Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 79





“Không thích.” Tôi lắc đầu với Trần Thanh Vũ, làm trái với suy nghĩ của mình.

Đừng hiểu lầm, tôi thật sự không phải là vì tiết kiệm tiền cho Trần Thanh Vũ, chỉ là tôi...cảm thấy một cái nhẫn như vậy, đeo vào cũng chẳng bay lên trời được, tại sao phải tiêu nhiều tiền như vậy chứ?
Đôi mắt của Trần Thanh Vũ hơi trầm xuống nói: “Tùy em.

Vốn dĩ hôm nay tôi chỉ đến vì một chiếc nhẫn này, nếu như em không thích thì bỏ đi vậy.”
Nghe giọng điệu của Trần Thanh Vũ hình như là có vẻ hơi tức giận, chẳng lẽ, ban đầu Trần Thanh Vũ dự định đưa chiếc nhẫn này cho tôi sao?
Lúc tôi đang nhìn Trần Thanh Vũ đến ngẩn người thì chiếc nhẫn kia đã bị người của Phan Huỳnh Đức đấu giá được.

Người của Phan Huỳnh Đức xuống phía dưới cầm nhẫn,
Trần Thanh Vũ thì ôm lấy tôi, rời khỏi hội trường đấu giá.

Lúc chúng tôi mới vừa định đi vào thang máy thì sau lưng đã truyền tới giọng nói của Phan Huỳnh Đức.

“Tổng giám đốc Vũ, sao lại nhanh chóng rời khỏi nơi này vậy?” Nghe thấy giọng nói hơi nham hiểm của người này, cơ thể tôi vô thức cứng đờ.

Không biết vì sao người đàn ông tên Phan Huỳnh Đức này luôn khiến cho tôi có một loại cảm giác vô cùng thần bí và cổ quái.

“Anh Đức còn có chuyện gì sao?” Trần Thanh Vũ quay đầu, sắc mặt lạnh lùng nói với Phan Huỳnh Đức.

Bầu không khí giữa hai người Phan Huỳnh Đức và Trần
Thanh Vũ thực sự có thể dùng từ gươm tuốt vỏ nỏ giương dây để hình dung.

Hai người là kẻ thù với nhau sao? “Không có gì, chỉ là tôi có thứ muốn tặng cho cô gái xinh đẹp trong lòng của anh mà thôi.”
Phan Huỳnh Đức cong cánh môi, ánh mắt lạnh nhạt kỳ lạ nói.

Tôi nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhìn Phan Huỳnh Đức, anh ta muốn tặng đồ cho tôi sao? “Đem thứ đó cho cô Nhi đi.” Lúc tôi đang sững sờ thì Phan
Huỳnh Đức đã người của mình giao mấy thứ đó cho tôi.

Nhìn chiếc nhẫn “Nước mắt khuynh thành ở trước mặt mà tôi không thể thốt lên được lời nào.

Phan Huỳnh Đức đấu giá chiếc nhẫn này, chính là vì để đưa nhẫn cho tôi sao? Nhưng mà rốt cuộc là vì sao chứ? “Người phụ nữ của tôi, tự tôi biết tặng, không cần anh Đức phải tiêu tiền tốn kém như thế” Sau khi Trần Thanh Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn thì cả khuôn mặt đều tối sầm lại, nói với Phan Huỳnh Đức một cách mỉa mai.


Phan Huỳnh Đức chỉ cười nhẹ một tiếng, xấc xược nói: “Nhưng mà tôi lại muốn tặng cho cô Huỳnh Bảo Nhi.”
Thì ra, người đàn ông này đã điều tra rõ ràng thân phận của tôi cả rồi.

Dáng vẻ của Trần Thanh Vũ giống như sắp nổi giận, tôi lập tức kéo áo của Trần Thanh Vũ, ý bảo anh bình tĩnh đừng nóng vội.

Tôi mấp máy môi, cười nói với Phan Huỳnh Đức: “Nếu như là ý tốt của anh Đức thì tất nhiên tôi sẽ không chối từ.”
Nói xong tôi liền nhận lấy chiếc nhẫn kia.

Trần Thanh Vũ nhìn thấy tôi nhận nhẫn, sắc mặt vốn đã khó coi, bây giờ lại càng trở nên xấu xí méo mó.

Phan Huỳnh Đức nâng chiếc cằm đẹp đẽ lạnh lùng mà kiêu ngạo lên, nở nụ cười vô cùng mập mờ với tôi rồi nói: “Nếu như ở bên tổng giám đốc Vũ chán rồi thì bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em vào trong lòng của tôi.

Tôi còn lợi hại hơn tổng giám đốc Vũ đấy, bảo đảm sẽ khiến cho em cực kỳ sảng khoái.”
Cái tên đàn ông biến thái này...!
Tôi siết chặt chiếc nhẫn trong tay, thực sự rất muốn cởi giầy cao gót ra, ném về phía cái tên đàn ông biến thái trước mặt này.

Nhưng may mà lý trí đã chiếm thế thượng phong, không cho tôi dùng giày cao gót đập chết cái tên biến thái đáng chết đó.

Sau khi Phan Huỳnh Đức đưa người của mình rời khỏi, cả khuôn mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ đều rất lạnh lùng khó coi.

Cho đến khi chúng tôi ngồi lên xe, sắc mặt của anh vẫn lạnh lẽo hết sức đáng sợ.

“Trần Thanh Vũ.” Tôi hơi lo lắng kéo áo của Trần Thanh Vũ, không biết sắc mặt của anh khó coi như thế là vì lời nói điên khùng của Phan Huỳnh Đức hay là bởi vì tôi đã nhận chiếc nhẫn của Phan Huỳnh Đức?
Bất kể là khả năng nào đi nữa, thấy Trần Thanh Vũ lộ ra biểu cảm lạnh lùng đó, ít nhiều tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Trần Danh, ném chiếc nhẫn kia đi” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên ra lệnh cho Trần Danh.

Tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ nói như vậy thì trong bụng có hơi hốt hoảng nói: “Đừng.” “Huỳnh Bảo Nhi, em nói cái gì?” Trần Thanh Vũ thấy tôi không chịu ném chiếc nhẫn kia đi, sắc mặt vốn đã khó coi lại càng trở nên âm trầm.

Tôi thấy sắc mặt của Trần Thanh Vũ thay đổi nhanh chóng, cặp mắt kia tối om giống như là muốn nuốt cả người tôi vào bụng không bằng.


Nói thật, nhìn thấy Trần Thanh Vũ bày ra vẻ mặt này, tôi cảm giác bắp chân của mình cũng vô thứ bị chuột rút.

Tôi buồn tẻ liếc nhìn Trần Thanh Vũ, ấm ức nói: “Vì sao… phải ném đi chứ? Ném đi không thấy tiếc à? Nhiều tiền như vậy, anh bán đi cũng có tiền mà.” “Em muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho em.

Nhưng nhẫn thì không thể giữ lại.” Gương mặt của Trần Thanh Vũ căng cứng, sắc mặt lạnh lùng gắn từng chữ một.

Tôi nháy mắt một cái, cuối cùng đã nhìn ra chắc có lẽ Trần Thanh Vũ đang nổi máu ghen nhỉ?
Nghĩ tới đây, tôi lại bắt đầu cười trộm.

Tôi vươn tay cánh tay, ôm lấy cổ của Trần Thanh Vũ, dùng gương mặt dụi dụi vào cổ của anh, nhỏ giọng nói: “Trần Thanh Vũ, có phải anh đang ghen không? Hả?”
Gương mặt đen thui của Trần Thanh Vũ càng thêm tối tăm, chiếc cằm đẹp đẽ kiêu ngạo hơi giật giật.

Tôi nhìn phản ứng này của Trần Thanh Vũ, không nhịn được mà cười thầm.

“Nói, có phải anh đang nổi máu ghen đúng không?” “Em dám đeo nhẫn mà người khác cho thì đừng trách tôi không nể tình.” Trần Thanh Vũ đè tôi nằm xuống ghế, cơ thể cường tráng nặng nề đè lên trên người của tôi.

Tôi hít một hơi, thở dốc nói: “Trần Thanh Vũ...!anh đứng dậy khỏi người tôi trước đã, anh nằm đè lên khiến tôi rất khó chịu.”
Trần Thanh Vũ híp mắt một cái, sau đó chỉ hừ lạnh một tiếng, kéo khóa váy của tôi ra.

“Anh làm cái gì đấy?” Tôi thật không ngờ Trần Thanh Vũ không đứng dậy khỏi người tôi, mà còn kéo khóa của tôi.

Tôi đỏ mặt, túm tay của Trần Thanh Vũ lại, hơi tức giận nói.

“Em yêu, tôi muốn em rồi.” Trần Thanh Vũ vô liêm sỉ nhìn tôi và nói.

Tôi bị lời nói của Trần Thanh Vũ chọc tức tới nỗi cả khuôn mặt đều đỏ rần lên.

Tôi cắn răng nghiến lợi trợn mắt với Trần Thanh Vũ, dữ tợn nói: “Không được.”
Tôi không muốn làm loại chuyện như vậy ở trên xe.


Lần trước vì chiều theo tên vô lại Trần Thanh Vũ này mà làm tình ở trên xe khiến toàn thân tôi đau mỏi vô cùng.

Lần này nếu như Trần Thanh Vũ còn dám làm nữa thì tôi sẽ cho anh biết tay.

Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm một cách không đàng hoàng, ngón tay chui vào phía trong váy của tôi, cởi luôn quần lót của tôi ra.

“Trần Thanh Vũ.” Tôi bị động tác của Trần Thanh Vũ kích thích cơ thể, hai gò má nóng bừng khó chịu.

Trần Thanh Vũ nâng eo của tôi lên, nhìn vào mắt tôi và nói: “Muốn giữ lại chiếc nhẫn kia thì khiến cho tôi thoải mái một trận thật tử tế vào.” “Öi.” Nói xong, Trần Thanh Vũ đâm thắng vào người tôi.

Tôi không nhịn được mà kêu lên một tiếng, chỉ có thể vươn tay túm lấy cánh tay của Trần Thanh Vũ, thở hổn hển không ngừng.

Trần Danh còn đang lái xe ở phía trước, tôi và Trần Thanh Vũ lại làm chuyện xấu hổ này ở phía sau.

Tôi thật sự sắp bị Trần Thanh Vũ bức đến điên rồi.

Không biết từ lúc nào, Trần Thanh Vũ lại hứng thú quá mức với chuyện này?
Chẳng lẽ khi trước anh và Nguyễn Mỹ cũng như thế này...!cứ tự do ân ái mà không thèm đếm xỉa đến xung quanh? Nghĩ đến cơ thể Trần Thanh Vũ từng tiến vào cơ thể của
Nguyễn Mỹ là tôi lại có một cảm giác buồn nôn vô hình.

Sau khi Trần Thanh Vũ nhận thấy tôi không tập trung, hàm “Không tập trung à?” răng nặng nề cắn bả vai của tôi, tôi bị đau nên lấy lại tinh thần, quay đầu đi không nhìn gương mặt của Trần Thanh Vũ.

Thấy tôi lộ ra vẻ mặt này, Trần Thanh Vũ đổi một tư thế, tư thế này hơi đơn giản nhưng lại trực tiếp tiến thẳng vào, tôi đau đến mức toàn thân đều không nhịn được mà run rẩy.

Tôi cắn môi, cố gắng không để cho mình phát ra tiếng rên.

Trần Thanh Vũ lè lưỡi, liếm cổ của tôi, mập mờ nói với tôi: “Làm sao vậy? Không phải vừa nãy còn rất tốt sao?” Tôi hơi khó chịu nhíu mày, dùng sức cào lưng của anh một cái, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, có phải… anh cũng từng thế này với Nguyễn Mỹ đúng không?”
Không để ý đến mọi thứ xung quanh mà ân ân ái ái đúng không? Có phải Trần Thanh Vũ cũng từng đối đãi với Nguyễn Mỹ như thế đúng không?
Trần Thanh Vũ nghe thấy tôi nhắc tới tên của Nguyễn Mỹ, gương mặt vốn lạnh lùng lại hiện lên một tầng sương lạnh nhàn nhạt.

“Tại sao lại nhắc tới tên của Nguyễn Mỹ vào lúc này chứ?”
Tôi hơi tức giận quay đầu đi khi thấy anh không trả lời thắng câu hỏi của tôi, tôi không muốn liếc Trần Thanh Vũ thêm một cái nào.

Lúc này Trần Thanh Vũ lại dùng sức đè lên cơ thể của tôi.

Tôi đau không nhịn được mà nhíu mày.


“Trần Thanh Vũ.” “Nói, có phải là đang ghen đúng không? Trần Thanh Vũ giữ chặt eo của tôi, khiến cho tôi càng dán chặt vào cơ thể anh.

Mí mắt của tôi bỗng nhiên có một chút nước mắt, không biết là bởi vì … tư thế như thế này, hay là bởi vì trong lòng hơi uất ức.

Hai người chúng tôi cứ như vậy nghiêm mặt nhìn nhau hồi lâu, cho đến khi Trần Thanh Vũ thở dài một hơi, chậm rãi hôn ngực của tôi nói rằng: “Đồ ngốc, không hề...!chỉ từng làm với em thôi.”
Nghe thấy lời giải thích của Trần Thanh Vũ, tâm trạng của tôi dễ chịu hơn đôi chút, tôi vươn tay cánh tay, chủ động ôm cổ Trần Thanh Vũ, đuôi lông mày mang theo vẻ quyến rũ nói: “Thật à?”
Trần Thanh Vũ nhấc hai chân của tôi lên, dùng sức yêu tôi và nói: “Ừ, thực sự… chỉ có em mới… khiến cho tôi điên cuồng.” “Trần Thanh Vũ…” Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ một cách si mê, thét lên tên của anh.

Tôi đã quên phía trước còn có Trần Danh, bởi vì bị lời nói của Trần Thanh Vũ kích thích, tôi chỉ có thể bất lực gọi to tên của anh.

Hai giờ sau đó, chúng tôi mới ngừng ân ái mây mưa.

Quả nhiên làm tình ở trên xe thật sự không phải là trải nghiệm quá tốt.

Toàn thân tôi đau nhức, trên người còn dinh dính, hết sức khó chịu.

“Mau mau xuống xe đi, tôi muốn tắm.

Toàn bộ không gian bên trong xe đều là mùi vị đó, tự tôi cũng không muốn ngửi thấy “Ừ” Tôi còn tưởng rằng nhất định Trần Thanh Vũ còn làm ra chuyện gì nữa, thế nhưng anh lại nghe lời của tôi, chỉ dùng cặp mắt sâu thẳm kia liếc tôi rồi thân mật hôn thật sâu lên trên cổ của tôi một cái, ôm tôi đi ra khỏi xe.

“Thanh Vũ.” Cả người tôi không còn sức lực, cả tấm lưng vẫn còn đau dữ dội.

Ai bảo tên khốn Trần Thanh Vũ này lại càn rỡ trên xe như thế cơ chứ, hại tôi bây giờ khắp người đều đau không chịu nổi.

Lúc tôi đang tựa vào trong lòng của Trần Thanh Vũ, cảm thấy hơi buồn ngủ thì ngay lúc này lại nghe được giọng nói của Nguyễn Mỹ.

Tôi khẽ mở mắt, thấy Nguyễn Mỹ đang đứng trước cửa biệt thự.

Nguyễn Mỹ mặc một chiếc váy dài màu đỏ sậm, tôn lên làn da trắng như sứ của người phụ nữ, lộ ra vẻ vô cùng trong sáng.

Trong màn đêm đen, khuôn mặt của cô ta hiện lên vẻ xinh đẹp quyến rũ, cặp mắt kia quét về phía tôi như chứa đầy dao găm vậy.

Tôi đã hiểu rõ thứ ánh mắt này rồi, tôi cười lạnh một tiếng, dụi dụi vào cổ của Trần Thanh Vũ, cố ý dùng giọng điệu nũng nịu để nói: “Thanh Vũ, cơ thể tôi đau quá, đều tại anh vừa rồi dùng sức quá mạnh, đến bây giờ hai chân của người ta vẫn là mềm nhũn ra đây này!
Trần Thanh Vũ mím đôi môi mỏng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi, sau khi hôn lên mí mắt của tôi một cái thì nhìn về phía Nguyễn Mỹ.

“Sao em lại tới đây?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.