Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 58





Nguyễn Mỹ, cô có cảm thấy đau khổ không? Nhưng những thứ này vẫn còn thiếu rất nhiều đấy.

“Tiểu yêu tinh, em muốn ép khô tôi sao?”
Giọng nói Trần Thanh Vũ ồm ồm xẹt qua màng nhĩ của tôi.

Tôi cười duyên nhìn Trần Thanh Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mặt của Trần Thanh Vũ, cười nhẹ nói: “Sao thế? Anh không chịu được sao?”
Đối mặt với sự khiêu khích của tôi, Trần Thanh Vũ phát ra một tiếng gầm nhẹ hướng về phía tôi, lập tức đè lên tôi lần nữa trên xe, đột nhiên xông vào cơ thể của tôi.

Động tác của anh hơi vội vã, cả người tôi đều không nhịn được mà run lên một hồi.

Thế nhưng, tôi cũng không nói gì, chỉ ôm lấy cơ thể của Trần Thanh Vũ, nở một nụ cười lạnh hướng về phía Nguyễn Mỹ cách đó không xa.

Trần Thanh Vũ nhanh chóng phát hiện ra tôi không tập trung, động tác càng thêm thô bạo hơn.

Tôi chỉ có thể há miệng ra, cắn vào bả vai của Trần Thanh Vũ, phối hợp với động tác của anh ta.

Tôi nghĩ tôi đã thật sự rơi vào bóng tối rồi.

Bóng tối giống như thuốc phiện vậy, lôi kéo tôi vào vực sâu, mặc kệ tôi muốn giãy giụa ra sao nhưng vẫn không có bất kỳ cách nào cả, tôi chỉ có thể không ngừng chìm nổi trong bóng đêm.

Vì đứa con đáng thương của tôi… cho dù là xuống địa ngục, tôi cũng bằng lòng.

“Làm sao vậy?” Tôi và Trần Thanh Vũ điên cuồng ở trong xe thật lâu.

Trở lại biệt thự, Trần Thanh Vũ vẫn không biết mệt mỏi mà đè tôi xuống giường, tùy ý đùa bỡn cơ thể của tôi.

Tôi đã chết lặng rồi, cơ thể không còn là của chính tôi nữa, bởi vì đây là vũ khí mà tôi dùng để đối phó với Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ.

Ngoài cửa sổ không biết trời mưa lớn từ khi nào, tôi bỗng ngây ngốc nhìn những hạt mưa đang rơi xuống ở ngoài kia.

Trần Thanh Vũ nhận thấy tôi không tập trung, dường như có vẻ không vui cắn vào ngực của tôi, cảm giác tê dại khiến cho tôi lấy lại tinh thần.

Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ, cười nhẹ nói: “Không… không có gì… tiếp tục đi, tôi còn muốn nữa.” Chỉ có loại va chạm đau đớn này mới có thể khiến tôi tỉnh táo lại.

Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, đột nhiên giữ chặt cằm của tôi, nói bằng giọng lạnh lùng: “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc là em đang làm cái gì thế?” “Không có gì… chỉ là đột nhiên muốn thôi.” Tôi cười cười, ôm lấy cổ của Trần Thanh Vũ, phả một hơi hướng về phía anh ta nói: “Hay là tổng giám đốc Vũ muốn giữ thân như ngọc cho Nguyễn Mỹ? Nhưng mà không phải đã quá muộn rồi sao? Lần trước chúng ta triền miên cả đêm ở trong phòng quán bar, còn bị Nguyễn Mỹ thấy được.


Lần này, chúng ta điên cuồng trong xe lâu như vậy, vừa rồi lại làm ở trong phòng tắm.

Bây giờ anh mới cảm thấy hổ thẹn, nhưng thật tiếc là đã quá muộn rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi… đừng như thế nữa.” Tôi cho rằng nhất định Trần Thanh Vũ sẽ nói tôi thấp hèn.

Nhưng mà đột nhiên Trần Thanh Vũ lại vùi khuôn mặt vào trong cổ của tôi, thấp giọng nói thầm.

Đừng như thế nữa…
Tôi cười lạnh một tiếng, nhìn Trần Thanh Vũ đang nằm sấp trên người của tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, đẩy ra cơ thể của Trần Thanh Vũ ra, mặt không cảm xúc trần truồng đứng lên khỏi chiếc giường.

Bởi vì quan hệ quá độ nên hai chân của tôi đều khó có thể khép lại.

Rất đau,..

Nhưng tôi chẳng quan tâm.

“Nếu tổng giám đốc Vũ không muốn nữa, vậy thì tôi phải đi tìm người đàn ông khác thôi.

Trên thế giới này cũng không phải chỉ có một người đàn ông là anh mà đúng không? Minh Quang cũng vẫn luôn chờ tôi đấy.”
Tôi nhặt quần áo dưới đất lên, lúc định mặc vào thì một nguồn sức mạnh lại quăng cả người tôi lên trên giường.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, khuôn mặt lạnh lùng kia của Trần Thanh Vũ nhìn tôi đe dọa.

“Huỳnh Bảo Nhi, em đang nói cái quái gì đấy?”
Tôi cong môi, lười biếng giễu cợt nói với Trần Thanh Vũ: “Nói cái gì, không phải anh nghe rất rõ ràng sao?” “Em dám đi tìm người đàn ông khác thì tôi sẽ giết em” Sau khi Trần Thanh Vũ lạnh lùng gầm thét hướng về phía tôi thì nhấc hai chân của tôi lên, mạnh mẽ xông vào cơ thế của tôi.

“Á.”
Lần này Trần Thanh Vũ dùng sức rất mạnh, tôi không nhịn được mà đau tới mức thét một tiếng chói tai.

“Đau không? Không phải vừa nãy còn ghét bỏ nói sức lực của tôi không đủ mạnh sao? Em đã muốn như vậy thì đều cho em tất, đều cho em tất đấy.”
Anh giống như bị điên vậy, sức lực mạnh đến kinh người, thậm chí không một chút thương tiếc.

Tôi bị Trần Thanh Vũ đâm xuyên qua thân thế, mỗi một lần, nơi mí mắt lại chảy ra những giọt nước mắt, lăn qua gò má chảy thắng xuống lỗ tai của tôi.

Tôi cảm giác trước mắt mình toàn là một mảnh đen kịt, dần dần nuốt chửng lấy cả người tôi.


Tôi không nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, không có cách nào thấy rõ ràng con đường phía trước nữa.

… “Tỉnh rồi à? Uống nước đi.” Tôi vô tri vô giác không biết qua bao lâu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp chiếu thắng vào gương mặt của tôi.

Ấm áp lạ thường.

Tôi ho khan một tiếng, cầm lấy ly nước uống một hớp, khàn giọng nói: “...Tôi làm sao vậy?” “Phát sốt rồi.” Ánh mắt Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm mà nói.

Khó trách tôi cảm giác toàn thân không có sức lực, thì ra là do phát sốt sao? Nhưng mà cũng phải.

Tôi liều mạng quyến rũ Trần Thanh Vũ, cùng Trần Thanh Vũ điên cuồng trong suốt thời gian dài như vậy, nhất định là cơ thể không chịu nổi.

“Thân thể...!khó chịu.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, làm nũng Trần Thanh Vũ làm mặt lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào nói.

tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, cô muốn làm gì?” “Không muốn làm gì cả.

Chỉ là tôi… muốn tìm một người ở bên tôi.

Trần Thanh Vũ… có lẽ tôi vẫn… thích anh...!làm sao bây giờ?” Tôi miễn cưỡng chống thân thể, từ từ đứng dậy khỏi chiếc giường.

Tôi ôm lấy Trần Thanh Vũ trước mặt, vùi khuôn mặt vào cổ của anh ta.

“Mặc kệ… tôi oán hận việc anh làm đối với tôi thế nào thì tôi vẫn cứ thích anh...!Trần Thanh Vũ, anh chính là độc dược, nhưng mà tôi làm thế nào cũng không cai được anh.”
Cơ thể của Trần Thanh Vũ đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng, cơ thể của anh đang rất căng thắng.

Tôi cong cánh môi lên một cách xấu xa, trong lòng thầm lạnh lùng chế giễu một tiếng.

Nhìn đi, đây chính tên đàn ông đấy, tên đàn ông tự cao tự đại, chỉ cần như thế này thì đàn ông sẽ mềm lòng đối với phụ nữ.

“Huỳnh Bảo Nhi...!tôi sẽ kết hôn với Nguyễn Mỹ.” Giọng nói của Trần Thanh Vũ trở nên trầm lặng, dường như có hơi bất đắc đĩ.


Sau khi tôi nghe xong, trong lòng lại xuất hiện một ý nghĩ độc ác.

Kết hôn? Sau khi con của tôi đã không còn thì Trần Thanh Vũ lại ngang nhiên nói muốn cùng Nguyễn Mỹ kết hôn lần nữa à? Được…
Thật sự rất khá lắm...!
Trần Thanh Vũ, tôi sẽ khiến anh và Nguyễn Mỹ phải hối hận.

“Nhưng mà tôi không ngại.” Tôi ngang đầu lên nhìn Trần Thanh Vũ và cố chấp nói.

“Lúc gả cho anh, anh cũng đang ở bên Nguyễn Mỹ, tôi cũng đều không để tâm, bởi vì tôi yêu anh, Trần Thanh Vũ.” “Tôi biết, trong lòng của anh cũng có tôi, đúng không?” Tay của tôi nhẹ nhàng vuốt ngũ quan anh tuấn đẹp đẽ, từ mắt phượng lạnh lùng quyến rũ cho đến sống mũi thẳng tắp, sau đó là cánh môi mỏng lạnh, tôi chậm rãi đi xuống.

Mãi cho đến dưới thắt lưng của anh, tôi cởi thắt lưng của anh ra, mang theo sự quyến rũ nói: “Trần Thanh Vũ...!anh cũng muốn tôi, có đúng hay không?”
Nếu như không muốn, sẽ không cùng tôi lên giường, sẽ không đụng chạm kịch liệt vào cơ thể của tôi như thế.

Trần Thanh Vũ cũng yêu tôi, chẳng qua là tôi không nhìn thấu anh mà thôi.

Hô hấp của Trần Thanh Vũ dần dần trở nên dồn dập.

Lúc tôi sắp cởi thắt lưng của anh, anh ta lập tức nắm lấy tay của tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, em biến thành như vậy từ khi nào thế hả?” “Như vậy gì cơ?” Nghe thấy giọng nói cùng hơi thở bất ổn của Trần Thanh Vũ, tôi không nhịn được mà nhướng mày hỏi.

Trần Thanh Vũ chỉ trầm mặt, nhìn tôi chằm chằm, một chữ cũng không nói.

Đầu óc của tôi còn hơi choáng váng, lúc này cũng không có cách nào nói ra điều gì nữa, chỉ tựa vào người của Trần Thanh Vũ, mở hai chân ra.

“Nơi đây...!còn rất đau, giúp tôi bôi thuốc đi.” “Huỳnh Bảo Nhi, em đang muốn khiêu khích sự kìm chế của tôi sao?” Khuôn mặt Trần Thanh Vũ đen lại, không vui nói.

Tôi cười một tiếng, hôn lên môi của anh ta một cái rồi nói: “Sao lại khiêu khích sự kìm chế của anh chứ? Trước đó anh dũng mãnh như thế mà, chỗ này của tôi sắp bị hư rồi, bây giờ vẫn còn đau âm ỉ đây này.” “Đồ phụ nữ đáng chết, còn không phải là do em làm hại à?”
Trần Thanh Vũ như thể đang phát tiết, cắn lấy miệng của tôi, phẫn nộ nói.

Tôi cười tươi như hoa đáp lại nụ hôn của Trần Thanh Vũ, ánh mắt lại lạnh như bằng.

Sau khi Trần Thanh Vũ bôi thuốc cho tôi thì không làm ra hành vi vượt rào nào khác.

Có điều cũng phải, tôi chỉ muốn khiến anh ta thương tiếc tôi mà thôi.

Dù sao thì nếu như Trần Thanh Vũ thực sự không tiết chế được mà tiếp tục giày vò tôi, thì có khả năng là tôi thật sự không có cách nào tiếp nhận được.

Cũng may Trần Thanh Vũ không làm ra chuyện gì khác.

Tôi mê man ngủ lại lần nữa, lúc tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.


Bụng của tôi đã sôi lên ùng ục.

Tôi đứng dậy khỏi giường, vươn người một cái, cầm lấy quần áo ở trên giường đi đến phòng vệ sinh.

Sau khi tôi thay đồ ngủ trên người, nhìn thấy những vết cắn và vết bóp đáng sợ trên người này, đáy mắt của tôi vẫn không có chút cảm xúc gì.

Thực sự là...!kịch liệt.

Đáng tiếc là lòng của tôi đã nguội lạnh mất rồi.

Tôi mặc xong quần áo, bước những bước chân quái dị đi ra khỏi phòng.

Mỗi một bước đi, tôi đều cảm giác cơ thể của chính mình như bị xé rách ra vậy, đau đớn dữ dội.

Bây giờ tôi lại hơi hối hận, tại sao lại tự hành hạ bản thân mình như vậy? “Cô Nhi, cô đã tỉnh rồi? Cô đói không?” Lúc tôi đi xuống lầu, người giúp việc ở lầu dưới chào đón tôi.

“Vâng… hơi đói.

Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn người giúp việc rồi đi tới phía phòng ăn.

Sau khi người giúp việc bưng thức ăn lên, tôi ăn ngấu nghiến xong khẽ vuốt bụng, không khỏi phát ra một tiếng thỏa mãn.

Ăn uống no nê nên tôi muốn ra vườn hoa tản bộ một lát cho khuây khỏa.

Không ngờ phía bên ngoài đã truyền đến một hồi âm thanh của động cơ xe.

Tôi còn tưởng rằng Trần Thanh Vũ đã trở về, mới vừa đi ra khỏi phòng ăn lại nhìn thấy Nguyễn Mỹ giận đùng đùng từ bên ngoài đi vào.

Trong nháy mắt nhìn thấy Nguyễn Mỹ, con mắt của tôi hơi lóe lên, trong bụng lạnh lùng chế giễu cô ta.

Xem ra Nguyễn Mỹ đã không đợi nổi nữa rồi nhỉ? “Huỳnh Bảo Nhi, ai cho cô ở chỗ này?” Sau khi Nguyễn Mỹ nhìn thấy tôi, cô ta xám mặt gầm lên với tôi.

Tôi nghe xong chỉ sờ tóc, nói vẻ trào phúng: “Nơi này là biệt thự của ai thì chính là người đó để cho tôi ở đây đấy.” “Cái con tiện nhân không biết xấu hổ này, mày lại ngang nhiên quyến rũ Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ đã vứt bỏ tầng khí chất dịu dàng đoan trang kia đi rồi.

Ở trước mặt của tôi, cô ta giống như là một người đàn bà chanh chua vậy.

Tôi liếc nhìn Nguyễn Mỹ đang thở hổn hển, cười lạnh nói: “Đó là do tự bản thân cô Mỹ không giữ được Trần Thanh Vũ cho tốt, để cho tôi quyến rũ mất đấy chứ.

Tôi nói này, gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.

Trước đây không phải cô Mỹ cũng đã đối xử với tôi như thế này sao? Sông có lúc người có khúc đấy.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.