Nữ Cường Nhân Của Tổng Tài

Chương 88: Ghi nợ



Mạc Hy ngậm ý cười lật người lại,theo động tác của cô ,thứ gì không nên thấy đều thấy cả.


Tư Mạc nhìn đến liền hóa đá,thứ gì đó lại bắt đầu rục rịch nhưng nhìn cô đã thật sự mệt lắm rồi,hắn không nỡ bắt cô lật qua lật lại nữa,chỉ có thể nghiêng người nằm xuống,áp má lên ngực của cô.


Ghi nợ 1 lần.


"Anh cũng biết em cùng Mạnh Đức Chung có giao dịch gì mà."Biết tính tình của người này nên Mạc Hy đã sớm nói về mối quan hệ hợp tác giữa cô cùng Mạnh Đức Chung.Đã sớm phòng bị nhưng cuối cùng vẫn đánh đổ hũ giấm chua siêu lớn này.


Kinh nghiệm lần này cô nhớ kỹ,chỉ cần hủ dấm đổ thì hông cô sẽ đau.


"..." Đương nhiên biết,nếu hắn không biết thì Mạnh Đức Chung đã sớm chết.


Hắn thật sự cảm thấy tức giận,nhiều hơn nữa là lo lắng.


Mạnh Đức Chung mặt mài tuấn lãng,cử chỉ nho nhã.Còn ấm áp,còn nở nụ cười....Không như hắn.


"Lần này hắn ta làm khá tốt.Em nghĩ hắn sẽ có thể tiến rất xa." Thấy Tư Mặc không đáp lời,cô biết hắn còn khó chịu,liền cúi đầu ,nâng mặt hắn lên đặt lên trán hán một nụ hôn.


Thân thể to lớn ,vạ vỡ như vậy mà co lại nằm trong lòng cô..thật sự có chút buồn cười.Hình như bọn họ quán đổi vị trí rồi thì phải.


Đừng nhìn lúc nào cùng lạnh lùng ,cao ngạo thật chất là hở chút lại muốn cô dỗ dành cưng chiều.Cô nghĩ mình nên sớm chuẩn bị sính lễ đến Lãnh gia để rước cô vợ nhỏ này rồi___Hahaha.


"Ừm."Tư Mặc rầu rĩ đáp một tiếng.Hắn không cần biết một cái Mạnh gia có thể đi xa đến đâu ,hắn chỉ biết nếu Mạc Hy thật sự 'để ý' Mạnh Đức Chung thì hắn sẽ làm Mạn Đức Chung 'đi xa'nhanh nhất có thể.


"Thương muốn chết a."Mạc Hy càng nhìn càng thấy buồn cười,nghiêng đầu hun chụt một cái vào vai phải rắn chắt tràn đầy sức mạnh.


Cái vai này là chỗ cô đặt bụng mỗi lần bị ai đó vác như bao gạo này.Ghét quá hôn 'chụt' thêm vài phát nữa.


Ánh mắt Tư Mặc sâu thăm thẳm,dụi mặt vào xương vai xanh của cô.


Ghi nợ thêm 1 lần ,tổng cộng là 2.


_______




Cuộc sống mấy này nay của Chu Liên Kiều không khác gì địa ngục.Người trên mạng thì chửi bới,nhục mạ cô ta.


Ba mẹ thì rẻ lạnh ,bạn bè cũng chẳng còn ai.


Cô ta giờ đây căn bản chẳng khác nào thứ rác rưỡi mà ai cũng muốn vứt bỏ ,chôn vùi.


"Liên Kiều" Chu Hiểu Hoa từ bên ngoài tiến vào phòng,trên mặt bà ta cũng không có quá nhiều biểu cảm.Trên tay bà ta là khay cơm ,có để vài món ăn trên đó.




"Mẹ,mẹ....."Chu Liên Kiều đang ngồi dựa vào giường ,đầu tóc rối bời,trên người là cái váy đã mặc suốt mấy ngày.Thấy mẹ mình tiến vào thì lập tức nhào đến như người sắp chết đuối gặp được một khúc gỗ vậy.


"Con có thôi hay không?Nhìn cái bộ dạng của con lúc này đi."Chu Hiểu Hoa lạnh nhạt gỡ tay con gái của mình ra,đi đến bên bàn đặt khay thức ăn xuống.


"Chuyện của con mẹ cũng hết cách rồi.Ba con thì không muốn nhúng tay còn ý của lão già kia không cần hỏi cũng biết.Hay con muốn mẹ đi cầu xin con ả tiện nhân kia,không chừng chuyện này là nó làm ra."Đã mấy hôm bị lạnh nhạt,tâm tình của Chu Hiểu Hoa cũng thật tồi tệ.


"Không!!!!kHÔNG...pHẢI..chắc chắn là con ả chết tiệt kia uy hiếp Đức Chung nên anh ấy mới phải làm vậy.Anh ấy còn yêu con..chắc chắn là như vậy."Tâm lí của Chu Liên Kiều nhìn qua liền biết đã không còn bình thường nữa.




"Con....."Chu Hiểu HOa dùng ánh mắt rèn sắt không thành thép nhìn đứa con từng là niềm tự hào của mình.Sao lại trở nên ngu xuẩn như vậy?




"Mẹ sẽ sắp xếp cho con qua nước ngoài một thời gian.Cứ để mọi chuyện lắng xuống rồi lại tính tiếp."Nếu cứ để con gái mình ở đây,không chừng đến một lúc nào đó Chu Hiểu Hoa cũng sẽ bị nó kéo xuống.


Bà ta phải nhanh chống tống nó đi rồi mới có thể tính toán tiếp được.


Chu Hiểu Hoa vô thức đưa tay sờ xuống bụng của mình,nếu bà ta có một đứa con trai thì đã tốt rồi.Chu Hiểu Hoa cũng không hiểu tại sao mình đã ở bên cạnh Tô Vĩnh Quân lâu như vậy nhưng vẫn chưa có thêm đứa nhỏ.


Chu Liên Kiều cũng không đáp lại mẹ mình,cô ta đi lại vị trí ban đầu ngồi xuống,co chân ,úp mặt vào đầu gối.


"Hzzz..Ngày mai sẽ khởi hành.Mẹ sẽ cho người chuẩn bị cho con."Chu Hiểu Hoa bước ra phỏi phòng,đóng lại cửa hoàn toàn che lấp đi tiếng khóc nức nở phía bên trong.


Bà ta lúc này không có thời gian để đi dỗ dành Chu Liên Kiều.Đã mấy ngày nay Tô Vĩnh Quân đã không để mắt tới bà ta,cứ mãi như vậy thì không được.


Bà ta cùng con gái vẫn chưa có tên trong gia phả Tô gia,nếu bị Tô Vĩnh Quân vứt bỏ thì badf phải ra đi với hai bàn tay trắng.


.....Sẽ không có chuyện đó xảy ra...




_________________Hết_______________




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.