Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 374: Đừng Rời Xa Tôi





Mỗi hành động giơ tay nhấc chân của Trần Quân Phi đều lộ hấp dần khó tả.

ra
Trương Cúc Hoa cởi từng cúc áo sơ mi của Trần Quân Phi ra, vuốt ve cơ thể anh, cố gắng khơi dậy ham muốn của Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi nheo mắt lại nhìn da thịt trắng nõn của Trương Cúc Hoa, anh cười nhẹ một tiếng, để ly rượu qua một bên rồi xoay người đè Trương Cúc Hoa ở dưới thân.
Trương Cúc Hoa đột nhiên bị Trần Quân Phi đè xuống dưới thân, cô ta kinh ngạc hô lên, ngại ngùng nhìn Trần Quân Phi, rồi chủ động cới áo ra, thậm chí còn cới cả áo ngực.

Cô ta đặt tay Trần Quân Phi lên ngực minh, hai chân quần lấy eo Trần Quân Phi nói: "Quân Phi, anh muốn em sao? Em vẫn luôn thuộc về anh."
Trần Quân Phi kéo áo ngực của Trương Cúc Hoa xuống, dùng sức xoa nắn ngực cô ta, cảm giác điên cuồng và sáng khoái này làm Trương Cúc Hoa nhịn không được bắt đầu rên rỉ.
Cô ta vận vẹo vòng eo, nước hoa cùng với mùi rượu càng mê hoặc thần kinh Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi kéo quần lót của Trương Cúc Hoa xuống, ngón tay vội vàng cho vào.
Trương Cúc Hoa lập tức ưỡn người lên, nói với Trần Quân Phi: “Quân Phi...!tiến vào đi, em đã chuẩn bị rồi, a Quân Phi.." "Song Thư...!Song Thư.." Trần Quân Phi lẩm bẩm gọi tên Hoàng Song Thư, anh cúi đầu cắn thật mạnh lên cổ cô ta.
Trương Cúc Hoa vốn đang hưng phấn thì nghe thấy tên Hoàng Song Thư, cả người đều cứng đờ lại.
Lúc môi Trần Phi đang từ từ đi xuống, Trương Cúc Hoa cho rằng mình sẽ lập tức có thể trở thành người phụ nữ của Trần Quân Phi, nhưng ngay lúc này Trần Quân Phi lại Trương Cúc Hoa ra.
Trương Cúc Hoa trần như nhộng bị ngã xuống đất, đôi mắt Trần Quân Phi đỏ lòm, nộ cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên uống hết sạch.
Phi, anh làm sao vậy?"
Trương Cúc Hoa đứng dậy, cơ thể trắng như ngọc lộ ra sự quyến rũ khó tả.

"Cút."
Trần Quân Phi ném ly rượu xuống đất, gầm lên với Trương
Cúc Hoa.

Khuôn mặt Trương Cúc Hoa lập tức cứng đờ, cô ta năm chặt tay, giống như không nghe thấy gì tiếp tục ngồi xuống bên cạnh Trần Quân Phi, nhưng lại bị mắt lạnh lẽo của Trần Quân Phi dọa sợ.

"Tôi nói cút, có nghe không?"
Trần Quân Phi nhìn Trương Cúc Hoa bằng mất âm u khủng bố, ánh mắt anh vốn đã lạnh băng, giờ phút này càng lạnh đến mức muốn nuốt chửng người khác.
Trương Cúc Hoa khuất nhục quần áo lên mặc vào rồi nói với Trần Quân Phi: "Quân Phi, nếu có chuyện gì, anh cứ gọi điện thoại cho
Trương Cúc Hoa đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Trần Quân Phi đang uống rượu với vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng.

Hoàng Song Thư, rốt cuộc cô dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể làm Trần Quân Phi trở nên như vậy? Rốt cuộc cô có bản lĩnh gì? Cô dựa vào cái gì chứ? "Sao rồi? Tổn bao công sức hết quần áo muốn câu anh ta, lại bị anh ta ra trong thời khắc mẩu chốt, có cảm thấy nhục nhã không?" Trương Cúc Hoa đứng ở hành lang trong quản bar trút giận, lúc định rời đi thì có một bóng đen tới gần ôm lấy Trương Cúc Hoa, nhẹ nhàng sờ eo cô ta.
Người đàn ông làm hành động vô cùng mờ ảm kích thích Trương Cúc Hoa, cá người cô ta đều căng thẳng, nắm chặt tay lai.
Trương Cúc Hoa quay đầu lại, khẽ nhíu mày, sau khi thấy rõ người đang ôm mình là ai thì châm chọc nói: “Anh Sang, có chuyện gì sao?" "Muốn có được Trần Quận Phi sao? Muốn làm dâu nhà họ
Trần sao?" Lâm Tấn Sang coi như không thấy được sự châm chọc trong mất Trương Cúc Hoa, anh ta chỉ lạnh nhạt nâng cầm lên nói với Trương Cúc Hoa.
Trương Cúc Hoa nghe vậy thì cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lâm Tấn Sang: "Anh có mục đích gì?” "Mục đích? Tất nhiên là giúp cô."
Lâm Tấn Sang tới gần Trương Cúc Hoa, đè Trương Cúc Hoa lên vách tường, anh ta kéo khóa áo cô ta xuống, bàn tay từ từ chui vào trong quần áo cô ta xoa xoa.

Kỹ thuật của anh ta rất cao siêu, Trương Cúc Hoa lập tức không chống đỡ được, lửa nóng trong người vừa bị Trần Quân Phi khơi mào, bởi vì hành động của Lâm Tấn Sang mà càng thêm nóng rực.
Trương Cúc Hoa khó chịu năm lấy tay Lâm Tấn Sang, thở dốc nói: “Lý Tấn Sang...!anh làm gì vậy?" "Xem ra, cô rất muốn?"
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tân Sang bày ra vẻ nghiên ngẫm.
Anh ta ám muội nhìn chằm chằm Trương Cúc Hoa, bàn tay di chuyển từ trên ngực xuống bụng cô ta, sau đó nói với ánh mắt sâu thẩm: "Quần lót cũng không mặc luôn à?"
Trương Cúc Hoa bị Lâm Tấn Sang sờ soạng như vậy thì cảm thấy đầu óc trống rỗng, vừa rồi cô ta quên mặc vào, bây giờ Lâm Tấn Sang nói như cô ta cố tình không mặc vậy.

“Muốn tôi sao?" Lâm Tấn Sang cởi bỏ dây thắt lưng của mình rồi cởi khóa quần, nâng hai chân Trương Cúc Hoa lên, nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu thẳm rồi nói.


"Muốn.."
Lâm Tấn Sang giống như có ma lực, làm Trương Cúc Hoa không thể khong chế.
Cô ta mở miệng, nhịn không được rên lên một tiếng.

"Cho cô toại nguyện." Lâm Tấn Sang dùng sức dang hai chân Trương Cúc Hoa ra, làm toàn bộ cơ thế cô ta bại lộ trong không khi, bắt đầu cử động một cách thô bạo chiếm hữu lấy toàn bộ cơ thể Trương Cúc Hoa.

ri.
Trương Cúc Hoa nắm lấy tóc Lâm Tấn Sang, thoải mái rên "Lý Tấn Sang...!Lý Tấn Sang.."
Nhìn Trương Cúc Hoa đã bắt đầu mê mẩn, ánh mắt Lâm
Tấn Sang hiện lên sự trào phúng.

Anh ta cản lên ngực Trương Cúc Hoa, bàn tay bóp chặt đùi cô ta, động tác mãnh liệt và điên cuồng, "A."
Trương Cúc Hoa không ngừng rên ri, hai chân quấn chặt lấy Lâm Tấn Sang.
Trong hành lang âm u, hai người quấn lấy nhau làm những hành động vô cùng xấu hổ.
Trái với Trương Cúc Hoa đang hưng phấn rên rỉ, biểu cảm của Lâm Tấn Sang lại lạnh lùng đến đáng sợ.

"Hoàng Song Thư..

qua đây...!Hoàng Song Thư.."
Trần Quân Phi ngồi trên ghế cầm điện thoại gọi cho Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư đã về nhà, mới vừa tắm rửa xong định đi ngủ thì nhận được điện thoại của Trần Quân Phi, cô không nghe mà ném điện thoại qua một bên, bực bội nằm trên giường.
Hoàng Song Thư nhắm mắt lại, dường như cô có thể nhìn thấy cảnh Trần Quân Phi và Trương Cúc Hoa hôn nhau.

Những lời Trương Cúc Hoa nói với cô cũng hiện lên rõ ràng, làm Hoàng Song Thư không có tâm trạng nghe điện thoại.

Nhưng Trần Quân Phi vẫn cố chấp gọi cho Hoàng Song
Thư, bắt cô nhất định phải nghe điện thoại.
Cuối cùng Hoàng Song Thư không còn cách nào khác đành phải nghe máy, bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng lẩm bẩm đau khổ của Trần Quân Phi.
Nghe thấy giọng nói của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư đột nhiên siết chặt ngón tay.
Cô mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt buồn bã.

"Hoàng Song Thư, tôi đang ở Vô Định, em đến đây được không? Xin em."
Người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này lại dùng giọng điệu võ cùng hèn mon nói chuyện với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nắm chặt tay.

Cô cắn môi, trái tim mang theo một chút cảm giác đau đớn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Hoàng Song Thư vẫn thay quần áo, đi đến quản Vô Định.
Khi cô đến nơi, trong phòng chỉ có một mình Trần Quân Phi, anh uống say khướt, sau khi thấy Hoàng Song Thư đi vào thì loạng choạng đi về phía cô, thấy Trần Quân Phi như vậy, ảnh mắt Hoàng Song Thư hơi lạnh lùng: “Trần Quân Phi, tôi đưa anh về."
Cô và Trần Quân Phi đã sớm kết thúc, cô đến đây vì không muốn Trần Quân Phi chết vì rượu.

"Song Thư, tôi yêu em, thật sự rất yêu em." Trần Quân Phi ôm Hoàng Song Thư, đè cô lên số pha, ngón tay điên cuồng cởi bỏ quần áo cô.

Hoàng Song Thư bị hành động đột ngột của Trần Quân Phi dọa sợ.
Cô sợ hãi giãy giụa nhưng không thể tránh thoát được, sức của Trần Quân Phi rất lớn, làm Hoàng Song Thư không có năng lực phản kháng.

Lúc Trần Quân Phi đang hôn Hoàng Song Thư thì cô vô tình nhìn thấy một chiếc quần lót của phụ nữ trên mặt đất.
Sắc mặt Hoàng Song Thư lập tức trăng bệch.
Quần lót của phụ nữ? Sao nó có thể ở một nơi như vậy? Chẳng lẽ, vừa rồi Trần Quân Phi đã ở cùng người phụ nữ khác?
Nghĩ đến bàn tay đã chạm vào người phụ nữ khác đang chạm vào người mình, Hoàng Song Thư cảm thấy ghê tởm.

"Song Thư, Song Thư" Trần Quân Phi không nhìn thấy biểu cảm của Hoàng Song Thư giờ phút này khó coi như thế nào, bờ mỗi anh si mêė di chuyển trên cổ cô, lẩm bẩm gọi tên Hoàng Song Thư.
Nghe thấy giọng nói của Trần Quân Phi, sau lưng Hoàng Song Thư chợt cứng đờ.
Lúc bàn tay Trần Quân Phi định cởi bỏ hết quần áo của
Hoàng Song Thư, có không thế chịu đựng được, dùng sức đẩy
Trần Quân Phi ra.
Trần Quân Phi đột nhiên bị Hoàng Song Thư đẩy ra, ánh mắt mang theo sự hoang mang.
Anh nhìn Hoàng Song Thư, dường như không hiểu vì sao cô lại đầy mình ra, rõ ràng vừa nãy Hoàng Song Thư vẫn còn bình thường.

"Làm sao vậy? Có phải vừa rồi tôi làm đau em không?" “Đừng dùng bàn tay đã chạm vào người phụ nữ khác của anh chạm vào người tôi, tôi cảm thấy rất ghê tởm”
Hoàng Song Thư cố gắng kiêm chế cảm xúc của mình, cô lạnh lùng trào phúng Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi nghe vậy, khuôn mặt đẹp trai tái đi, lúc anh định giải thích thì chợt nhìn thấy chiếc quần lót đang nằm trên mặt đất.

Trần Quân Phi hiểu ra, xoa trán giải thích với Hoàng Song Thư: "Em nghe tôi giải thích đã, chuyện không phải như em nghĩ, tôi...!vừa nãy tôi uống say thi Trương Cúc Hoa lại đến đây, tôi...!tưởng cô ta là em, tôi không chạm vào cô ta, chỉ...!cởi quần áo cô ta, không ngờ, quần lót còn.." "Anh không cần phải giải thích, anh là người như thế nào, đào hoa ra sao, tôi mặc kệ, tôi không muốn nghe."
Hoàng Song Thư nắm chặt tay, lạnh lùng nói với Trần Quân Phi.
Nghe Hoàng Song Thư nói như vậy, sắc mặt Trần Quân Phi lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh thấy Hoàng Song Thư đứng dậy chuẩn bị rời đi thì vươn tay nắm lấy tay Hoàng Song Thư, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cỏ, ảnh mắt sáng quắc nói: "Tin tôi đi, tôi thật sự không chạm vào Trương Cúc Hoa, từ lúc ở bên em, tôi không còn chạm vào người phụ nữ nào khác nữa, Song Thư, tin tôi đi." "Tôi thật sự yêu em, trước kia tôi đã làm quá nhiều chuyện sai trái, tôi biết, tất cả đều do tôi, em không tha thứ cho tôi..

cũng được, tôi xin em, Song Thư, xin em, đừng rời xa tôi."
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.