Nữ Đế Giá Đáo Cường Thế Liêu (Từ Thế Giới 5)

Chương 337: ( 33 )



Tiêu Kinh Vân ngước mắt nhìn lại, chợt đối diện với cặp mắt long lanh.

Bốn mắt đan xen.

Thiếu nữ đôi mắt trong suốt thông tuệ, môi đỏ hơi hơi mỉm cười, hướng về phía hắn lặng yên không một tiếng động gật gật đầu.

Tiêu Kinh Vân không tự chủ được xao động, từ đáy lòng muốn tín nhiệm nàng ấy.

Nhìn thấy một màn liếc mắt đưa tình, ' tình chàng ý thiếp ' như thế, Tiêu Phượng Đình nhăn nhăn đôi mày tinh xảo, bàn tay đang cầm chén rượu không khỏi đột nhiên buộc chặt...

Tiêu Kinh Vân đã mở miệng nói: "Trẫm chuẩn tấu, bất quá..."

"Nếu Hoàng triều Đại Hạ cũng có nhân tài có thể dùng nhạc cụ đưa tới ong bướm, vậy ai gia nghĩ Lam Tuyết quốc từ nay về sau liền sửa lại quốc hiệu, thế nào?"

Phong Hoa ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía vị Hoàng tử Lam Tuyết quốc đang đứng giữa Hoàng Cực điện, môi đỏ khẽ mở, hỏi ngược lại.


Âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi, trong đó còn ẩn chứa hương vị nhiếp hồn đoạt phách, làm người ta không dám khinh thường chút nào.

Hoàng tử Lam Tuyết nguyên bản cực kì tự tin, nhưng khi nghe thấy Phong Hoa nói vậy, đặc biệt là trong lời nói thoáng như coi thường hắn hiểu biết kém cỏi, vì thế cho dù lòng mang tự tin, cũng không nhịn được sinh ra một tia dao động cùng run sợ.

Sửa quốc hiệu vì chuyện này ——

Còn không phải để Lam Tuyết quốc hoàn toàn quy thuận Hoàng triều Đại Hạ, trở thành một bộ phận trên bản đồ Đại Hạ, mà không còn là một nước phụ thuộc?

Sự tình to lớn như vậy, một hoàng tử như hắn, sao dám tự tiện làm chủ?

Nữ nhân này, quả thực tâm tư thâm trầm!

Lam Tuyết hoàng tử bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ẩn ẩn hàm chứa phẫn nộ nhìn phía Phong Hoa ——

Ngồi bên cạnh chủ vị của tân đế Đại Hạ, thiếu nữ một thân phục sức tinh xảo màu xanh đen nặng nề khoác trên người, môi hồng răng trắng, sắc mặt xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển sóng nước minh diễm không gì sánh được.


Lam Tuyết hoàng tử ngây người ngẩn ngơ.

Nữ tử này, so với đệ nhất mỹ nhân nhiều năm trước của Lam Tuyết quốc đều cao hơn một đầu, người đó còn không bằng một góc nhỏ của vị tiểu cô nương này.

Mỹ nhân như vậy, khó trách sẽ bị Chiêu đế mang theo bên người, bất quá cũng do Chiêu đế quá mức sủng ái dung túng mà thôi!

Lam Tuyết hoàng tử xem nhẹ cảm giác kinh sợ khi vừa mới trông thấy Phong Hoa, nhìn một thân cung trang đoan  chính mỹ lệ trên người nàng không giống thứ phi tần hay mặc, do đó hắn liền đem thân phận của nàng gán thành' sủng phi' của Chiêu đế Tiêu Kinh Vân.

Bởi vậy, lời nói cũng không khách khí.

"Đều nói hậu cung Hoàng triều Đại Hạ không được tham gia vào chính sự, không nghĩ tới Chiêu đế thế nhưng sẽ tin vào một câu nói ngu xuẩn của người đàn bà này!"( rồi chết m há há)


"Trường hợp quốc yến này, sao có thể để một cái phi tử nho nhỏ của ngươi nói tới nói lui chứ?!"

Câu trước đối Tiêu Kinh Vân nói ra, thần sắc trào phúng.

Còn một lèo đằng sau, Lam Tuyết hoàng tử quay đầu hướng về phía Phong Hoa quát lớn.

Đây nói rõ không phải đang nói ——

Tân đế Đại Hạ hoang dâm vô đạo, tùy ý một để một sủng phi nho nhỏ thổi gió bên tai, lung lạc triều chính sao?

Đối mặt với tưởng tượng sâu rộng của vị Hoàng tử Lam Tuyết này, những thần dân ở đây biết được thân phận của Phong Hoa sắc mặt không khỏi trở nên cổ quái lên.

Ngay cả Tiêu Kinh Vân đều không khỏi sắc mặt hơi đổi, ánh mắt hiện lên sắc thái kỳ dị.

Lam Tuyết hoàng tử nhìn thấy vị thiên tử tuổi trẻ trên mặt thần sắc khẽ biến, còn tưởng chính mình chọc trúng chỗ đau của Tiêu Kinh Vân, càng thêm dương dương tự đắc lên.
Ngốc bức.

Mọi người trong lòng mắng thầm.

Lúc này, bỗng nhiên một đạo âm thanh thật mạnh vang lên: "Phanh ——"

Theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh tím thẫm nọ đem chén rượu trong tay gác ở trên mặt bàn trước mặt.

Một gương mặt tuyệt mỹ, hỉ nộ không hiện.

761 words.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.