Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 463





Lê Châu Sa vuốt ve gương mặt Trương Thiên Toàn một cách lộ liễu rồi lại dựa mình vào người anh ta, sau đó quay đầu lại nhìn Phan Huỳnh Bảo cười khẩy.
Lời nói của Lê Châu Sa đã kích động rất mạnh đến Phan Huỳnh Bảo, lúc này khuôn mặt của anh ấy tối sẩm lại.
Anh ấy nhìn Lê Châu Sa với vẻ mặt hằn học, sau đó cất lên giọng nói vô cùng đáng sợ như muốn nuốt chừng ai đó: “Lê Châu Sa, em có giỏi thi nói lại lần nữa xem.”
Lê Châu Sa lại dám yêu đương với Trương Thiên Toàn ư? Phan Huỳnh Bảo thực sự không thể chịu đựng được.
“Sao? Anh với Vũ Phương Thùy bên nhau thì được, còn tôi với Trương Thiên Toàn bên nhau thì không được sao? Tôi đã nói rồi, chúng ta ly hôn đi.

Tôi và Trương Thiên Toàn sẽ chính thức yêu nhau, sau này chuyện của anh và Vũ Phương Thủy tôi cũng không thèm quan tâm nữa, anh nghe ro chua?” Lê Châu Sa lạnh lùng nói với Phan Huỳnh Bảo bằng giong diệu giêu cot.
“Muốn ly hôn với anh à? Em đừng có mơ.” Khuôn mặt khôi ngô của Phan Huỳnh Bảo hiện lên nụ cười hung tợn đáng sợ.
Anh ấy nhìn Lê Châu Sa cười khẩy sau đó bước lên phía trước nắm lấy cổ tay của Lê Châu Sa kéo đi, điều anh muốn là dắt Lê Châu Sa ra khỏi người của Trương Thiên Toàn.
Lê Châu Sa giận tái mặt, lúc cô ấy đang muốn vùng khỏi tay của Phan Huỳnh Bảo thì lúc này Trương Thiên Toàn lại kéo cô ấy lại rồi ôm vào lòng.
“Cậu chủ Bảo, anh không nghe thấy Châu Sa nói gì sao?” Trương Thiên Toàn ngẩng đầu lên với vẻ mặt thờ ở, dưới ánh đèn lập lòe trong quán bar, khuôn mặt dịu dàng ấy lại càng trở nên khát máu và mê hoặc hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ của Trương Thiên Toàn, đôi mắt Phan Huỳnh Bào càng hiện rõ lên sự uất hận.
“Trả cô ấy lại cho tôi.” Phan Huỳnh Bào hung hăng định kéo Lê Châu Sa vào lòng mình nhưng tiếc rằng hành động của Trương Thiên Toàn lại nhanh hơn anh ấy nhiều.
Anh ta ghi chặt lấy eo của Lê Châu Sa rồi ôm vào lòng không đế Phan Huỳnh Bảo đung vào người cô ấy.
“Anh ba.” Dáng vẻ giận dữ như mãnh thú của Phan Huỳnh Bảo đã dọa Trần Thanh Thảo sợ đến nước mắt chảy ròng.
Cô bé uất ức gọi tên Phan Huỳnh Bảo nhưng anh ấy không hề để ý, chi biết xông đến dánh Trưong Thiên Toàn với đôi mắt rực lửa.
Dù sao thì Phan Huỳnh Bào vẫn khỏe hơn Trương Thiên Toàn, khi anh ấy dùng nắm đấm chuẩn bị đấm vào ngực của Trương Thiên Toàn thì Lê Châu Sa đã dang tay ra đứng chặn trước mặt anh ta.
“Lê Châu Sa.” Phan Huỳnh Bào nhìn thấy Lê Châu Sa đưa mặt ra chắn ngang liền nhanh chóng rút tay lại, sau đó lùi về sau một bước.
Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng vẻ mặt hờ những, khuôn mặt kiều diễm ấy chứa đầy sự lạnh nhạt.

“Phan Huỳnh Bảo, anh dám đụng vào anh ấy thử xem.”
Sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo vô cùng hung dữ: “Bây giờ em muốn bảo vệ anh ta đúng không?”
Toàn thân Phan Huỳnh Bảo đằng đằng sát khí vô cung đáng sợ khiến Lê Châu Sa cũng càm thấy rùng mình theo, cô ấy mím môi không ngừng, sau đó nhìn Phan Huỳnh Bảo Tổi gằn giọng nói: “Đúng vậy.”
Khuôn mặt hiện lên vẻ nham hiểm đáng sợ của Phan Huỳnh Bào bỗng bao trùm lên một sự tối tăm u ám, anh ấy vội vàng lùi về sau vài bước rồi đặt tay lên lồng ngực trái cười nhẹ, sau đó tiếng cười mỗi lúc một to hơn.

Cuối cùng anh nhìn Lê Châu Sa rồi nói với giọng lạnh lùng đẩy ngạo mạn: “Vậy sao?”
Nhìn thấy dáng vè đó của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa cũng đã dần tình rượu.

Cô ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng, vừa muốn bước về phía trước đỡ lấy Phan Huỳnh Bào lại vừa không dám đụng vào anh ấy lúc này.
Sau một hồi lâu, Phan Huỳnh Bào nhìn Lê Châu Sa cười khẩy, sau đó liền quay đầu chập choạng rời khỏi chốn này.
Nhìn theo bóng dáng Phan Huỳnh Bảo rời đi, tinh thần ban nãy còn rất cứng rắn nhưng giờ lại nhũn hết ra.

Cô ấy ngồi bệt xuống nền, dằn vặt nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo đã rời khỏi, nước mắt không kìm được mà chảy ròng rã.
“Phan Huỳnh Bảo… đổ khổn nạn.”
Rõ ràng trong chuyện này Phan Huỳnh Bảo nam là người sai, tại sao… Phan Huynh Bảo lại dùng thái độ đó để đối xử với cô ấy chứ? Anh ấy dựa vào đâu mà dùng thái đo đó đối xử với cô ấy như vậy? Rốt cuộc là dựa vào đầu hà? “Có cần tôi đưa cô về không?” Đôi mắt Trương Thiên Toàn thoáng chút bối rối khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Lê Châu Sa, anh ta thờ một hơi dài rồi bước về phía cô ấy nhẹ nhàng nói.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Trương Thiên Toàn mang theo sự rắn rỏi: “Tôi… không muốn… chúng ta về thôi.”
Câu nói của Lê Châu Sa khiền Trương Thiên Toàn thở phào nhẹ nhõm, anh ta đỡ Lê Châu Sa lên, giọng khàn khàn nhưng vô cùng dễ nghe: “Tôi đưa cô về nhà tôi nhé.”
Bây giờ cô ấy không muốn về nhà họ Phan cũng không muốn đến nhà họ Trần, nơi duy nhất có thể đến có thể đến lúc này thể là nhà của Trương Thiên Toàn thôi.



“Huỳnh Bào, đủ rồi đấy.” Phan Huỳnh Bào ngồi uống một mình ở quán rượu, uống đến khi quán rượu đóng cửa thì chủ quản cũng không biết phải làm sao nên đành phải gọi điện cho Trần Quân Phi.

Khi Trần Quân Phi đến thì nhìn thấy khắp nơi đều là những chai rượu rỗng, có thể thấy được Phan Huynh Bảo đã uống hết bao nhiêu.
Trần Quân Phi nhìn thấy dáng vẻ bê bối và giận dữ của Phan Huỳnh Bảo thì đột nhiên anh cảm thấy hơi so hãi.
Anh tiến về phía trước rồi kéo lấy tay của Phan Huỳnh Bảo, vẻ mặt lo lắng cất lên giọng nói trầm khàn.
“Cút ra… đừng ai khuyên em hết, cút.” Đôi mắt hung dữ của Phan Huỳnh Bào nhìn vào Trần Quân Phi rồi gào lên với anh như vậy.
“Em xem em giờ thành ra thế nào rồi đây hà?” Trần Quân Phi giận dữ hét lên với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo thấy vè mặt giận dữ của Trần Quân Phi, đôi môi anh ấy hơi mấp máy rồi lại cười lên.
“Giờ em thành ra thế nào u? Em còn thành ra thế nào được nữa? Anh hai… Lê Châu Sa bào về tên Trương Thiên Toàn đó trước mặt em, anh có hiều được cảm giác đó không?”
“Về nhà trước rồi nói.” Nhìn thấy Phan Huỳnh Bào như vậy, Trần Quân Phi không khỏi xót xa.
“Em không muốn về, về làm gì cơ chứ? Lê Châu Sa đã không còn ở nhà nữa, cô ấy muốn ly hôn với em, cô ấy không còn ở nhà nữa nên em cũng không muốn về nhà.” Phan Huỳnh Bảo vùng vång khỏi tay của Trần Quân Phi như một đứa trẻ.
Trần Quân Phi không biết phải làm sao nên đành gọi bào vệ đánh Phan Huỳnh Bảo ngất đi rồi đưa về.
Hoàng Song Thư ngồi ở nhà đợi Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo trở về, mãi đến khi trời sáng thi Trần Quân Phi mới đưa Phan Huỳnh Bảo về trong bộ dạng hôn mê bất tinh.

Hoàng Song Thư căng thẳng bước vào thì lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Phan Huỳnh Bảo, cô không chịu được bèn đưa tay lên bịt mũi lại rồi lo lắng hỏi: “Phi, sao Huỳnh Bảo lại uống nhiều rượu vậy?”
“Lúc anh tìm thấy cậu ấy thì cậu ấy đã uống rất nhiều rồi, khuyên thể nào cũng không chịu nghe.” Trần Quân Phi cau mày gọi người đưa Phan Huỳnh Bào lên lầu nghỉ ngoi.
“Bố mẹ, chủ út bị sao vậy ạ?” Bánh Quy dậy rất sớm nên đã nhìn thấy người giúp việc đưa Phan Huỳnh Bảo lên lẩu, thằng bé thắc mắc hỏi.
“Bánh Quy, sao hôm nay con dậy sớm vậy?” Hoàng Song Thư tiến lên phía trước vuốt tóc của thắng bé.
“Hôm nay con phải đi dã ngoại, thấy giáo nói tui con phải dậy sớm ” Bánh Quy ôm cổ Hoàng Song Thư rồi cọ cọ mặt minh vào mặt cô.


Hoàng Song Thư bị Bánh Quy làm vậy thì không nhịn được bật cười.
Cô ôm lấy thân hình bé nhò của Bánh Quy, cười nhẹ nói: “U… bảo quàn gia đã nẩu xong bữa sáng rồi, đợi một lát ăn xong mẹ sẽ đưa con đến trường.”
“Mẹ di, cô đã dậy chưa ạ?”
“Chắc là chưa đâu.

Sao thế? Bánh Quy muốn đi học cùng với cô sao?” Hoàng Song Thư khểu nhẹ lên mũi Bánh Quy.
“Vâng a, cô nói muốn Bánh Quy gọi cô dậy, Bánh Quy phải đi gọi cô dậy thôi.” Thằng bé giãy giụa vùng ra khỏi vòng tay Hoàng Song Thư, sau đó lập tức chạy lên lầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Bánh Quy, Hoàng Song Thư bỗng thấy vô cùng buồn cười.
Cô quay lại nhìn Trần Quân Phi, thấy anh cau mày lại vô cùng đăm chiêu thì Hoàng Song Thư tiến về phía trước, dùng tay xoa nhè nhẹ lên giữa trán anh rồi nói: “Anh đừng lo lắng quá, em tin chắc Lê Châu Sa và Huỳnh Bảo nhất định sẽ lại hòa hợp lại như trước thôi.”
“Mong là…, sẽ được như vậy.” Trần Quân Phi nằm lấy tay Hoàng Song Thư rồi lắc đầu cười gượng.
Hoàng Song Thư lo lang nhìn Tran Quân Phi, cô tựa đầu vào lòng của Trần Quân Phi nói: “Nếu Lê Châu Sa cũng có thể mang thai thì hay biết mấy.”
Nói đến con, đôi mắt của Trần Quân Phi bỗng trở nên trầm tư,
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ đứa trẻ trong bụng của Vũ Phương Thùy mà ra, Lê Châu Sa để bụng như vậy có lẽ cũng liên quan đến đứa bé đó.

Nếu như không có đứa trẻ đó phải chăng Lê Châu Sa sẽ tha thứ cho lỗi lẩm lần này của Phan Huỳnh Bảo? “Chị hai, anh ba lại uống rượu à?” Sau khi biết Phan Huỳnh Bào lại đến quán bar uống rượu, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh Thảo trở nên áy náy và sáu não.
“Ừ, hình như đêm qua vô tình gặp được Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn đi với nhau nên Huỳnh Bảo đã chịu cú sốc rất lớn.” Hoàng Song Thư nhìn Trần Thanh Thảo với ánh mắt buồn rầu bất lực.
Nghe thấy Hoàng Song Thư nói như vậy, trong lòng Trần Thanh Thảo lại thêm rấu rĩ.
Cô bé siết chặt lòng bàn tay mình rồi hít một hơi thật sâu nhìn Hoàng Song Thư và nói: “Chị hai, em..

đi xem anh ba thế nào được không?”
“Được.” Sau khi Hoàng Song Thư bận đi làm chuyện khác thì Trần Thanh Thảo đi vào phòng của Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo vẫn nằm trên giường chưa tinh dậy, khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng ấy pha thêm một chút yếu đuối của trẻ con.

Trong lòng của Trần Thanh Thảo, Phan Huỳnh Bảo là một người đàn ông điểm tĩnh nho nhã, tính cách khác hằn với Trần Quân Phi.

Anh ấy rất trường thành, làm việc gì cũng rất chín chắn, nhưng lần này Phan Huỳnh Bảo lại…
“Anh ba, em xin lỗi.” Trần Thanh Thào ngồi bên giường của Phan Huỳnh Bào, năm chặt lấy tay Phan Huỳnh Bào rồi gọi tên anh ấy với giọng thểu thào.
Phan Huỳnh Bào trở mình một cái, Trần Thanh Thảo lập tức lau vội đi những giọt nước mắt thẩm đẫm trên hai gò má của mình.
Sau khi lau khô nước mắt, Trần Thanh Thảo nhìn đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của Phan Huỳnh Bảo thì cô bé mím chặt môi rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng của anh ấy.
Trần Thanh Thào bảo tài xế đưa mình đến chỗ ở của Vũ Phương Thùy, kể từ khi cô bé hồi phục lại trí nhớ thì đã ở lại nhà của nhà họ Trần luôn chứ không quay về chỗ của Vũ Phương Thùy nữa.
Do Vũ Phương Thủy mang thai nên cô ta không đi làm mà bình thường chỉ nghỉ ngơi trong nhà.
“Băng Trang, sao em lại đến đây?” Lúc Trần Thanh Thảo bước vào sân thì Vũ Phương Thủy đang ở ngoài sân cắt tia hoa.

Khi nhìn thấy Trần Thanh Thảo, Vũ Phương Thùy tỏ ra khá ngạc nhiên.
Vẻ mặt của Trần Thanh Thảo nhìn Vũ Phương Thủy rất khác thường, cô bé không nói gì cả.
Vũ Phương Thùy thấy vẻ mặt khó hiểu của Trần Thanh Thảo thì dường như cô ta biết Trần Thanh Thảo đang nghĩ điều gì, cô ta đặt bình phun trên tay xuống rồi kéo Trần Thanh Thảo vào trong nhà.
“Dạo này chị vẫn khỏe chứ?” Sau khi ngồi trên sofa trầm tư một hồi lâu,Trần Thanh Thảo đưa mắt sang nhìn bụng của Vũ Phương Thùy rồi khàn giọng nói.
“Chị vẫn khỏe, chỉ là đôi khi bị nghén mà thôi.” Vũ Phương Thùy đưa tay xoa bụng, trên khuôn mặt thanh tú ấy thể hiện rõ lên niềm hạnh phúc.
“Chị, hôm qua anh ba lại uống say.” Trần Thanh Thảo nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Vũ Phương Thủy, dường như cô bé cũng không biết nói gì thêm nữa.
Ngón tay của Vũ Phương Thủy bỗng nhiên dừng lại.

Cô ta nhìn xuống đất, máp máy môi nói: “Vy..

vậy sao?”
“Em… nhìn thấy anh ba như vậy thì thực sự rất buồn, chỗ này của em đau lắm.” Trần Thanh Thảo đưa tay chỉ lên ngực trái của mình với đôi mắt đỏ hoe..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.