Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 566: Bởi Vì Anh Không Có Trái Tim Của Vũ Vĩnh Kỳ





“Có phải vì anh không có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ nên em mới không cần anh nữa, phải vậy không?"
Chính Đinh Kiến Quốc cũng không biết anh phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới có thể nói ra những lời này với cô.

Đôi mắt nghịch ngợm vốn tràn đầy sự dịu dàng nữ tính của Trần Thanh Thảo lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo đến rợn người: "Không sai.

Vì anh không còn trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ nữa, cho nên anh không là gì cả.

Nhưng anh cứ yên tâm đi, đứa nhỏ này, sau khi sinh ra tôi sẽ trao lại cho anh."
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc, miệng cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh tanh, không có chút tình cảm nào.

“Trần Thanh Thảo...!Em đã từng yêu tôi chưa?" Ánh mắt Đinh Kiến Quốc bây giờ chỉ có sự hung ác nham hiểm xen lẫn trong đó, anh nhìn Trần Thanh Thảo gằn giọng, phẫn nộ hỏi cô.

“Chưa từng." Ánh mắt Trần Thanh Thảo vẫn không thay đổi, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, từng câu từng chữ nói ra đều rất tuyệt tình, giống như từng mũi dao nhỏ găm thẳng vào tim Đinh Kiến Quốc vậy.

“Tôi giết cô." Đinh Kiến Quốc gầm nhẹ một tiếng, anh xông đến ấn Trần Thanh Thảo xuống giường, hai mắt anh lúc này đỏ ngầu như rỉ máu, đôi mắt để lộ nỗi hận ngập trời khiến người ta không rét mà run.

Nhưng Trần Thanh Thảo thì ngược lại, cô vẫn không nhúc nhích, cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào, cô nằm im để mặc Đinh Kiến Quốc bóp cổ mình.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào Đinh Kiến Quốc, không để lộ chút cảm xúc nhỏ nhoi nào.

“Nếu cô đã yêu anh ta như vậy rồi thì sao không chết chung với tên đó luôn đi? Cô yêu Vũ Vĩnh Kỳ lắm phải không hả?"
Tay Đinh Kiến Quốc vẫn dùng sức rất mạnh, càng lúc anh càng siết chặt lại.

Giờ khắc này Trần Thanh Thảo có thể nghe rõ được tiếng vỡ vụn của trái tim mình, thậm chí còn nghe rất rõ nữa là khác...!
Trần Thanh Thảo ngước mắt nhìn anh, một giọt nước mắt bỗng chảy xuống nơi khóe mắt.

Nước mắt của người phụ nữ chảy xuống như chạm đến trái tim đang đau đớn của Đinh Kiến Quốc.

Bỗng nhiên anh cảm thấy trái tim mình đau đến lạ thường, cơn đau này cũng chẳng kém cạnh gì với những cơn đau khi anh phát bệnh, đau đến mức anh không còn thiết sống nữa.

Tại sao ông trời lại để anh yêu một người phụ nữ nhẫn tâm như vậy chứ? Tại sao anh lại yêu Trần Thanh Thảo đến mù quáng thế này?
Rốt cuộc là tại sao?
“Kiến Quốc." Trần Thanh Thảo vốn cứ nghĩ là mình sắp được giải thoát rồi, như vậy cô có thể đến bên Vũ Vĩnh Kỳ được rồi.

Nhưng mà, đúng lúc này Hoàng Mạnh Cường lại xuất hiện.

Anh ấy vừa bước vào đã thấy Đinh Kiến Quốc đang nhìn Trần Thanh Thảo với vẻ mặt hung ác nham hiểm, tay thì đang đặt trên cổ cô.

Trên khuôn mặt người đàn ông, người ta chỉ thấy có sự thâm độc đến đáng sợ, giống như là đang muốn bóp chết cô ngay tức khắc vậy.

Hoàng Mạnh Cường không biết Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ấy thấy bộ dạng này của Đinh Kiến Quốc thật sự rất dọa người, đến anh ấy cũng cảm thấy sợ hãi.


Đinh Kiến Quốc chậm rãi buông tay ra, ánh mắt tràn ngập những nỗi đau không nói nổi nên lời nhìn Trần Thanh Thảo đang nằm quằn quại dưới thân mình.

Trần Thanh Thảo mở to hai mắt, lúc này gương mặt cô đã bị nước mắt làm ướt rồi, nhìn nhem nhuốc trông rất khổ sở.

Cô nói, Đinh Kiến Quốc, anh giết tôi mau đi, giết tôi đi, chỉ có vậy tôi mới đi tìm Vũ Vĩnh Kỳ được thôi.

Vũ Vĩnh Kỳ...!Vũ Vĩnh Kỳ...!
Trong lòng Trần Thanh Thảo chỉ có một người đàn ông duy nhất, vĩnh viễn...!Chỉ có chỗ cho người đàn ông đó thôi...!
Mặt Đinh Kiến Quốc đen lại, khuôn mặt anh lúc này lạnh tanh, người bình thường đứng đối diện anh chắc sẽ ngất vì sợ chứ không đơn giản.

Cơ thể anh như mất thăng bằng, lảo đảo lùi về sau mấy bước, thân hình cao ráo kiêu ngạo giờ khắc này chỉ thấy có sự cô đơn bao trùm, thậm chí còn nhếch nhác suy yếu đến thậm tệ.

Anh giương mắt nhìn Trần Thanh Thảo, đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi vương vãi đầy đất, nhìn giống như cảnh tượng trong phim kinh dị, thật sự thấy ghê người.

Hai mắt Trần Thanh Thảo lúc này mở to hết cỡ, cơ thể căng cứng nhìn người đàn ông đối diện.

Cô hốt hoảng nhìn Đinh Kiến Quốc, bờ môi khô cứng không nhúc nhích nổi, cuối cùng chỉ đành đứng bất động một chỗ nhìn Đinh Kiến Quốc cứ nôn ra từng bãi máu tươi.

“Trần Thanh Thảo, tôi hận em...!Tôi rất hận em..."
Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, anh cố sức gắn lên từng chữ.

Từng từ từng chữ anh nói đều nghe ra được nỗi hận ngập trời, đôi mắt đỏ au vẫn nhìn về phía Trần Thanh Thảo.

Trần Thanh Thảo bị giọng nói thống khổ mà sắc bén của người đàn ông kích thích, sắc mặt cô tái nhợt.

“Kiến Quốc.” Hoàng Mạnh Cường nhìn Đinh Kiến Quốc có gì đó không ổn, anh ấy liên tục gọi tên Kiến Quốc.

Và rồi cuối cùng, Đinh Kiến Quốc cũng không đáp trả lại, anh không cam lòng nhắm nghiền hai mắt, ngã sóng soài trên nền đất giá lạnh.

Khắp cơ thể người đàn ông đều bị máu tươi dấy bẩn, môi nhếch lên thành nụ cười quỷ quyệt, khuôn mặt anh tuấn như chạm khắc bỗng trở nên đáng sợ đến kinh người.

Hoàng Mạnh Cường chạy tới ôm Đinh Kiến Quốc, sau đó hoảng loạn đưa anh rời khỏi nơi này.

Trần Thanh Thảo gần như không còn chút sức lực nào nữa, cô ngồi bệt trên mặt đất, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm đống máu tươi bắn tung tóe trên đất.

Trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt thống khổ bị thương và nụ cười kiêu ngạo quỷ quyệt của anh trước lúc rời đi.

Đinh Kiến Quốc...!Thực sự xin lỗi...!
Tất cả những chuyện tồi tệ này đều do một tay tôi gây ra, thực sự...!Xin lỗi anh.


“Thanh Thảo, cô thật sự...!không yêu Đinh Kiến Quốc một chút nào sao?"
Không biết Trương Thiên Toàn xuất hiện từ khi nào, anh ta đứng phía sau Trần Thanh Thảo lên tiếng.

Sau khi thấy sắc mặt hoảng loạn mất hồn đó của cô, Trương Thiên Toàn bỗng thở dài một hơi, nhìn Trần Thanh Thảo nói.

Khuôn mặt Trần Thanh Thảo càng hiện lên nỗi khủng hoảng và sợ hãi, mờ mịt vô định nhìn về phía trước.

Cô quay đầu, nhìn về phía Trương Thiên Toàn, bàn tay ra sức siết chặt thành nắm đấm, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Trương Thiên Toàn...!Tôi...!Bụng tôi...!Đau quá."
Không hiểu tại sao bụng cô lại truyền đến cơn đau đớn kịch liệt như vậy, cơn đau vẫn không ngừng dày vò cô.

Cơn đau này đến quá nhanh, quá bất ngờ, nó đau đến mức sắp ép cô thành kẻ điên rồi, cô dùng sức siết chặt tay, mắt hướng về phía Trương Thiên Toàn, khó khăn mở miệng.

“Trần Thanh Thảo." Trương Thiên Toàn vừa nghe cô nói vậy thì sắc mặt anh ta bỗng thay đổi hẳn, anh ta bước lên phía trước, dang tay ôm cô lên, miệng không ngừng kêu tên cô.

Trần Thanh Thảo giống như đã bị rút cạn sức lực, giờ cô chỉ biết dựa vào lồng ngực Trương Thiên Toàn, tiếng nói nỉ non đứt quãng của cô vang lên: "Trương Thiên Toàn...!Tôi đau quá...!Bụng tôi...!Đau quá."
“Đừng sợ, tôi đưa cô đi tìm bác sĩ ngay đây."
Trương Thiên Toàn nhìn Trần Thanh Thảo nói mãi không thành câu, anh ta đầu còn sức lo mấy chuyện ngoài lề nữa, vội vội vàng vàng bế cô lên chạy ra khỏi phòng bệnh.

Giống như duyên trời, một sự trùng hợp nữa lại tiếp tục.

Cả Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc được đưa vào phòng phẫu thuật trong cùng một thời gian.

Hoàng Mạnh Cường tái xanh cả mặt, khuôn mặt anh tuấn vốn luôn dịu dàng hòa nhã của anh ấy lúc này đã mờ mịt như bị sương mù giăng kín, thậm trầm không thể tả nổi.

Mấy giờ trôi qua, Đinh Kiến Quốc cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch, khi nghe tin này Hoàng Mạnh Cường mới dám thở phào một hơi.

Còn bên Trần Thanh Thảo, cô cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bác sĩ kết luận cô căng thẳng quá nên mới dẫn đến tình trạng đó.

Trương Thiên Toàn vẫn ở bên Trần Thanh Thảo chăm sóc cô, còn Hoàng Mạnh Cường thì lại ở cạnh Đinh Kiến Quốc chăm sóc anh.

Đinh Kiến Quốc tỉnh lại, anh không mở miệng nói một câu nào, khuôn mặt vốn anh tuấn giờ đã gầy ốm hơn nhiều.

Hoàng Mạnh Cường nhìn bộ dạng này của Đinh Kiến Quốc thì chỉ biết thở dài, mở miệng nói: "Kiến Quốc, tớ nghĩ Trần Thanh Thảo không phải vậy đâu..."
“Sau này, cậu không cần nhắc tới cái tên này trước mặt tớ nữa."
Đinh Kiến Quốc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường một cái, bờ môi mỏng khẽ động, giọng nói trầm lắng vang lên trong vô định.

Hoàng Mạnh Cường nghe giọng nói Đinh Kiến Quốc lạnh băng như vậy thì sự phức tạp nơi đáy mắt càng thêm đậm sâu.


Anh ấy biết rõ tính cách Đinh Kiến Quốc, người bạn này đã yêu quá sâu đậm cho nên giờ mới không thể chấp nhận được loại phản bội này.

Nghĩ đến đây, Hoàng Mạnh Cường chỉ biết lắc đầu, khuôn mặt anh ấy lại tràn đầy vẻ bị thương và những nỗi bất lực.

Trần Thanh Thảo...!Rốt cuộc thì cô...!Đang nghĩ cái gì vậy?
“Trương Thiên Toàn, Đinh Kiến Quốc...!Có ổn không?"
Sau khi tỉnh táo, Trần Thanh Thảo vẫn luôn nằm im trên giường không muốn đi đâu.

Cô khổ sở đưa tay vuốt ve bụng mình, nhìn về phía Trương Thiên Toàn đang ngồi ở mép giường hỏi.

“Nếu cô vẫn còn quan tâm cậu ta thì tại sao lại nói ra những lời nhẫn tâm đó?"
“Tôi...!Chỉ yêu một người đàn ông duy nhất, đó là Vũ Vĩnh Kỳ."
Trần Thanh Thảo siết chặt tay, cô bình tĩnh nhìn về phía Trương Thiên Toàn, từ tốn nói.

Nghe thấy lời khẳng định này của Trần Thanh Thảo, Trương Thiên Toàn cũng không có phản ứng hay ý kiến gì, tuy nhiên anh ta vẫn đáp lại một câu: "Nếu đã nói chỉ yêu Vũ Vĩnh Kỳ, vậy thì đứa con trong bụng cô phải giải quyết thế nào hả?"
Cơ thể Trần Thanh Thảo bỗng căng cứng, hai tay cô dùng sức siết chặt thành nắm đấm, sống lưng lạnh toát.

Không biết phải qua bao lâu, Trần Thanh Thảo mới cắn môi, cố gắng ném câu nói của Trương Thiên Toàn ra khỏi đầu, trực tiếp bỏ lỡ anh ta.

“Thanh Thảo, Vũ Vĩnh Kỳ đã đi xa rồi.

Tôi tin nguyện ước lớn nhất của cậu ấy chính là mong muốn cô có một cuộc sống tốt."
Trương Thiên Toàn hít một hơi thật sâu, sau đó lại nhìn Trần Thanh Thảo nói.

“Thanh Thảo"
Lúc Trương Thiên Toàn và Trần Thanh Thảo đang cùng nhau đối diện thẳng thắn thì Hoàng Mạnh Cường bỗng chạy vào với nét mặt căng thẳng, xông thẳng tới chỗ hai người.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Hoàng Mạnh Cường, cơ thể Trần Thanh Thảo lại không kìm chế được mà run lên bần bật.

Cô cắn môi, liếc mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường một cái, giọng nói nghẹn ngào vang vọng khắp căn phòng: "Có...!Chuyện gì sao?"
“Cô mau tới phòng bệnh gặp Kiến Quốc đi." Hoàng Mạnh Cường nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Thanh Thảo, anh ấy cố giấu đi sự cô đơn tràn ngập nơi đáy mắt.

“Anh ấy làm sao à?" Trần Thanh Thảo ra vẻ lạnh nhạt nhìn Hoàng Mạnh Cường, giống như không quan tâm đến chuyện của Đinh Kiến Quốc vậy.

“Cậu ấy nhất quyết không để bác sĩ lại gần, không cho bác sĩ tiêm thuốc, chắc cô cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của cậu ấy hơn ai hết.

Tim cậu ấy vốn đã không được khỏe rồi, mấy ngày nay lại thường xuyên phát bệnh, tôi thật sự...!Rất lo lắng về tình trạng hiện giờ của cậu ấy."
Hoàng Mạnh Cường nhìn chằm chằm về phía Trần Thanh Thảo, ánh mắt nhìn cô như đang khẩn cầu.

Hai tay Trần Thanh Thảo ra sức siết chặt, cô không nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Đôi mắt nhắm nghiền, đường nét và những bộ phận thanh thủy xinh đẹp trên khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng đến kinh người.

“Tôi sẽ không đi gặp anh ấy đâu, anh về bảo anh ấy mau rời khỏi thủ đô này đi, đây không phải là nơi anh ấy có thể sống."
“Thanh Thảo, cô thật sự muốn đối xử...!Nhẫn tâm với Kiến Quốc như vậy sao?"
Hoàng Mạnh Cường siết chặt tay, anh ấy nhìn người phụ nữ trước mắt với vẻ mặt không thể tin nổi.

Đây chính là cô gái lương thiện tên Trần Thanh Thảo trước kia sao?
Hoàng Mạnh Cường không thể tin vào mắt mình nữa, cô gái trước mắt anh ấy bây giờ chính là Trần Thanh Thảo.


Trần Thanh Thảo kiêu căng ngẩng đầu, hờ hững liếc mắt nhìn Hoàng Mạnh Cường một cái, khuôn mặt lộ vẻ lạnh lùng sắc bén: "Đúng vậy, tôi chính là kiểu người nhẫn tâm như thế đấy.

Vậy nên...!Hoàng Mạnh Cường, anh hãy về nói với Đinh Kiến Quốc, kêu anh ấy đừng thích tôi nữa, bởi vì đời này của tôi không bao giờ có chỗ dành cho anh ấy."
“Cả đời này cô...!Sẽ không bao giờ thích tôi sao?"
Người phụ nữ vừa nói dứt câu thì bên ngoài phòng bệnh bỗng truyền đến hai tiếng ho khan, tiếp đó là giọng nói hung ác nham hiểm vang lên.

Tay Trần Thanh Thảo đặt trên chăn không ngừng chảy mồ hôi.

Đôi đồng tử đơn thuần không pha tạp chút bẩn thỉu nào kinh hoảng nhìn về phía Đinh Kiến Quốc đang đứng ngoài cửa.

Người đàn ông đang mặc đồ bệnh nhân, dáng người cao ráo vẫn không mất đi sự ngang tàn kiêu ngạo ngày nào.

Giờ phút này trông anh gầy yếu đến đáng thương, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng sắc bén nhìn Trần Thanh Thảo chế nhạo.

“Cả đời sao? Trần Thanh Thảo, cô thật sự nghĩ rằng Đinh Kiến Quốc tôi không thể sống thiếu cô đúng không?"
Đinh Kiến Quốc nở nụ cười, nụ cười khoa trương đến lạ.

Hoàng Mạnh Cường nhìn dáng vẻ yếu ớt của Đinh Kiến Quốc thì lại tiến lên đỡ anh, miệng vẫn mím chặt không nói lời nào.

Trần Thanh Thảo nằm im không nhúc nhích, yên lặng nhìn về phía Đinh Kiến Quốc, đợi đến khi anh cười xong rồi, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Nhìn thế này cũng đủ hiểu tốt hay không rồi.

Đây là thủ đô, không phải Phú Quốc, anh nên quay về Phú Quốc đi."
Ngón tay thon dài của Đinh Kiến Quốc bỗng căng cứng.

Anh nhìn Trần Thanh Thảo, khỏe môi khẽ cong lên, để lại một nụ cười quỷ quyệt lạnh lẽo trên mặt.

“Trần Thanh Thảo, cô đúng là rất tàn nhẫn."
Nói xong câu đó, Đinh Kiến Quốc bỗng xoay người, sống lưng thẳng tắp, đi thẳng về phía trước mà không ngoái đầu lại.

Nhìn sống lưng thẳng tắp của Đinh Kiến Quốc xa dần khỏi tầm mắt, hốc mặt Trần Thanh Thảo bỗng ửng đỏ.

Mãi đến khi không nhìn thấy hình bóng anh đâu nữa, Trần Thanh Thảo mới dựa cơ thể không còn chút sức nào vào giường.

Đôi mắt sâu thẳm của Trương Thiên Toàn vẫn chăm chủ quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt Trần Thanh Thảo, anh ta thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Hà tất phải căng thẳng như thế."
“Tôi không căng thẳng, đây là kết cục tốt nhất rồi, không phải sao?"
Từ sau ngày đó, Đinh Kiến Quốc không làm loạn nữa.

Bác sĩ kêu anh ăn cái gì anh sẽ ăn cái đó, cho đến khi Lý Mộc Hoa tìm đến phòng bệnh của anh.

Sau đó Đinh Kiến Quốc và Lý Mộc Hoa cùng rời khỏi thủ đô, một tháng sau, tin Đinh Kiến Quốc và Lý Mộc Hoa đính hôn bỗng lan truyền rộng rãi khắp các phương tiện truyền thông.

Thế lực của Đinh Kiến Quốc ở Phú Quốc không phải tầm thường, nhưng mấy tin tức kiểu này vốn sẽ không truyền đến bên thủ đô, nhưng cuối cùng...!Vẫn truyền đến tại Trần Thanh
Thảo.

Lí do cũng rất đơn giản, đó là vì lê đính hôn của anh rất long trọng, khách khứa đến dự toàn là những danh nhân nổi tiếng, truyền thông đâu đâu cũng đưa tin.

Kênh tin tức nào cũng phát sóng lễ đính hôn của bọn họ, tiếng vang lớn như vậy bảo sao Trần Thanh Thảo lại không biết chứ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.