Nữ Đặc Công Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 6: Giấc mơ kì lạ



Lúc Tuyết Tà Băng về đến nhà cũng đã hơn 6h. Vừa mới vào đến nhà thì cũng đúng lúc chuẩn bị ăn tối.

" Cô chủ, vào ăn tôi a, lão gia và phu nhân đang chờ." Vú Lâm, vợ của quản gia Lâm nói.

" Vâng, cháu vào liền." Cô đi vào, phân phó Vú Lâm làm một phần thức ăn cho tiểu Ly rồi ngồi vào bàn ăn.

Hôm nay cả nhà ăn cơm như thường, không khí hài hòa vui vẻ. Ăn xong, cô lấy khăn giấy lau miệng, rồi nói với ba mẹ Tuyết.

" Ba mẹ, con muốn nhảy lớp."

" Con muốn học trường nào." Ba Tuyết hỏi

" Con học trường đại học Royal, khoa quản lý kinh doanh. Con muốn giúp cha mẹ và anh hai công việc của tập đoàn." Cô nghiêm túc nói.

" Ừ, có cần ba đăng kí hộ không." Lúc đầu ông có hơi giật mình nhưng ông tin tưởng con gái ông có thể làm được.

" Không ạ, mai con đi với bạn."

" Bạn?" Mẹ Tuyết tò mò hỏi

" Ưm, con vừa mới kết bạn hôm nay. Là thiên kim của Thiên gia, Thiên Thanh Vũ." Thực gia là quen từ kiếp trước rồi. Cô nói thầm trong lòng.

" Ồ, mẹ nghe nói Thiên tiểu thư rất ngoan. Con kết bạn với con bé là rất tốt. Bảo con bé lúc nào rảnh thì đến nhà mình chơi." Mẹ Tuyết nói.

" Vâng, con lên phòng trước đây." Nói xong cô ôm Tiểu Ly lên phòng.

Trên phòng

Căn phòng toàn màu hồng buổi sáng đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là căn phòng màu tím đầy bí ẩn như chủ nhân của nó vậy.

Vừa lên phòng, Tuyết Tà Băng liền đi tắm. Sau khi tắm xong cô quấn khăn đi ra ngoài.

Khăn tắm chỉ miễn cưỡng che được nửa bộ ngực sữa và qua mông một chút.

Do cô đang tìm quần áo trong tủ lên không để ý. Mắt của mỗ hồ ly nào đó ở trên giường hiện nên chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng. Cuối cùng dứt khoát nằm xuống giả chết nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc lên cơ thể chuẩn khỏi chỉnh của cô. Sau đó như sợ bị phát hiện mà nhanh chóng nhắm mắt lại.

Sau khi thay bộ đồ ngủ màu tím nhạt có hoa văn tia chớp màu tím đậm xong. Cô nhanh chóng đi ngủ.

______________

" Các chàng có thể ở bên ta bao lâu?" Một người con gái hỏi, vây xung quanh nàng có tám nam nhân khác nhưng lại không nhìn rõ mặt

" Chúng ta vì nàng mà sinh ra, chúng ta nguyện ở bên nàng đời đời kiếp kiếp." Một nam nhân trong số tám người nói.

" Đúng vậy." Bảy người còn lại đồng thanh trả lời.

" Vậy chúng ta sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn bất dời." Nữ nhân cười nhẹ nhàng nói.

_______________

" Các con thực sự muốn xuống trần gian đầu thai sao." Một lão giả hỏi

" Đúng vậy. Nàng đã phải luân hồi, chúng con muốn đi cùng nàng." Tám nam nhân vừa rồi nói.

" Ta sẽ giúp các con, nhưng đó sẽ vi phạm Thiên Lệnh. Vì vậy các con phải sống khổ bảy kiếp mới có thể ở bên nàng. Các con đồng ý sao." Lão giả hỏi lại lần nữa.

" Vâng. Bọn con chấp nhận." Tám người kiên định trả lời.

" Ừm, sau khi xuống dưới đó, các con không có quyền hối hận." Lão giả nói xong rồi nhắm mắt niệm chú ngữ.

____________

Khung cảnh tiếp theo là các khổ cực mà tám nam nhân phải chịu đựng.

____________

Khung cảnh lại thay đổi, bây giờ là một mảng không gian trắng xóa. Bên trong còn vang lên các câu nói của tám nam nhân.

" Băng Nhi, chỉ có bảy kiếp thôi, chờ ta."

" Vì nàng ta nguyện chịu khổ bảy kiếp này."

" Băng nhi, ta nhớ nàng."

" Băng nhi, ta nguyện chịu đựng những cực khổ này vì ta yêu nàng."

" Băng nhi, bảy kiếp gặp lại, nàng sẽ không quên ta chứ."

Còn rất nhiều câu nói nữa, mang theo bi thương nồng đậm.

Đó không liên quan đến cô, nhưng sao, cô lại đau thế này, tim cô sao lại đau như vậy.

_____________

Khung cảnh lần lại lần nữa thay đổi, lúc nãy là không gian trắng xóa thì đây lại tối đen như mực. Cô cứ đi về phía trước cho đến khi thấy được ánh sáng

Phía trước được thắp sáng bằng dạ minh châu. Bây giờ cô mới nhìn rõ, khắp nơi trong không gia này toàn xích sắt. Ở giữa có một cô gái bị giam giữ. Do cô gái đó cúi mặt xuống nên cô không nhìn rõ.

Cô gái từ từ ngẩng mặt lên, ngay lập tức cô sững người. Đó không phải là cô sao?

" Cô là ai?" Cô vô thức hỏi

" Tôi là ai? Tôi chính là kí ức của cô." Cô gái nói. Rồi không cho cô nói tiếp, cô gái tiếp tục nói. " Bảy kiếp đã hết, cô và họ sắp gặp lại nhau. Hãy bù đắp cho họ những gì họ phải chịu suốt bảy kiếp và yêu thương bọn họ như họ yêu thương cô."

____________

Chết tiệt, rốt cuộc giấc mơ đó là sao chứ. Cô giật mình tỉnh dậy, xem đồng hồ mới có 2h sáng. Nhìn tiểu Ly đang khó hiểu nhìn cô. Tuyết Tà Băng xoay người đem tiểu Ly ôm vào trong lòng, đắp chăn...ngủ tiếp.

Trước khi ngủ cô còn nghe văng vảng câu nói của cô gái trong giấc mơ:

" Hãy bù đắp cho họ những gì họ phải chịu suốt bảy kiếp và yêu thương bọn họ như họ yêu thương cô."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.