Kì lân nhìn chủ nhân của mình, ánh mắt ngạc nhiên, chủ nhân xưa giờ chưa bao giờ lộ ra ánh mắt ôn nhu như nc vậy nhak, đây là chuyện j AK, chẳng lẽ chủ nhân yêu người trong lời nói sao, nhưng mà nó nge nói nàg là người của Thiên Tộc nhak, bất quá chủ nhân vui liền hảo 😁😁😁
Côn Luân Sơn
Thiên băng cùng vs sư phụ và sư huynh đệ đồng môn chia tay, nàg liền thấy đại ca tới đón về rồi,
-sư phụ, ngài bảo trọng, Đồ nhi sẽ rất nhớ người,
nàg hic hic k nở xa sư phụ, sư phụ nhìn nàg, cưng chiều xoa đầu ánh mắt cũng k nhịn đc có chút ướt át, chuyện của thiên băng hắn đều biết, nhưg hắn tôn trọng Đồ nhi của mình
-ngốc Thiên Nhi, con phải bảo trọng, đi đi nhớ rảnh đến thăm sư phụ nhak, nàg gật đầu, liền li khai theo đại ca về nhak, nàg tranh thủ còn xuống trần gian nữa nhak
Sau khi đằng vân về nhak
Liền tr'c cổng thấy cha, nương, nhị ca, đứng trc cổng đợi mình, nàg thấy mình rất hạnh phúc nhak, chưa kịp định thân nàg nhào vào cái ấm áp của nương,😂😂
-nương, con đã về
, mọi người nhìn nàg k khí rất vui vẻ, cả nhà lại đoàn Viên thật tốt
Nàg lại bắt đầu đi xuống trần gian, tìm miếng ngọc tỷ còn lại, lần này nàg k xuất ra linh thức nữa, mà dùng nguyên bản thể nhập vào thân xác kia luôn, nàg từ biệt đại gia đình của mình, rồi một đường đằng vân định đi xuống trần, đi giữa đường nàg nge có tiếng hét
, tính Hiếu kì nàg way lai hướng đó xem, thì thấy một con Kì Lân đang đánh nhau quyết liệt vs con phượng hoàng, nàg định đi thẳng, thì nhìn thấp thoáng thấy đc thân ảnh màu đỏ, đang nằm im dưới đất, trên người còn vài vết máu, tóc tai hỗn độn, dù sao đã tới rồi thì cứu người trc hẳn tính, nói liền làm
Nàg ôm ngag người nọ, quay lại nhìn Kỳ Lân vs Phượng Hoàng đang đấu nhau, nàg nghĩ chắc Kì Lân k thua đâu, đằng trc có hag độg cứu người trc
Sau khi ôm người nọ dựa vào vách đá gần đó, nàg ra ngoài đi lấy nước, định chùi lau mặt người này một phen, vì tóc tai hỗn độn, nên k nhìn ra dung mạo,
sau khi trở lại, nàg liền lấy khăn tỉ mỉ lau xong vết máu, sau khi thấy người nọ là ai, nàg k khỏi đứng hình, trời AK, là Ly Kính, sao hắn ở đây, mà làm sao lại bị thương, bao nhiêu nghi hoặc trong đầu,
Sau khi trị thương uy đan dc cho hắn, vết thương dần khép lại, sắc mặt tái nhợt liền trở nên hồng nhuận rất nhiều, đang định định ra ngoài xem Kì Lân tình hình thế nào thì bỗng có bàn tay, xúc cảm lành lạnh, bắt lấy bàn tay nàg, nàg way lại nhìn hắn nói
-tỉnh, rồi sao, cảm thấy thế nào
Hắn vừa tỉnh lại cơ thể như còn trở ngại, hắn biết có người đã cứu mình,lúc nãy hắn đi về hướng Côn Luân Sơn để tìm nàg, ai ngờ lọt vào trận Pháp, kết giới của Thiên Tộc, Pháp thuật cũng bị hạn chế k ít, liền bị thương, sau khi cố hết sức thoát ra, hắn liền gặp con phượng hòang, may nhờ có Kì Lân phụ giúp, k thui hắn k giữ đc mạng rồi, hắn nhìn nàg, đứng gần như vậy hắn ta ngửi đc mùi thơm trên cơ thể nàg, mùi thơm độc nhất vô nhị, chỉ có nàg mới có, chẳng lẽ người trc mặt là nàg,
-là nàg sao, thiên Băng,
ngữ khí như muốn khẳng định, nàg cũng k muốn gạt hắn, gật đầu, hắn cầm tay nàg, thật chặt, miệng cười tươi như hoa mới nở, giọng nói có phần run run
-là nàg sao, ta tìm nàg đã lâu, k ngờ bây giờ đã gặp được,
Tìm nàg, hắn tìm nàg làm j,
-tìm ta, tìm ta làm j, nàg nhìn hắn có chút k thể tin đc
Hắn nắm tay nàg, mỉm cười, hít một hơi thật sâu,
-ta đã nghĩ kĩ rồi, từ nay về sao, nàg đi đâu ta đi đó, ta biết nàg là Thiên Tộc cao cao tại thượng, ta là Thái tử k quyền k thế, giống như phế vật sống lây lất wa ngày, ta k muốn chiến tranh, ta muốn bình bình an an, tiêu diêu tự tại, từ khi gặp nàg ta biết yêu là j, ta biết mục đích sống của mình là j, ta hứa cho dù thiên hạ này phụ nàg, thì đã sao, cho dù ta còn sống thề cả đời cũng k phụ nàg, Thiên Băng cho dù nàg k yêu ta thì cũng k sao, mỗi khi nàg way đầu luôn thấy bóng hình ta,
Nàg nhìn hắn bày tỏ nỗi lòng, nhớ lại khoảnh khắc như gần trc mắt, nàg có tài Đức j để những nam nhân này yêu thương,
nàg thấy ánh mắt hắn nhìn nàg, hiện lên một mảnh yêu thương cùng nhung nhớ, là thật lòng, k giả dối, nàg biết làm sao bay giờ, từ lúc hắn ta đỡ giùm nàg một chưởng kia, nàg k bao giờ wên, hắn yêu nàg ngay cả sinh mạng cũng k cần, nàg còn chần chờ j mà k thử tiếp nhận, nhưng mà, thấy nàg có chút khó sử k trả lời
Hắn gấp gáp hỏi,
-Thiên Băng ta biết ta k xứng vs nàg, ta..... Ta u.....m, hắn bị nàg dùng ngón tay chặn lại lời kế tiếp, nàg mỉm cười nhìn hắn nói
-k phải, ngươi rất tốt, chẳng wa là ta đã có phu quân rồi,
vừa nói xong, oanh thiên lôi giáng xuống, trái tim hắn bỗng giống như muốn rỉ máu, nàg nói j, nàg có phu quân rồi, là luk nào, tại sao Hắn k biết, tại sao, hắn là người đến sau sao, hắn nhằm mắt, rút tay lại ấn vào trái tim mình, đau lắm đau k thở nổi, nhưg mà k có nàg hắn làm sao bay giờ, làm sao bay giờ, hắn điên mất, bỗng hắn
-phụt....... Một búng máu ọc ra từ miệng hắn, hắn nhìn nàg, nước mắt trong xuốt rơi xuống từng giọt, như đang chấp vấn như rất thống khổ, nàg thấy hắn như vậy lòng k khỏi bị thắt lại, nàg k nở nhìn hắn khổ sở như vậy, nhưng mà nàg cần thiết nói cho hắn biết sự thật này,
--ta biết, ngươi rất buồn, nhưng mà ta đã có phu quân là sự thật, còn k chỉ có một người mà là 3người, xin lỗi, ngươi là người tốt, sẽ tìm đc người thương ngươi, bạc đầu giai lão, đc rồi ta có việc đi trc, đây là dc chữa thương, ngươi trc dùng rồi nghĩ ngơi,
nói xong nàg đứng dậy li khai, hắn thấy nàg đi, hắn chỉ biết k có nàg hắn sống trên đời có í nghĩa j, hắn đứng dậy, chạy nhah tới ôm chặt nàg, hắn cần nàg, cần nàg, giọng nói có phần run rẩy
-Thiên băng nàg đừng đi, k có nàg ta sống trên đời có í nghĩa j, ta k cần biết nàg trong đời có bao nhiêu người, chỉ cần nàg trong lòng có ta, như vậy là đủ, ta đã nói rồi, nàg đi đâu ta đi đó,
hắn càng ôm chặt nàg hơn, hắn sợ buôn tay nàg sẽ đi mất, nàg way lại nhìn hắn, cười nói
-Đi thôi,
hắn nhìn nàg cười như đứa trẻ mới đc cho kẹo, hắn thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bao giờ hết, hắn thả lỏng cái ôm, nắm chặt tay nàg đi ra ngoài hang động, ra đến ngoài Kì Lân đứng chờ sẵn, tuy rằn thắng nhưng mà, trên người bị thương k ít, Ly Kính thấy vậy, liền thu hồi nó vào k gian riêng của mình cho nó trị thương, thiên Băng nhìn thấy Phương hoàng đag thôi thóp nghĩ rằng, là thần thú biến dị k tệ, tuy có chút ma tính nhưng làm vật cởi cũng k tệ, thu tr'c tính sau, nàg thu hồi con Phượng hoàng rồi cùng Ly Kính Xuống trần, hắn chỉ cần đi theo nàng, nên k hỏi nhiều
-ngươi quyết định đi theo ta sao, k hói hận, nàg nhìn hắn vừa đi vừa hỏi, k cần suy nghĩ hắn trả lời liền mạch
-hỏi thừa, hắn nắm tay nàg có vẻ siết hơi chặt hơn, Như là sợ thứ j đó sẽ vụt mất, nàg cố hỏi tiếp liền k có í tứ buôn tha,
-nhưng ta đã có 3lão công,
-k wan tâm, chỉ cần trong lòng nàg có ta liền hảo, nàg nhìn hắn, môi mỏng nhếch lên nụ cười nhẹ, y nhìn nàg bị kinh sợ bởi vẻ xinh đẹp của nụ cười kia, tuy nàg mang mặc nạ, nhưng nụ cười trên đôi môi ấy chỉ thoáng qua, phảng phất như đến cả sắc hoa Anh đào đang nở rộ ở ngoài đình Viện, cũng phải thất sắt,
-Được rồi, đi nhah thôi, new đã là nam nhân của ta, vậy mọi thứ của chàg đều là của ta, ngay cả suy nghĩ cũng vậy, từ nay chàg là chàg, Dực Tộc là Dực Tộc k liên wan nhau, hắn hiểu được lời nói của nàg có í nghĩa j, hắn nhìn nàg, cười
-Được ta hứa vs nàg, ta từ nay về sau k liên wan Dực Tộc, new sai lời liền k đc siu sinh, vừa dứt lời, lời thề thành, nàg có chút k thể tin hắn thề như vậy, nhưng cũng rất nhah phục hồi tinh thần, âm thầm mỉm cười, nàg đang rất hạnh phúc,