Nữ Cường Nhân Của Tổng Tài

Chương 9: Không hề ghét hắn



Không có viễn cảnh nguy hiểm như Mạc Hy tưởng tượng.


Trong phòng căn bản không có ai.Đột nhiên...


Cánh cửa tủ quần áo hé ra ,từ bên trong một cặp mắt mang theo cảnh giác cùng sợ hãi nhìn ra ngoài.


Khi nhìn thấy Mạc Hy thì cặp mắt khẽ giao động.


Mạc Hy thấy vậy chuẩn bị tặng cho người kia một nụ cười công nghiệp đúng chuẩn thì cánh tủ bị đóng mạnh lại.


*rầm*


Tâm trạng tốt đẹp, vẻ ngoài thân thiện mà Mạc Hy cố gắng tạo cho mình bị tiếng *rầm* này làm sụp đổ hoàn toàn.


Quả nhiên .....không nên dùng cách thông thường được.


Mạc Hy cố ý để giày cao gót nện xuống nền nhà kêu lên tiếng thật vang.


Từng bước, từng bước đi vòng quanh căn phòng.


Động tác đầu tiên là vứt đi toàn bộ những vật dụng nguy hiểm đối với bệnh nhân lẫn người chữa trị.


Động tác thứ hai chính là đọc thoại nội tâm.


"Tôi luôn nhớ trước đây mình có một người bạn.Chúng tôi có thể nói rằng là đã lớn lên cùng nhau." Mạc Hy vờ như không để ý đến cái tủ nữa.
Tùy tiện cầm một cuốn sách trên bàn ra đọc.


Cô không chú ý đây là lần đầu tiên cô nói hắn là bạn của mình.
Cô không để ý nhưng người đang núp trong tủ lại rất để ý.


"Người bạn đó của tôi rất lợi hại.Hắn được mọi người xưng là ông trùm của giới hắc đạo.Còn là gia chủ của một gia tộc lớn. Thật oai phong a~"


Cuốn sách trên tay cô thật dầy, trong đó toàn chi chít chữ. Trên bàn có một cây bút dạ quang ....cô thật muốn biết tên kia đã đánh dấu những gì?!!!


Vì vậy cô mở cuốn sách đấy ra........


"Có một lần người bạn kia hỏi tôi rằng có ghét hắn không?!! Tôi trả lời là có "


Toàn bộ những chữ cái có trong tên cô đều được đánh dấu bằng bút dạ quang trong cuốn sách đó.


Ha~Tên này.....


Đột nhiên từ trong tủ đóng kín phát ra một tiếng *hư*mang theo uất ức.


Mạc Hy liếc mắt qua nhìn tiếp tục nói.

"Thật ra là tôi nói dối.Tôi không ghét hắn mà chỉ là ghen tị mà thôi."


Cánh cửa tủ mở ra một chút.......


Mạc Hy bắt đầu chầm chậm di chuyển đến gần.Cử động của cô đều rất nhẹ sợ kinh động đến con sư tử đang cố gắng giả thành mèo kia.


"Vì hắn lúc nào cũng giỏi hơn tôi. Bắn súng,quyền anh,...ngay cả giết người hắn cũng giỏi hơn tôi. Nên tôi ghen tị."


Còn vài bước chân nữa thôi.Chỉ cần giữ cánh cửa ấy mở thêm chút nữa.


"Thật không ghét sao???!" Giọng nói từ tính giàu sức gợi cảm vẫn không chút nào thay đổi so với ngày xưa .


"Phải ~ Lúc người bạn kia gặp tai nạn tôi đã nảy sinh lo lắng trước giờ chưa từng có. " Chỉ còn hai bước.


"Nói dối"*rầm* Đột nhiên hắn kích động đóng sầm cửa lại.


Mạc Hy có chút ngỡ ngàng ngoài ý muốn.
.....
....
....


*không khí chìm vào im lặng *


*******


Cởi ra giày cao gót bước nhanh đến đối diện với cánh cửa tủ.


*rầm**rầm* Nắm tay siết chặt đập mạnh vào cửa.


"Mẹ nó!!!
Tên kia!!!Anh có biết chỉ vì đến đây chữa trị cho anh mà tôi đây suýt chút nữa là đã mất mạng hay không??!! "


*rầm**rầm*


"Tên khôn vong ân phụ nghĩa này!!! Bà làm việc bù đầu bên nước ngoài vừa về chưa nghỉ ngơi được gì thì phải dác xác đến đây.Anh còn làm mình làm mẩy với bà."


"Mở cửa ra mà xem đôi chân ngọc ngà của bà đây bị cà xuống mặt đường mà chày nát này. " Lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái.


[Tg: Bản chất lưu manh đang dần lộ rõ a~:3]


"Được!!! Anh không mở tôi cùng không cần ở đây nữa dù...." Chưa nói xong thì im bặt. Quyển sách trên tay chọi mạnh xuống mặt đất.


Tạo ra tiếng vang rất lớn.


Lý Nhan ở bên ngoài nhận được ám hiệu lập tức "hốt hoảng" từ bên ngoài la to vọng vào.


"Tiểu thư ~ Người không sao chứ??!! Mau gọi bác sĩ tiểu thư xỉu rồi. "


Phải a~ Cô chính là muốn tên trong tủ nghĩ rằng cô ngất xỉu.Lúc nãy bấm điện thoại chính là gửi tin nhắn cho Lý Nhan.


Chỉ cần cửa hé ra một chút.... núp sau cánh cửa Mạc Hy hung hăng nghĩ trong lòng.


******
Tiếng động vừa vang lên người trong tủ đã hoảng hốt lao ra ngoài.


Đứng ở ngoài lo lắng nhìn giáo dác xung quanh.


Không thấy ai liền biết mình bị lừa định nhanh chóng quay trở lại vào tủ thì thật không may .


Mạc Hy đã đứng chắn trước lối vào rồi a~


Ánh mắt hắn không dám nhìn thẳng vào Mạc Hy.


Quay lung tung tìm chỗ trốn sau đó chạy thật nhanh lao lên giường.


Trùm kín khăn từ đầu đến chân không chừa ra bất cứ kẽ hở nào.


Cả người đều run rẩy.


Em ấy thấy rồi ....Em ấy đã thấy bộ dạng này của mình.


Xấu xí cùng thảm hại vô cùng.


Thật ra đó chỉ là tưởng tượng riêng của hắn thôi.


Mạc Hy thì thấy vẻ ngoài tuấn lãng sắc bén của hắn chả khác lúc trước là bao chỉ có khí chất trên người.....


Cứ như vậy thì sẽ bị bào mòn tất.


*****


Nhìn nhìn con nhộng đang run rẩy trên giường.H~Cô còn chưa làm gì mà.


Quay người nhìn cánh cửa tủ.


Đưa chân lên và....


*rắc*


Phần chốt bị Mạc Hy đạp gảy nát.


Ừm~Như vậy không sợ tên kia nhân lúc cô không chú ý mà chốn lại vào.


.______________Hết________________




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.