Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, có đôi nam nữ sóng vai nhau. Cô gái tinh nghịch lên tiếng: "Nhược Tâm!".
Thấy người con gái bên cạnh gọi tên mình, Đông Phương Nhược Tâm vui vẻ cười, khoác vai nàng thân mật, giọng ôn nhu đáp: "Ừ?"
Diệp Y Lạc bị cái tính hiền lành này của Đông Phương Nhược Tâm chiều cho hư mất rồi. Quen nhau đã gần một năm nhưng mỗi cử chỉ, lời nói của anh đều làm cho cô không thể không rung động. Vốn tưởng yêu một người là khó nhưng khi yêu rồi lại thấy...thích thích sao ấy.
"Hôm nay là sinh nhật tớ!" Diệp Y Lạc hưng phấn nói, cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng khó tả. Đông Phương Nhược Tâm bị cô làm cho bất ngờ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh "Tớ biết mà", giọng thản nhiên như muốn nói "Liên quan đến tớ sao?".
Diệp Y Lạc nghe anh nói vậy lập tức xị mặt xuống, hờn dỗi bĩu môi, khó chịu quay sang một bên, làm bộ làm tịch không để ý đến người nào đó. Anh chỉ cười cười, xoay người cô lại.
"Sao vậy? Cậu giận tớ?"
"Hừ, ai thèm."
"Thôi mà, Lạc Lạc bảo bối ~"
"Thôi đi, ai là bảo bối của cậu!"
Diệp Y Lạc cứng lưỡi, ngượng ngùng đẩy anh ra. Cái gì mà Lạc Lạc bảo bối chứ? Đông Phương Nhược Tâm của cô từ khi nào học nói mấy cái từ sến sẩm như thế? Hừ.
Hai người cứ thế giằng co, tôi một câu anh một câu. Như thường lệ vẫn là Đông Phương Nhược Tâm chiếm thế thượng phong, thành công chọc tức Diệp Y Lạc xù lông nhím dậm chân uất ức.
"Cậu chẳng ga lăng gì cả. Nhường tớ một câu cũng đâu ảnh hưởng gì đến hoà bình thế giới?" Cô bực dọc làm nũng, bị anh nhéo cho một cái đau muốn chảy nước mắt. "Đã thế còn đánh tớ nữa. Ghét"
Đông Phương Nhược Tâm cười muốn rớt hàm, để mặc cho Diệp Y Lạc phát tiết lên người mình. Sau khi thoả mãn với thành quả mà mình đạt được, Diệp Y Lạc phủi tay, không quên hừ lạnh một tiếng. Cho đáng kiếp, chọc giận con gái là điều không nên làm, nhất là đối với cô, một người con gái đoan trang, thuỳ mị, khụ...
"Cậu đánh mạnh thế, đau chết tớ rồi." Đông Phương Nhược Tâm ngược lại ôm lấy bắp tay của mình, bày ra bộ dạng uỷ khuất, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt đắc thắng của ai kia.
"Cho chừa. Ai kêu cậu ghẹo tớ. Mà thôi, mặc kệ cậu. Tối nay phải tới dự sinh nhật tớ, ok?" Diệp Y Lạc khôi phục lại trạng thái ban đầu, hồn nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
Đông Phương Nhược Tâm vốn dĩ định ghẹo cô thêm chút nữa nhưng vẫn không đành lòng liền răm rắp thuận theo ý chỉ của Lạc Lạc bảo bối. Nhưng cô cũng không vừa, sợ anh thất hứa nên bắt anh phải móc ngoéo tay với mình mới chịu để yên cho anh về nhà.
"Hứa đi." Diệp Y Lạc giơ ngón út ra trước mặt Đông Phương Nhược Tâm, lắc lắc vài cái.
Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà làm cái hành động trẻ con này, có phải hay không quá mất mặt rồi?
"Khụ...Hứa thì hứa" Nghĩ là vậy nhưng vẫn không dám nói ra. Đông Phương Nhược Tâm đã lĩnh giáo đủ võ công thâm hậu của Diệp Y Lạc rồi.
***
7:00 P.M
Diệp Y Lạc hẹn Đông Phương Nhược Tâm đúng bảy giờ tối có mặt tại nhà mình. Đã bảy giờ, có trời mới biết cô nóng lòng đến mức chỉ hận không thể mọc cánh bay đến chỗ anh ngay. Không biết phản ứng của Đông Phương Nhược Tâm như thế nào khi chứng kiến cô mặc chiếc váy mới mua làm Diệp Y Lạc trong lúc chờ đợi cứ đoán già đoán non suốt. Lúc thì đỏ mặt, lúc thì cười một mình trông đến là ngốc nghếch.
Tại nhà Diệp Y Lạc bây giờ chỉ có vài đứa bạn thân cùng lớp nhưng không làm mất bầu không khí náo nhiệt, mặc dù ngân sách có hơi 'còm' một tí. Ai cũng vận trên mình những chiếc áo phông quần jean mang phong cách bụi bặm nhưng không kém phần bắt mắt. Còn Diệp Y Lạc thường ngày là thế, nhưng hôm nay bất ngờ lột xác hoá thành tiểu bạch thỏ đáng yêu. Nhắc đến chiếc váy mới mua của cô thì đúng là rất giản dị, rất dễ thương. Váy ren trắng mỏng manh bao trọn thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ mới lớn, tinh tế mà năng động khiến cho người ta nhìn vào là có thiện cảm. Mái tóc ngắn bù xù để xoã đơn giản. Ai nha, không phải nên khiến cho người nào đó ghen tị chứ?
Diệp Y Lạc không nhịn được gọi điện cho Đông Phương Nhược Tâm hỏi thăm xem tại sao đến muộn vậy. Đầu dây bên kia cũng vui mừng không kém. Hai người hàn huyên suốt.
"Lạc Lạc bảo bối chưa gì đã nhớ tớ rồi à?"
"Nhớ cái đầu cậu. Tớ chỉ muốn gọi điện hỏi xem cậu đã chết hay chưa?"
"Đầu tớ cũng thật vinh hạnh quá đi, lại được một mỹ nữ ngày nhớ đêm mong~"
"Im cái mồm thúi của cậu vào! Xú đàn ông"
Đông Phương Nhược Tâm và Diệp Y Lạc cứ thế qua lại với nhau. Tôi cãi anh bật suốt mười lăm phút đồng hồ. Anh muốn giành cho cô một bất ngờ nên hảo tâm nhắc nhở cô tiền điện thoại. Sau cùng vẫn là Diệp Y Lạc ngắt kết nối trước.
Thế rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Đã gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đông Phương Nhược Tâm đâu khiến Diệp Y Lạc trong lòng không tránh khỏi có chút bất an. Chợt điện thoại reo lên thành công bẻ gãy dòng suy nghĩ của cô. Diệp Y Lạc bừng tỉnh, thuận tay lấy chiếc điện thoại. Nhìn vào màn hình đang sáng lên, cảm giác bất an trong lòng ngày một gia tăng, cô đã thuộc nằm lòng dãy số này nhưng sao trông nó lại có vẻ có chút gì đó...khác thường. Là anh gọi, là người cô mong ngóng nãy giờ gọi đến. Khẽ nhấc điện thoại áp vào tai nghe, chưa kịp 'alo' thì đầu dây bên kia đã lập tức truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: "Xin hỏi cô là người nhà của bệnh nhân?"
Sững người trong dây lát, Diệp Y Lạc hơi hoảng loạn đứng lên: "Vâng. Là tôi." Cái gì mà người nhà của bệnh nhân? Cô càng nghe càng cảm thấy hồ đồ. Dù trong thâm tâm cô vẫn thầm cầu nguyện cho cái cảm giác bất an kia của mình chỉ là một phút nhất thời, nhưng câu tiếp sau đã hoàn toàn dập tắt niềm hy vọng của Diệp Y Lạc: "Người nhà cô bị tai nạn, hiện đang nằm tại bệnh viện X. Yêu cầu cô đến xác nhận ký tên để tiến hành phẫu thuật trong thời gian sớm nhất."
Bộp!
Diệp Y Lạc nghe xong như có sét đánh ngang tai, bủa vây tâm trí cô, không tự chủ được mà đánh rơi chiếc điện thoại trong tay. Bị tai nạn, ký giấy phẫu thuật, không phải mới sáng nay Đông Phương Nhược Tâm vẫn còn cười nói với cô hay sao? Không phải anh ấy vẫn còn ngoéo tay hứa sẽ đến tham dự sinh nhật của cô sao? Bây giờ nói không đến là không đến?
Diệp Y Lạc bỏ mặc tất cả, để lại sau lưng bữa tiệc còn đang dang dở, nặng nề bước ra khỏi cửa một cách vội vàng.