.
Có vẻ như Lâm Tấn Sang nhận thấy được sự thay đổi trong cảm xúc của Hoàng Song Thư, trong con ngươi của anh ta lóe qua tia sáng.

"Kia không phải là Trần quân Phi và Trương Cúc Hoa sao? Thì ra họ đang yêu
Giọng nói của Lâm Sang không nhanh không không to không nhỏ, nhưng mà cả Trần Quân Phi và Trương Cúc Hoa đều nghe thấy.
Vốn Trần Quân Phi muốn giải tỏa hết đau khổ trong lòng nên mới hôn Trương Cúc Hoa, nhưng không ngờ mà lại bị Hoàng Song Thư và Lâm Tấn Sang bắt gặp.
Trần Quân Phi thả Trương Cúc Hoa ra, lập tức nhìn qua Hoàng Song Thư đứng cách đó không xa.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Phi không khỏi cứng lại, anh cổ hết sức siết chặt bàn tay.
Người đàn ông hơi há miệng, muốn giải thích với Hoàng Song Thư.
Nhưng mà Hoàng Song Thư lại năm lấy tay Lâm Tấn Sang, quay đầu đi về một hướng khác.
Nhìn bóng dáng tinh tế mà lạnh nhạt xa cách của cô, Trần Quân Phi hơi cúi đầu, khẽ cụp måt xuống.
Trương Cúc Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Quân Phi, đôi mất cô ta không khỏi lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cô ta dựa vào trong lòng ngực Trần Quân Phi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh, đầu ngón tay mang theo chút ý tứ khiêu khích mập mờ, nói: "Quân Phi, đêm nay đến nhà em đi? Được không?"
Cô ta dịu dàng lả lướt nói với Trần Quân Phi, gương mặt vốn yêu kiều trông càng quyến rũ hơn.
Ánh mắt Trần Quân Phi hắn tơ máu, anh bực bội nới lỏng cà vạt, lạnh nhạt nói: “Đi uống với tôi một ly đi” "Được."
Đương nhiên Trương Cúc Hoa sẽ không bỏ qua cơ hội này, Hoàng Song Thư đối xử như vậy với Trần Quân Phi, tâm trạng của anh sẽ càng tệ hơn.

Mà nếu như vậy, Trương Cúc Hoa chấc chắn sẽ có cơ hội đến gần Trần Quân Phi, bò lên giường anh là điều không thể nghi ngờ gì.

"Quân Phi, đừng uống nữa" Sau khi hai người đi vào quán bar, Trần Quân Phi đã uống rất nhiều rượu, vừa mới ngồi xuống, anh đã bưng ly rượu uống điên cuồng.
Trần Quân Phi uống rất nhiều, gương mặt vốn hoang dã càng lộ ra sự quyến rũ điên cuồng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.