Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 393: Có Mục Đích





Lời của Phan Huỳnh Bào khiến cho Hoàng Song Thư trầm mặt lại trong chốc lát, anh ấy nói như thế cử giống như cô không hiểu Lâm Tần Sang.

Hoàng Song Thư cảm thấy Lâm Tấn Sang rất giống một người, anh ta luôn chăm sóc cô tận tình, hơn nữa cách thể hiện của anh ta rất giống Lâm Huy Thành.

Đây cũng chính là lý do vì sao khi Hoàng Song Thư đối xử với Lâm Tấn Sang thì luôn không tự chủ mà buông lòng cảnh giác với anh ta.

“Song Thư, tôi nghi Lâm Tấn Sang và Trương Cúc Hoa cấu kết với nhau để hai cô và anh hai.”
“Anh nói… Trương Cúc Hoa cấu kết với Lâm Tấn
Sang sao?”
Hoàng Song Thư không tin được nhìn Phan Huỳnh
Bảo.

“Cho đến bây giờ tôi cũng chưa tra ra được một chút gì về thân phận của cậu ta, cô còn nhở Lâm Huy Thành đã từng nói trong nhà còn người nào nữa không?” Từ đầu tới cuối Phan Huỳnh Bảo đều cảm thấy anh ta có liên quan gì đến Lâm Huy Thành nhưng mà Lâm Tấn Sang này làm việc gì cũng vô cùng cần thận, hoàn toàn không tra ra được chút manh mối nào.

Phan Huỳnh Bảo điều tra đến tận bây giờ vẫn không tra được gì cả.

“Lâm Huy Thành có nói nhà anh ấy không có họ hàng thân thích nào cả, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi không? Tôi biết anh có chút hiểu lầm với Lâm Tan Sang nhưng tôi không tin anh ấy ở bên tôi là vì có mục đích khác.” Hoàng Song Thư không tin người đàn ông luôn bên cạnh mà mình đối xử như người nhà sẽ có mục đích khác với cô, khi nghĩ đến khả năng này, toàn thân cô đều run lên.

“Tóm lại là sau này cô cách xa cậu ta một chút, người này rất nguy hiểm.”
Phan Huỳnh Bảo không có chứng cứ để chứng minh Lâm Tấn Sang có mục đích gì, anh ấy chỉ có thể căn dặn Hoàng Song Thư như vậy.

“Được, tôi sẽ cần thận, anh yên tâm di.” Cô nhẹ nhàng gật đầu nói với Phan Huỳnh Bảo.

Thấy cô gật đau, Phan Huỳnh Bảo không khòi tho phào nhẹ nhõm.

“Hình như Bánh Quy mệt rồi, tôi đưa thang bé về nhà trước.

Quân gia đã chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng cho nó rồi, bây giờ cơ the Bánh Quy đang phát triển.”
“Được.” Hoàng Song Thư âu yếm vuốt mái tóc mềm mại của Bánh Quy, đưa mắt nhìn Phan Huỳnh Bào rời đi.


Sau đó cô nằm ở trên giường, suy nghĩ đến máy câu nói của anh ấy, làm thế nào cũng không ngủ được.

Lý Tấn Sang, anh ở bên cạnh em, thật sự giống như Phan Huỳnh Bào nói là có mục đích gì khác sao?
Đôi mắt Hoàng Song Thư vô cùng ảm đạm nhìn ra cửa sổ, trong mắt hiện lên và bi thương và đau khổ.

… “Anh hai, sẽ ổn thôi mà.” Một tuần sau, cuối cùng Trần Quân Phi cũng tinh lại.

Lúc anh mở mắt ra thì nghe Phan Huỳnh Bào khẽ nói với mình.

Trần Quân Phi không nói câu nào, chỉ mở to mắt nhìn ra cửa, không biết đang nhìn cái gì.

Bác sĩ đi đến kiểm tra thân thể cho anh nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ trầm mặt nằm trên giường.

Mặc kệ Phan Huỳnh Bảo nói gì với anh, từ đầu tới cuối biểu hiện của anh vẫn như thể.

Phan Huỳnh Bảo cảm thấy Trần Quân Phi có gì đó khác lạ, lập tức cho người mời Lê Hoàng An qua kiểm tra Bác sĩ điều trị của Trần Quân Phi không phải Lê Hoàng An nhưng có một số việc vẫn cần anh ta thực hiện thì Phan Huỳnh Bảo mới yên tâm.

“Cậu chủ Phí, anh sao vậy? Em là Lê Hoàng An đây” Lê Hoàng An thấy Trần Quân Phi từ lúc tỉnh lại vẫn luôn mở to đôi mắt phượng trống rỗng của mình giống như không nhìn thấy bọn họ, ngay cả Lê Hoàng An cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Anh ta nhíu mày, vươn tay ra qui qua trước mặt Trần Quân Phi.

Trần Quân Phi không biểu cảm nhìn Lê Hoàng An, dáng vẻ này của anh khiến sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo không khỏi lạnh xuống: “Lê Hoàng An, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh hai của tôi lạnh thành ra như thế này?”
Lời nói của Phan Huỳnh Bào cũng khiến Lê Hoàng An hơi bất đắc dĩ: “Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu chủ Phí đã xây ra chuyện gì nữa.”
“Anh hai, em là Phan Huỳnh Bào đây, anh còn nhớ em không?”
Thấy Trần Quân Phi vẫn không nói câu nào, anh ấy nhịn không được mở miệng hỏi.

“Mấy người… là ai?”
Lê Hoàng An ndm nóp lo sọ nãy giờ, anh ta cho rằng Trần Quân Phi bị câm điếc, anh ta còn đang định triệu tập toàn bộ chuyên gia của bệnh viện đến để nghiên cứu một chút.

Sau khi Trần Quân Phi im lặng một lúc lâu thì cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.


Nhưng mà câu đầu tiên của anh lại làm cho bắp chân của Lê Hoàng An co rút.

Anh ta trưng ra về mặt than khóc nói: “Cậu chủ Phi, đừng đùa như vậy chứ, trò này không hề vui chút nào đâu.”
Rốt cuộc Trần Quân Phi đang đùa giỡn kiều gì vậy? Làm sao lại chơi cái trò mất trí nhớ này.

“Cút ra ngoài.” Trần Quân Phi mím môi mỏng, cau mày lạnh lùng ra lệnh cho anh ta.

Lê Hoàng An nhìn anh, biểu cảm vô cùng sợ hãi: “Cậu chủ Phi… anh đừng đùa nữa được không?
Không ngờ Trần Quân Phi lại mất trí nhớ, làm sao lại xảy ra loại chuyện máu chó như thế này được chứ?
Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An, không muốn nói chuyện,
Thấy anh không nói không rằng, Lê Hoàng An lập tức đưa mắt về phía Phan Huỳnh Bảo.

“Gọi bác sĩ đến xem cho anh ấy một chút.” Phan Huỳnh Bảo siết chặt tay, gương mặt anh tuấn càng căng chặt lại.

Nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy, Lê Hoàng An cũng bất đắc dĩ, anh ta không thể làm gì khác hơn là bào y tá gọi toàn bộ bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện đến.

Bây giờ Trần Quân Phi xảy ra chuyện như vậy, chuyện này thật sự rất khó giải quyết, nhất định phải kiểm tra thật tốt một phen mới được.

Vi vậy toàn bộ bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện đến phòng bệnh của Trần Quân Phi, tất cà vây quanh người anh.

Các bác sĩ cau mày nhìn Trần Quân Phi, thinh thoàng còn ghé vào tai nhau, không biết đang nói cái gì.

Phan Huỳnh Bảo thấy sắc mặt của các bác sĩ trì trệ, anh ấy nghịch chiếc bật lửa trong tay minh.

Nửa giờ sau, trong những bác sĩ này có một người nhìn có vẻ lớn tuổi nhất, lại gần Phan Huỳnh Bảo rồi cung kính nói với anh ấy: “Cậu chủ Bảo, chúng tôi đã xem xét kĩ lưỡng bệnh tình của cậu chủ Phi, lúc xà ngang rớt xuống đã đập vào đầu của cậu ấy, bây giờ đầu của câu ấy còn máu bầm chưa tan hết cho nên mới bị như thế này.”
“Ý của ông là anh ấy bị mất trí nho?” Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ lúng túng ho khan một tiếng, hơi gật đầu nói: “Hiện tại thì chính là như vậy.”

“Làm sao để chữa khỏi?” Phan Huynh Bảo quét ảnh mắt lạnh lùng sang bác sĩ, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.

“Chuyện này… chúng tôi cũng không biết rõ, có thể sẽ lập tức nhớ ra nhưng cũng có thể là cả đời, loại chuyện này không thể nói rõ ràng được.”
“Tôi mời các người đến đây không phải chi để nghe mấy lời nhảm nhí này, tôi chỉ cần anh hai của minh được bình an.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn về phía bác sĩ, gương mặt vốn lạnh băng của anh ấy giờ đây lại tỏa ra hơi lạnh khiến người khác sợ hãi.

Bác sĩ thầy anh ấy như vậy thì tất cả đều hoàng hốt, lập tức im lặng.

“Lê Hoàng An, liên hệ bác sĩ của bệnh viện khác đến cho tôi.

Tôi muốn anh hai mình khỏe lại, anh có hiểu ý tôi không?” Phan Huỳnh Bào nheo mắt, lạnh lùng quay sang nói với Lê Hoàng An.

Lê Hoàng An bất đắc dĩ nhìn anh ấy, anh ta hiểu ý của Phan Huỳnh Bảo nhưng bây giờ lại xày ra chuyện như vậy thì cũng có hơi khó khăn.

Hai chân Trần Quân Phi còn chưa giải quyết xong, bây giờ lại mất trí nhớ nữa? Ông trời đang đùa giỡn kiểu gì vậy? “Anh hai, em là Phan Huỳnh Bảo, bố của em là Phan Huỳnh Đức, mẹ là Huỳnh Bảo Nhi.

Bố anh tên là Trần Thanh Vũ, mẹ là Huỳnh Bảo Nhi.

Chúng ta có một em gái là bé Gạo Tẻ, anh còn có một người vợ tên là Hoàng Song Thư, một đứa con trai là Bánh Quy.”
Sau khi Lê Hoàng An và mấy bác sĩ rời đi, Phan Huỳnh Bảo ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh của Trần Quân Phi rồi ngầng đầu giới thiệu tình hình gia đình cho anh nghe.

Trần Quân Phi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cậu nói mấy cái này cho tôi nghe làm gì?”
“Vì cứu Song Thư nên anh mới bị thương, Hoàng Song Thư là phụ nữ anh yêu nhất, anh đã từng làm cô ấy tồn thương nhưng bây giờ đã bù đắp lại nhiều lần rồi.

Lúc đó anh bất chấp tính mạng và dùng cà cơ thể của mình để chặn nguy hiểm cho cô ấy, chẳng lẽ ngay cả Hoàng Song Thư là ai mà anh cũng không nho sao?”
Trần Quân Phi cau mày, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước: “Ngay cả bản thân là ai tôi còn không nhớ ra thì làm sao có thể nhớ được người khác? Cậu nói những lời này không cảm thấy rất buồn cười sao?” Lời nói của anh khiến ánh mắt Phan Huỳnh Bảo hơi trầm xuống.

Anh ấy đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống sắc mặt trắng nhợt nhưng vô tình của Trần Quân Phí, thờ Ở nói: “Nếu anh đã nói như vậy thì em đi trước.”
Bàn tay của Trần Quân Phi trong chăn không tự chủ siết chặt lại, mà tất cả những thứ này Phan Huỳnh Bảo không thấy được.

Phan Huỳnh Bảo đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, anh ấy quay đầu lại nhìn Trần Quân Phi đang ngồi trên giường bệnh rồi chậm rãi nói: “Cho dù anh có trở nên như thế nào đi nữa thì anh cũng là anh hai của em, em tin chắc Hoàng Song Thư cũng sẽ không để ý đến việc anh bị thương như vậy.”
Sắc mặt Trần Quân Phi nhất thời cứng lại.

Phan Huỳnh Bảo đóng cửa phòng, rời đi và không quay trở lại.

Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy – tiếng tim đập của anh, bịch bịch bịch, trong trèo vang dội như vậy.


Trần Quân Phi vươn tay sở vào vị trí trái tim đang đập loạn của mình, anh nhắm mắt lại rồi đột nhiên mo ra, ánh mắt trở nên vô cùng âm trầm.

Anh giống như trở nên diên loan, mat khong chế mà đấm vào chân mình, con người đỏ ngầu mơ hồ lộ ra vẻ hung bạo đáng so.

Không thể đi.

Sau này anh không thể đi được nữa, anh trở thành một kẻ bại liệt rồi.

Thật sự mấy ngày nay, anh vẫn tinh nhưng không muốn mở mắt ra, thậm chí anh còn nghe được mấy bác sĩ đó nói anh trở thành người bại liệt rỗi.

Đối với con cưng của trời như Trần Quân Phi mà nói thì điều này thật sự đã giáng lên đầu anh một đòn nặng nề.

Anh cũng hoàn toàn không muốn tin sự thật này một chút nào.

Xin lỗi, Song Thư xin lỗi…
Trần Quân Phi siết chặt tay rồi từ từ nhắm mắt lại, anh lầm bầm gọi tên Hoàng Song Thư.

Từng cơn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi qua khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mang theo vẻ bị thương và đau khổ.

Trần Quân Phi không phát hiện ra ở một chỗ khác của cánh cửa, có một đôi mắt màu xanh cũng mang theo đau khổ nhìn anh,
Lúc đầu Phan Huỳnh Bảo không phát hiện ra anh đang giả vờ nhưng mà vào lúc nhìn đến ánh mắt của anh thì anh ấy mới nhạy bén phát giác ra sự ảm đạm trong đôi mắt của Trần Quân Phi.

Anh sáng tăm tối này, Phan Huỳnh Bảo hiểu rất rõ trong lòng anh đang nghĩ gì.

Rốt cuộc thì Trần Quân Phi đang đau khổ cái gì.

Anh hoàn toàn không bị mất trí nhớ, chẳng qua anh chỉ không muốn tiếp nhận sự đả kích này mà thôi.

… “Cậu chủ Bảo, tôi đã liên lạc với chuyên gia thần kinh nổi tiếng nhất ở nước ngoài rồi, cũng đã nói tình huống với họ, bọn họ lập tức sẽ..”
Lê Hoàng An vừa định đi đến phòng bệnh của Trần Quân Phi tìm Phan Huỳnh Bào nhưng chưa kịp đi thì đã nhìn thấy anh ấy đi tới, vì thế anh ta bèn nói chuyện của Trần Quân Phi cho anh ấy biết luôn.

- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.