Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 492





Thật ra thì mấy ngày nay Hoàng Song Thư cũng không làm biện pháp phòng tránh gì cả, bởi vì Trần Quân Phi không muốn cho Hoàng Song Thư mang thai nên thường xuyên làm các biện pháp phòng trách, vì thế Hoàng Song Thư đã lừa Trần Quân Phi nói rằng bản thân mình uống thuốc tránh thai rồi.
Trần Quân Phi cũng không hề hoài nghi cô, Hoàng Song Thư thầm nghĩ có lẽ không bao lâu nữa thì sẽ có tin tốt mà thôi.
“Mệt rồi sao?” Sau khi hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại thì Hoàng Song Thư nhìn thấy giữa hàng lông mày Lê Châu Sa thấp thoáng chút mệt mỏi.
Cô hơi lo lắng đỡ lấy cơ thể Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa lấy lại tinh thần rồi lắc đầu nói với Hoàng Song Thư: “Có một chút.”
“Vậy chúng ta trở về thôi, dù sao thì cũng đã mua xong hết rồi.”
“Được.”
Sau khi hai người ra khỏi trung tâm thương mại thì lập tức đi về phía bãi đậu xe.

Ngôn Tình Hài
Hoàng Song Thư đỡ Lê Châu Sa lên xe rồi bản thân cũng lên theo, kế đó cô đưa một ly nước cho Lê Châu Sa rồi bảo tài xế lái xe đi.
Hoàng Song Thư không chú ý đến người tài xế phía trước đã không còn là người tài xế mà bản thân biết trước kia nữa.
Mãi đến khi chiếc xe càng lúc càng lái đi xa, Hoàng Song Thư mới nổi lên nghi ngờ.
“Minh Trung, đường này không phải đường về nhà, anh muốn lái đi đâu vậy?” Hoàng Song Thư nhìn cảnh sắc bên ngoài thì ánh mắt tối sầm lại nói với Minh Trung.
Tài xế không hề để ý đến Hoàng Song Thư nên không dừng xe lại mà cứ tiếp tục lái về phía trước.
“Minh Trung, dừng xe.” Thấy tài xế không chú ý đến mình, dường như Hoàng Song Thư hơi tức giận.

Minh Trung là tài xế của nhà họ Trần, là người vô cùng trung hậu biết điều, sẽ không bất lịch sự như vậy.

Bây giờ anh ấy lại không nghe lời mình nói khiến Hoàng Song Thư rất tức giận.
“Chị dâu, hình như có gì đó không đúng.
Một đôi tay bắt lấy cánh tay Hoàng Song Thư, cô nghe thấy giọng nói lạ thường của Lê Châu Sa thì cũng chợt phát hiện tình hình không đúng.


Ngay lập tức, Hoàng Song Thư bắt lấy cánh tay Lê Châu Sa, ánh mắt dâng lên chút cảnh giác nói: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”
Bây giờ trong bụng Lê Châu Sa còn có đứa bé, Hoàng Song Thư tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào làm tổn hại đến cô ấy.
Hai người Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa bình tĩnh nhìn tài xế phía trước, anh ta lái xe đến một vùng ngoại ô, sau đó thì đi vào một khu rừng rậm, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà nhìn rất tả toi.
Chỗ này không hề có dấu vết sinh sống của con người, vì thế trên cơ bản sẽ chẳng có ai đến đây.
Tài xế mở cửa xe, cầm lấy một con dao rồi ra lệnh với Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đang ngồi phía sau: “Xuống xe.”
Gương mặt này không phải là tài xế Minh Trung của nhà họ trần, bây giờ Hoàng Song Thư đã ý thức được mình bị bắt cóc.
Vì tránh chọc giận người đàn ông trước mắt, Hoàng Song Thư đành phải làm theo.
Cô nắm tay Lê Châu Sa rồi cùng nhau xuống xe.
“Anh là ai? Tại sao lại đưa chúng tôi đến đây?”
Sau khi xuống xe, Hoàng Song Thư vừa đỡ Lê Châu Sa vừa lạnh lùng nói với người xế đang cầm dao chỉa về phía bọn họ.
Người tài xế nghe Hoàng Song Thư hỏi vậy thì trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn: “Im miệng lại cho tôi, còn dám nói nhiều thêm một chữ thì có tin ông đây sẽ đâm các người một nhát chết tươi không?”
Bỗng nhiên sống lưng Hoàng Song Thư cứng đờ lại, người tài xế trước mắt này vô cùng hung tàn.

Cô giơ tay ra nắm thật chặt lấy bàn tay của Lê Châu Sa.
Ánh mắt Lê Châu Sa lạnh lùng nhìn người tài xế kia, khi người tài xế dẫn bọn họ vào căn nhà trúc cách đó không xa thì đôi mắt cô ấy chợt lóe lên.
Ngay tại lúc tài xế mở cửa đẩy Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa vào thì cô ấy lại giơ chân lại đá một cước vào hạ bộ của người tài xế, sau đó nằm tay Hoàng Song Thư chạy về phía trước.
“Chị dâu, chạy nhanh lên.”
“Con mẹ nó, đồ phụ nữ để tiện dám đá ông đây hả.

Đợi đến khi tôi bắt được các người rồi thì hãy chờ đấy.”
Người tài xế phía sau thở hổn hển phát ra âm thanh tức giận.
Cả người Hoàng Song Thư cứng ngắc, chỉ có thể nắm chặt lấy Lê Châu Sa rồi không ngừng chạy về phía trước.

“Chị dâu, chị chạy nhanh lên.” Sau khi chạy mấy bước thì Lê Châu Sa đã không thể chạy nổi nữa, dù sao trong bụng cô ấy vẫn còn đứa bé nên cũng không dám chạy quá sức.
Hoàng Song Thư nhìn thấy người tài xế kia đã đuổi kịp bọn họ thì cô vô cùng sốt ruột, dùng sức nắm lấy cánh tay Lê Châu Sa rồi hoảng hốt nói: “Không được, tại sao chị lại để một mình em ở lại được chứ, còn chạy nổi nữa không?”
Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa hỏi.
Lê Châu Sa ôm bụng không ngừng thở dốc rồi lắc đầu nói với Hoàng Song Thư: “Em… nghĩ… em hết… chạy nổi nữa rồi.”
Bụng của cô ấy đã cảm thấy hơi khó chịu.
“Con mẹ nó, chạy đi, chạy tiếp nữa đi.”
Người tài xế kia đuổi kịp Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư, vẻ mặt vô cùng dữ tợn cầm dao nhìn về phía hai người họ.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của người tài xế, sắc mặt Lê Châu Sa trắng bệch.
“Anh muốn làm gì?” Hoàng Song Thư đưa tay ra chắn trước mặt Lê Châu Sa, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút tàn khốc.
“Đồ đê tiện.” Người tài xế tát một cái thật mạnh lên mặt Hoàng Song Thư, trong nháy mắt, khuôn mặt cô đã sưng lên một nửa.
“Chị dâu.”
Thấy Hoàng Song Thư bị đối xử như vậy thì cô ấy không thể chịu đựng được.
Cô ấy giãy giụa một chút thì chạy đến giúp Hoàng Song Thư.
Người đàn ông kia lại nắm lấy tóc Lê Châu Sa rồi cười lạnh nói: “Còn chạy hả? Dám đá tôi sao, ông đây giết chết cô.”
Vừa nói, người đàn ông vừa nâng tay lên muốn tát vào mặt Lê Châu Sa.
Hoàng Song Thư nhìn thấy hành động của người đàn ông thì không hề nghĩ ngợi mà dùng sức đẩy cơ thể anh ta ra.
“Con mẹ nó, cô muốn chết sao?”
Cơ thể người đàn ông bị Hoàng Song Thư đụng ra, vì thế ánh mắt lạnh bằng của anh ta lập tức trở nên hung ác.
Hoàng Song Thư cổ chấp ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh là ai, muốn làm gì?”
“Đưa hai người họ vào nhà trúc đi.”
Vào lúc người đàn ông kia còn muốn ra tay thì sau lưng lại xuất hiện ba người đàn ông mặc đồ đen.
Người tài xế kia nhìn ba người đàn ông đó rồi không cam lòng mà trợn mắt nhìn Hoàng Song Thư, hành động vô cùng thô lỗ kéo cô từ dưới đất lên.

Hoàng Song Thư bị đau bèn hít một hơi thật sâu, giãy giụa một lúc lâu cũng không cách nào trốn thoát khỏi tay người đàn ông này được.
Lê Châu Sa cũng bị ba người đàn ông kia đưa đến nhà trúc.
Sau khi đẩy hai người Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư vào nhà trúc rồi thì bốn người họ lập tức đóng cửa lại.
Ở đây có một cửa sổ rất nhỏ, ngoại trừ một vài thứ lặt vặt ra thì hầu như cả căn phòng đều trống rỗng chẳng có gì.
Hoàng Song Thư nhìn ra cửa sổ một chút, biết rằng không thể trốn thoát bằng cánh cửa này được thì trong lòng vô cùng thất vọng.
Những người này bắt cô và Lê Châu Sa đến đây chắc chắn là muốn đối phó với Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.

“Châu Sa, bụng em cảm thấy sao rồi?”
Sau khi Hoàng Song Thư nhìn một vòng xung quanh thì đi tới trước mặt Lê Châu Sa, vẻ mặt buồn rầu nắm lấy tay cô ấy.
Lê Châu Sa vô lực ngẩng đầu nhìn Hoàng Song Thư, sau đó khẽ lắc đầu rồi nói: “Chị dâu… không cần phải lo lắng cho em đâu… Em không sao cả, bây giờ em… cũng ổn mà.”
“Có thật là không sao không? Chẳng phải vừa rồi mới bị đau bụng sao?”
Hoàng Song Thư nhẹ nhàng sờ lên bụng Lê Châu Sa, đáy mắt tràn ngập sự lo lắng.
“Vừa rồi bụng hơi đau một chút nhưng mà bây giờ đã hết đau rồi, chị yên tâm đi.” Lê Châu Sa nắm lấy cánh tay Hoàng Song Thư rồi khàn giọng nói.
“Chúng ta nhìn xem thử có thể tìm được cách nào trốn khỏi đây hay không.”
“Ừ”
“Ông nói gì? Mất tích sao?”
Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi nhận được điện thoại của quản gia nói rằng Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư mất tích thì lập tức từ công ty chạy về.
Đối mặt với lửa giận ngập trời của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi, cả cơ thể quản gia đều căng cứng, cúi đầu xuống báo lại mọi chuyện một lần nữa.
“Lê Châu Sa và Song Thư đi dạo phố, sau đó thì không có tin tức gì nữa?”
Quản gia nói đến sáu giờ chiều mà vẫn không thấy Hoàng Song Thư và Lê Châu Sa trở lại nên đã gọi điện thoại cho Minh Trung.
Nhưng mà điện thoại của người tài xế đó gọi không được, quản gia lập tức cảm thấy mọi chuyện không đúng nên đã cho người đi tìm Minh Trung.

Rất cuộc phát hiện anh ấy bị người khác ném vào một con hẻm cách trung tâm thương mại Wal Mart không xa.
Đầu Minh Trung đã bị người khác đánh rất mạnh nên bây giờ còn đang trong trạng thái hôn mê, mà chiếc xe của bọn họ cũng không nhìn thấy nữa nên quản gia đã biết mọi chuyện không ổn, vì thế lập tức gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi.
“Đúng vậy.” Quản gia run rẩy không dám nhìn đến khuôn mặt đáng sợ của Phan Huỳnh Bảo, chỉ dám nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay rồi nhỏ giọng trả lời.
“Đáng chết thật, rốt cuộc Châu Sa đang ở đâu chứ?” Phan Huỳnh Bảo nổi giận quét hết mọi thứ trên bàn xuống.
Bánh Quy và Trần Thanh Thảo từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo như vậy thì cả hai đều bị dọa sợ không dám nói lời nào.

Nhất là Bánh Quy, thằng bé rất hiếm khi nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo tức giận như vậy nên hoảng sợ núp ra sau lưng Trần Thanh Thảo.
“Bánh Quy đừng sợ, không phải chú út tức giận với cháu đâu.” Thấy Bánh Quy lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy thì Trân Thanh Thảo ngồi xổm người xuống, dịu dàng trấn an nói.
Bánh Quy mở đôi mắt to tròn xinh đẹp ra nhìn Trân Thanh Thảo: “Cô ơi, bố và chú út đều nói mẹ với thím út mất tích rồi, có phải mẹ với thím út sẽ xảy ra chuyện gì không?”
‘Không đâu, chúng ta ăn cơm trước đã, không phải Bánh Quy đã đói rồi sao?” Vẻ mặt Trân Thanh Thảo cũng vô cùng lo lắng: Cô bé cố gắng trấn an sờ đầu Bánh Quy rồi dẫn thằng bé đi đến phòng ăn.
Thấy hai người Trần Thanh Thảo và Bánh Quy đã đi vào phòng ăn, Trần Quân Phi khẽ chau mày nói: “Ông phái người đi xem tình hình của Minh Trun đi, sau khi cậu ấy tỉnh lại thì lập tức thông báo với chúng tôi.”
Bây giờ chỉ có một mình Minh Trung biết được tung tích của hai người Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư nên tuyệt đối không thể để Minh Trung xảy ra chuyện gì được.
“Vâng ạ.” Quản gia nơm nớp lo sợ khẽ gật đầu rồi vội vã rời đi, ông ấy thật sự không dám ở đó đợi tiếp nữa.
“Huỳnh Bảo, tỉnh táo lại trước đã.”
Trần Quân Phi cũng rất cho lắng cho tình trạng của Hoàng Song Thư nhưng mà anh cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc nên lo lắng, hiện tại bọn họ nhất định phải tỉnh táo lại trước.
Phan Huỳnh Bảo khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào Trần Quân Phi rồi nói: “Nhất định là Trương Thiên Toàn, bây giờ em lập tức đi tìm anh ta.”
Phan Huỳnh Bảo thông suốt đứng dậy rời khỏi nhà họ Trần.
Nhìn theo bóng lưng Phan Huỳnh Bảo, Trần Quân Phi cũng nối gót theo sau.
Bây giờ Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư đã mất tích có thể thật sự liên quan đến Trương Thiên Toàn, ngoại trừ anh ta thì Trần Quân Phi cũng không nghĩ ra được khả năng thứ hai.
“Hôm nay tại sao cậu chủ Bảo lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Trương Thiên Toàn nghe thấy tiếng chuông cửa, sau khi mở cửa ra lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Phan Huỳnh Bảo.

Anh ta khế nhướng mày trêu chọc nói.
Phan Huỳnh Bảo không để ý đến sự nhạo báng của Trương Thiên Toàn, quơ thẳng nắm đấm lên người anh ta.
Trương Thiên Toàn tránh được quả đấm của Phan Huỳnh Bảo, vẻ mặt ngả ngớn mang theo nét trêu chọc khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
“Cậu chủ Bảo muốn đánh nhau sao?”
“Trương Thiên Toàn, anh muốn làm gì thì trực tiếp kiếm chuyện lên người tôi là được rồi, tại sao phải động đến Lê Châu Sa chứ? Tôi đã nói sẽ không để anh chạm vào một cọng tóc của cô ấy.”
Âm thanh u ám quỷ quyệt của Phan Huỳnh Bảo vang lên vô cùng đáng sợ.
Ngay lập tức, vẻ mặt Trương Thiên Toàn cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Anh ta nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi cười lạnh một tiếng: “Tôi động vào Lê Châu Sa ư? Khi tôi thích Lê Châu Sa thì cô ấy chính là một báo vật, một khi tôi đã không còn thích Lê Châu Sa nữa thì cô ấy chỉ là một người phụ nữ đê tiện mà thôi.”
Lời nói của Trương Thiên Toàn đã kích thích Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt u ám đáng sợ của anh ấy lóe lên vẻ hung tàn.
Anh ấy giống như phát điên mà không ngừng nhào về phía Trương Thiên Toàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.