Qua ngày hôm sau,trên khắp các mặt báo đều là thông tin về vụ cháy khiến cả nhà họ Lâm thiệt mạng, không một người nào chạy thoát khỏi tay tử thần.
Điều này làm chấn động không nhỏ đối với giới thượng lưu vì dù sao Lâm gia cũng từng là một gia tộc lớn.
Nhưng có một điều đặc biệt rằng,mọi người giống như đã thống nhất với nhau trước.
Chả có ai thắc mắc tại sao cả gia tộc hơn 20 mấy người vậy mà không ai chạy được ra ngoài hay là tại sao hỏa hoạn lớn như vậy mà không ai phát hiện để lửa cháy đến mức thiêu rụi một căn biệt thự thành tro.
Đến lúc đó rồi thì ngay cả xác ai với ai còn chả phân biệt được.
...
Mạc Hy lúc này đang ở trong dinh thự xa hoa của mình, nơi khu vườn được trồng hoa phía sau dinh thự.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi hoa,thời tiết ấm áp.Ta đặt một cái bàn có bánh cùng nước ở trên ,cùng một cái ghế dựa vào ở nơi có bóng râm thì thật là perfect.
Mạc Hy tùy tiện lật một tờ trong xấp báo thì dòng chữ 'Lý do dẫn đến cái kết thương tâm của Lâm gia' liền đập vào mắt.Thấy lý do là vì bị chập điện nên gây ra hỏa hoạn trên mặt báo mà Mạc Hy thấy thật mắc cười. Rõ ràng do quà sinh nhật cô tặng cho Lâm tiểu thư mà,báo này không thành thực gì cả.
Tùy tiện quăng xấp báo mình đang đọc lên lên cái bàn trước mặt. Cầm lấy ly nước cam được sẵn trên bàn hớp một ngụm.Mạc Hy liền hắng giọng hướng về bên kia hô một tiến "Hey boy"
Kẻ đang ra sức lấy lòng người khác ở đằng kia biết mình là người bị gọi thì tóc đằng sau gáy có chút dựng lên.
Trần Hùng biết người Tô tiểu thư muốn gọi là mình thì không cách nào khác ngoài máy móc đi lại ,cái gương mặt gượng gạo pha chút chột dạ kia liền biểu hiện ra sự 'vui mừng' đến mức nào của hắn.
Trước khi đi Trần Hùng còn đưa ra tín hiệu cầu cứu cho người con gái đang cầm kéo tỉa lại cây cảnh kia nhưng thật không may ngay cả liếc người ta cũng không thèm liếc hắn ta một cái.
Trần Hùng máy móc đi lại trước cái bàn chỗ Mạc Hy ,cẩn thận sợ che mất ánh sáng của cô.Mạc Hy đưa mắt nhìn hắn ta trong mắt có tìm tòi, nghiên cứu ,cái ánh mắt thâm sâu ấy khiến hắn ta ngay cả ngẩn mặt lên cũng không dám.
"Này."
"Dạ vâng." Hầu kết của Trần Hùng trượt xuống chứng tỏ hắn đang căng thẳng đến mức nào .Áp lực mà Tô tiểu thư mang lại cho hắn ta không giống mọi khi chút nào.
"Nói cho tôi biết,cậu đến đây để làm gì?" Mạc Hy hơi nhướng mày nhìn tên đàn ông thân hình cao lớn trước mặt.
Khúm núm cái gì? Cô nhỏ nhắn thế này thì có thể làm gì hắn sao?!
"Vì ông chủ phải đi một chuyến qua Pháp để giải quyết việc gấp cho nên tôi đến để thay ông chủ giao đồ cho Tô tiểu thư. Ông chủ mong_"
"Stop...Tóm lại là đến giao đồ phải không? " Mạc Hy nhanh chóng kết thúc cái câu truyện bất tận của hắn ta.Nhanh gọn rút ngắn lại vấn đề.
"Dạ vâng."
"Vậy đồ đã giao chưa? "
"Dạ giao rồi." Thái dương của Trần Hùng đã bắt đầu chảy một hồi hột. Ánh mắt của Tô tiểu thư như đã nhìn thấu hắn ta.
"Vậy thì tại sao lại chưa đi?"Chân mày nhịn không được mà lại nhướng lên một lần nữa. Cái tên này...giỏi thì cứ tiếp tục nói dồi cho bà đây xem thử.
"Tôi nghĩ mình ...ừm ...n..nên giúp đỡ Tô tiểu thư trong.....ô..ông..ôn..g chủ..ủ không có ở đây." Trần Hùng đã bắt đầu lắp bắp nhất là khi nhắc đến hai chữ 'ông chủ'.Ngài ấy mà biết hắn ta lấy ngài làm cái cớ để có thời gian chinh phục tình yêu thì hắn ta sẽ chết chắc cho xem.
"Vậy sao?Chẳng hạn như là giúp đỡ chăm sóc cây cảnh?" Mạc Hy dựa lưng vào ghế hơi nghiêng mình ,đưa mắt về phía Lý Nhan đang đứng xa xa tỉa cây cảnh đằng kia với một biểu cảm đầy ám chỉ.
Lần này Trần Hùng trực tiếp nuốt luôn cái lưỡi của mình ngay cả một chữ cũng không phun ra được.
"Dạo này cậu xuất hiện trong dinh thự này hơi nhiều rồi đấy." Vậy nên nghĩ sao mà cô không phát hiện được. Thay Tư Mạc đưa thức ăn, quần áo, trang sức,...tất cả đều là Trần Hùng qua đây.Bộ bên Lãnh gia chỉ có một mình Trần Hùng là biết đường đến đây sao??
Điều này bắt đầu từ khi nào nhỉ?Mạc Hy vắt óc suy nghĩ cuối cùng cũng ra chính là từ khi quay trở về từ sự việc bị ám sát ở suối nước nóng lần đó.
Đánh chủ ý lên quản gia nhà cô?Đâu có dễ như vậy.
"Trần Hùng."
"Dạ vâng." Bị Mạc Hy gọi rõ tên Trân Hùng liền giật thót một cái.Sao cái âm điệu lại giống như log chủ đến như vậy chứ.
"Ông chủ của câu có kể cho cậu nghe rằng tôi tàn nhẫn như thế nào không?" Mạc Hy chân bắt chéo ,hai tay đan lại với nhau đặt trên đầu gối.Miệng nở một nụ cười công nghiệp hằng ngày của mình,nụ cười thật đẹp nhưng có gì đoa khiến người khác có chút kinh sợ.
"Ông chủ không kể nhưng Trần Hùng đã được nghe rất nhiều về chuyện của Tô tiểu thư từ trong giới." Trần Hùng nghiêm túc trả lời.
"Nghe thấy sao? Vậy cậu có bao giờ nghe thấy tôi luôn xem Lý Nhan như người trong gia đình chưa?"
___________________Hết__________________