Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 437





“Anh là đồ ngốc hay sao vậy, mấy chuyện như vậy em để ý làm quái gì chứ? Em yêu anh, dù anh được sinh ra theo cách nào đi chăng nữa em vẫn sẽ yêu anh.

Chẳng phải giờ anh đang rất khỏe mạnh đấy sao? Đáng ra anh phải thấy vui vì mình được sinh ra khỏe mạnh như vậy chứ? Phan Huỳnh Bảo, người em yêu là anh, cho nên em muốn được sinh con cho anh, anh hiểu không?” Lê Châu Sa nhẹ nhàng nhón chân, tiến gần đến bờ môi mỏng của Phan Huỳnh Bảo, đặt một nụ hôn lên đó.
“Châu Sa.” Lời cô ấy nói đã động đến trái tim Phan Huỳnh Bảo, khiến trái tim anh đập nhanh đến mức sắp bung ra khỏi lồng ngực.
Anh ấy mở to mắt nhìn người phụ nữ vừa chủ động hôn mình.
“Phan Huỳnh Bảo, anh là người đàn ông của em, là bố của con em, người Lê Châu Sa em yêu là Phan Huỳnh Bảo, %3D những thứ khác em không quan tâm.” Lê Châu Sa bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nhẹ giọng nói.
Phan Huỳnh Bảo ôm thân thể mảnh mai nhỏ bé của cô ấy vào lồng ngực, còn anh ấy thì vùi đầu lên hõm vai cô.
“Châu Sa, anh… yêu em.” Đây là lần đầu tiên Phan Huỳnh Bảo chủ động thổ lộ tình cảm của mình, nghe được câu nói yêu em của anh ấy, lòng Lê Châu Sa như đang nhảy loạn lên.
Cô ấy vươn tay vuốt tóc Phan Huỳnh Bảo, động tác cực dịu dàng, nói khẽ: “Phan Huỳnh Bảo, anh đúng là siêu ngốc.”
Trên thế giới này sao lại có thể tồn tại một người đàn ông ngốc đến vậy chứ?
Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo làm hòa lại với nhau đã khiến Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư yên tâm phần nào, cuối cùng thì người làm anh chị như họ không còn phải đắn đo suy nghĩ mãi về chuyện này nữa.
Trong thời gian Lê Châu Sa dưỡng thai, Hoàng Song Thư luôn ở cạnh giúp đỡ, vì cô sợ một người mới mang thai lần đầu như Lê Châu Sa sẽ không biết cách chăm sóc bản thân và con.
“Có thấy đạp mạnh không?” Hoàng Song Thư đưa Lê Châu Sa tới khoa phụ sản kiểm tra tình hình thai nhi, trên đường đi cô liên tục hỏi Lê Châu Sa về vấn đề này.
Lê Châu Sa ăn một viên mơ chua, cô ấy nhìn Hoàng Song Thư rồi lắc đầu nói: “Nó không đạp mấy đâu, đứa trẻ này rất ngoan.”
“Vậy là tốt rồi, thế có nghĩa là đứa trẻ này rất thương em đấy.” Hoàng Song Thư le lưỡi nói với Lê Châu Sa.
“Cô Song Thư, cô Châu Sa.” Hai người vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói của Vũ Phương Thùy.
Sắc mặt Vũ Phương Thùy trắng nhợt, trên tay cô ta cầm một cái túi, khi vừa nhìn thấy Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư thì lập tức bày ra bộ dạng mệt mỏi.
“Cô Thùy đây cũng tới bệnh viện sao? Không lẽ cô không khỏe chỗ nào hả?” Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa liếc mắt nhìn nhau, sau đó Hoàng Song Thư lên tiếng chào hỏi lễ phép với cô ta một câu.
Tình cảm mà Vũ Phương Thùy dành cho Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa cũng đã biết rất rõ.

Hoàng Song Thư thì sợ tình cảm của Vũ Phương Thùy dành cho Phan Huỳnh Bảo sẽ ảnh hưởng đến tình cảm tốt đẹp hiện giờ của hai người họ.
“Dạ dày tôi không được thoải mái, nên tới đây kiểm tra thử xem sao.


Cô Song Thư đang dẫn cô Châu Sa tới đây kiểm tra sức khỏe thai nhi sao?” Vũ Phương Thùy liếc mắt nhìn Lê Châu Sa, sau đó cô ta lại quay sang hỏi Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư gật đầu, cô đưa tay lên khẽ vuốt ve bụng Lê Châu Sa, nói: “Đứa nhỏ trong bụng Châu Sa rất khỏe mạnh đó.”
Vũ Phương Thùy liếc mắt nhìn bụng Lê Châu Sa, đầu ngón tay cô ta hơi giật giật.
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi, cậu chủ Bảo chắc vui lắm phải không?”
Lê Châu Sa mang thai, Phan Huỳnh Bảo chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Nghe nói ban đầu anh ấy không muốn đứa nhỏ được sinh ra, nhưng không hiểu sao sau này hai người lại hòa hợp vui vẻ như vậy.
Nhìn sự hạnh phúc như ẩn như hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa, trái tim Vũ Phương Thùy như bị một con dao cứa thẳng vào vậy.

Cô ta thấy rất đau, rất đau.
“Nếu cô Thùy đây có bệnh thì xin nghỉ phép vài ngày đi, tôi sẽ nói chuyện với Phan Huỳnh Bảo giúp cô.” Lê Châu Sa xoa bụng, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy hiện lên sự hạnh phúc.
Nghe được lời này, Vũ Phương Thùy suýt tắc thở mà chết, cô ta nhấp môi, khẽ gật đầu.
Sau khi Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư rời đi, đôi mắt Vũ Phương Thùy hiện rõ vẻ âm u.
Cô ta cúi đầu, chăm chú nhìn vào bụng mình, dùng sức siết chặt tay thành nắm đấm.
Đầu ngón tay cô ta trở nên trắng bệch, nhìn rất đáng sợ.
Hôm nay cô ta tới đây không phải để kiểm tra dạ dày như lời đã nói, mà là tới để phá thai.
Trong bụng cô ta là giọt máu của người đàn ông đó, mà cô ta thì không muốn mang thai con anh ta, nên chỉ có thể tới bệnh viện để xóa sạch sự tồn tại của đứa trẻ.
“Thấy sao hả? Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc đó của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, có phải đố kỵ lắm không?” Một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng Vũ Phương Thùy.
Nghe thấy tiếng nói này, cô ta lập quay đầu lại nhìn, sau khi xác định tức rõ chủ nhân câu nói này là ai, sắc mặt cô ta dần tái nhợt.
Cô ta nhìn người đàn ông đang từng bước đến gần chỗ mình hơn, cắn môi nói: “Anh… sao anh lại… ở đây?”
“Vậy em thử nghĩ xem vì sao anh lại ở đây?” Người đàn ông bước tới, anh ta vươn tay vén tóc Vũ Phương Thùy, động tác trông cực kỳ mờ ám.

“Vũ Phương Thùy, em thật sự yêu Phan Huỳnh Bảo sao?” Người đàn ông đó nâng cằm Vũ Phương Thùy lên, nhìn cô ta đầy ẩn ý, miệng vẫn cười nói như không.
Khuôn mặt người đàn ông này cũng không có gì nổi bật, nét mặt lộ vẻ âm u khó tả.
Trong một khắc không kiểm soát được mình, Vũ Phương Thùy đã lên giường với người đàn ông này.

Sau một đêm trác táng thì cô ta đã phải nhận hậu quả.
“Anh Toàn, rốt cuộc thì anh muốn sao hả?”
Vũ Phương Thùy đẩy tay Trương Thiên Toàn ra khỏi người mình, nét mặt cô ta trầm xuống.
“Anh chỉ đang muốn giúp em thôi mà, không phải em rất thích Phan Huỳnh Bảo sao? Nếu đã thích như vậy rồi, cứ tiến tới tranh giành không phải sẽ tốt hơn sao?” Trương Thiên Toàn lười biếng nhìn cô ta nói.
“Cuối cùng thì mục đích của anh là gì?” Vũ Phương Thùy cảm thấy người đàn ông tên Trương Thiên Toàn này rất kì lạ, nhưng cô ta lại không biết rõ về thân phận của Trương Thiên Toàn, nhưng có vẻ anh ta là người có mưu đồ xấu với nhà họ Trần.

Truyện Điền Văn
“Mục đích của tôi sao? Đương nhiên là đánh bại nhà họ Trần rồi.” Trương Thiên Toàn nhàn nhạt nhìn Vũ Phương Thùy, cười nhạo nói.
Vũ Phương Thùy nhíu mày, cô ta liếc mắt nhìn Trương Thiên Toàn, sau đó thì không mở miệng nói thêm lời nào nữa.
Trương Thiên Toàn túm chặt tay Vũ Phương Thùy, lôi kéo cô ta ra khỏi bệnh viện, sau đó dùng sức đẩy cô ta vào trong xe.
Lúc Vũ Phương Thùy định đẩy anh ta ra, Trương Thiên Toàn đã ấn cô ta nằm bẹp dí trong xe rồi, anh ta cười cợt nói: “Còn nhớ chuyện đêm hôm đó chứ? Hai người chúng ta cũng làm trên xe đấy, tôi nhớ lúc đấy em đâu có chút rụt rè nào đâu nhỉ? Nhìn em lúc đó, thật sự rất mê người nha.” Trương Thiên Toàn đưa tay bóp cằm Vũ Phương Thùy, động tác của anh ta cực kỳ mờ ám, mở miệng nói.
Vũ Phương Thùy nghe thấy mấy lời ám muội kiểu này, sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch.
Cô ta đương nhiên nhớ buổi tối hôm đó, lúc ấy cô ta nhìn nhầm Trương Thiên Toàn thành Phan Huỳnh Bảo, nên mới làm mấy chuyện đó với anh ta.
Giờ nhớ lại chuyện tối hôm đó, thân thể cô ta lại run lên bần bật.
“Trương Thiên Toàn, tôi và anh không có bất kỳ quan hệ gì cả, chúng ta đều là người đã trưởng thành rồi.

Còn chuyện ấy, tôi tình anh nguyện, chúng ta đừng nên nhắc lại.”

“Đương nhiên, cho nên em tự ý đi giết con tôi, tôi cũng đâu có ý kiến gì?
Phải không?” Trương Thiên Toàn buông tay, anh ta nhìn Vũ Phương Thùy cười nhẹ nói.
Khuôn mặt Vũ Phương Thùy đã trắng lại càng trắng hơn.
Cô ta dùng sức siết chặt tay, sau đó hít sâu một hơi, nhìn về phía Trương Thiên Toàn.
“Đừng sợ, tôi không có ác ý gì với em hất, chỉ là tôi thấy em thích Phan Huỳnh Bảo nhiều như vậy, nên muốn giúp em thôi.
“Anh thì có thể giúp gì được cho tôi? Người mà anh ấy yêu là Lê Châu Sa, không ai có thể giúp được tôi hết, không ai hết.” Vũ Phương Thùy liếc mắt nhìn Trương Thiên Toàn, đau đớn nói.
Trương Thiên Toàn hơi nheo mắt, anh ta dí sát mặt mình vào mặt cô ta, sau đó mở miệng nói: “Yêu hay không yêu thì liên quan gì? Chỉ cần có tôi giúp, em có thể đuổi Lê Châu Sa đi, sau đó giết chết đứa con trong bụng cô ta, một mình chiếm hữu Phan Huỳnh Bảo, trở thành bà chủ nhà họ Phan.”
“Không… Lúc Vũ Phương Thùy nghe anh ta nói giết chết đứa con trong bụng Lê Châu Sa, đôi đồng tử của cô ta đột nhiên co rút, dường như cô ta đã bị lời nói tàn độc của Trương Thiên Toàn dọa sợ.
Trương Thiên Toàn lạnh lùng nhìn biểu cảm sợ hãi của Vũ Phương Thùy, anh ta nói với giọng lạnh tanh: ‘Làm sao? Em đừng có nói là em sợ đấy nhé?
Hử?”
“Anh… Rốt cuộc… Anh muốn gì hả?”
Câu nói của Trương Thiên Toàn như chọc đúng chỗ hiểm của Vũ Phương Thùy, cô ta giận dữ hét lên.
“Tôi chỉ muốn giúp em thôi, tôi thật không hiểu sao em lại chịu đau khổ như vậy làm gì, sao không để sự chủ động của mình phát huy tác dụng đi? Cướp lại người đàn ông vốn dĩ phải thuộc vê em, tôi thấy em không có điểm gì thua kém Lê Châu Sa cả.

Vũ Phương Thùy, Phan Huỳnh Bảo đáng ra phải thuộc về em mới đúng.’ Trương Thiên Toàn nâng cằm Vũ Phương Thùy lên, cánh môi mỏng của anh ta chạm vào môi Vũ Phương Thùy.
Dường như Vũ Phương Thùy đã bị động tác của anh ta dọa sợ.

Thân thể cô ta không tự chủ mà run lên, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, Trương Thiên Toàn cười nhẹ một tiếng.

Sau đó, anh ta dùng thủ đoạn giữ chặt Vũ Phương Thùy, không chừa cho cô ta cơ hội chạy thoát.
Vũ Phương Thùy tròn mắt, cô ta sợ hãi nhìn Trương Thiên Toàn, cách anh ta dụ dỗ người thật sự âm hiểm chẳng khác gì hành động của ma quỷ.

Khi đang môi lưỡi dây dưa, Vũ Phương Thùy lại nghe thấy giọng nói mờ ám của anh ta: Vũ Phương Thùy, em yêu Phan Huỳnh Bảo không?”
“Yêu.” Vũ Phương Thùy hoảng hốt nhìn vào mặt Trương Thiên Toàn, cô ta nhẹ giọng nỉ non nói.
Cô ta yêu Phan Huỳnh Bảo, thật sự rất yêu rất yêu.


Cô ta phải biến Phan Huỳnh Bảo thành người đàn ông thuộc về một mình cô ta.

Loại ý niệm kiểu này, giống như một liều ma túy vậy, nó sắp khiến Vũ Phương Thùy phát điên rồi.
“Nếu đã vậy thì hãy đi giành lại Phan Huỳnh Bảo về tay mình đi.”
Trương Thiên Toàn cười nhẹ một tiếng, ánh mắt anh ta hiện lên sự tàn khốc mờ mờ ảo ảo.
Phan Huỳnh Đức đã từng hủy hoại mọi thứ của anh ta, vậy thì giờ anh ta sẽ hủy hoại mọi thứ của nhà họ Trần.
Chẳng qua anh ta đang muốn thử xem, đứa con trai của Phan Huỳnh Đức có được năng lực giống Phan Huỳnh Đức năm ấy hay không.
Đáy mắt Trương Thiên Toàn hiện lên vẻ âm u và quỷ quyệt.
“Chị, hôm nay chị bị sao vậy? Sao trông chị lạ vậy?” Vũ Băng Trang đi từ ngoài vào, cô bé nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của Vũ Phương Thùy thì lập tức lo lắng kêu lên.
Vũ Phương Thùy lấy lại tinh thần, cô ta liếc mắt nhìn Vũ Băng Trang với tâm trạng hoảng hốt.
“Không… chị không sao hết.” Vũ Phương Thùy xấu hổ cười cười, cô ta chôn sâu toàn bộ cảm xúc của mình vào trong lòng.
Làm sao Vũ Băng Trang có thể tin vào lời nói của Vũ Phương Thùy, rằng cô ta không có chuyện gì được?
Cô bé nhìn Vũ Phương Thùy với nét mặt kỳ lạ, mở miệng hỏi: “Chị, hôm nay chị thật sự rất lạ đấy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Có phải ai đó trong công ty bắt nạt chị hay không? Chị nói với em đi, em sẽ đi xử lý người đó.”
“Chị thật sự không sao hết mà…” Vũ Phương Thùy dịu dàng nhìn cô bé.
“Ồ, vậy nếu chị có chuyện gì, thì nhất định phải nói em biết đấy.” Nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Vũ Phương Thùy, cô bé mới tha không suy xét thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng cho chị.
Vũ Phương Thùy nhìn cô bé rồi gật đầu một cái.
“Đúng rồi, cậu bé tên Vũ Vĩnh Kỳ đó… có phải đã chuyển tới trường học của em không?” Ăn gần hết bữa cơm, Vũ Phương Thùy đột nhiên hỏi Vũ Băng Trang về vấn đề này.
Vũ Băng Trang nghe thấy cái tên Vũ Vĩnh Kỳ, cô bé lập tức chu môi nói: “Dạ, không biết cậu ta nghĩ gì nữa, nghe nói tham gia quân ngũ ở nước ngoài tốt lắm mà, sao lại chạy tới trường học của chúng ta chứ? Đã vậy ngày nào cũng chạy theo sau em, còn luôn miệng gọi em là bé Gạo Nếp gì gì đó.

Em cũng đâu phải bé Gạo Nếp gì đó đâu, thật sự phiền chết đi được ấy.”
Tính tình của Vũ Băng Trang vốn rất nóng nảy và quật cường, cô bé ghét nhất là việc đi thế thân cho người khác.
Vũ Phương Thùy nhìn nét mặt không vui của cô bé, cô ta cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Em thật sự không thích Vũ Vĩnh Kỳ sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.