Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 107: Chuyện xưa



Edit: Min

“Bé ngoan, thật sự là bé ngoan!” Đảo chủ có vẻ như kích động, ánh mắt nhìn Bùi Mạch Ninh lấp la lấp lánh.

Bùi Mạch Ninh không nói gì, khóe miệng giựt giựt, ngay cả mấy người đã ăn uống no đủ kia, hiện tại cũng cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Tư Không Thu Trạm thập phần khó chịu trước ánh mắt của Đảo chủ. Nếu không phải hắn nể lão nhân là đảo chủ của hòn đảo này, chỉ sợ hắn sớm đã muốn động thủ. Người đâu mà đã già rồi mà còn chưa nên tính, nhưng mà lão vừa nói một tiếng “ ngoại tổ” thì phải?

“Đảo chủ tiên sinh, có thể hay không để cho chúng ta gặp phụ thân đại nhân một chút! Nếu không chúng ta, ah, nhất là tiểu muội nhà ta chắc chắn sẽ không yên lòng ở đây trò truyện với lão được đâu!” Bùi Mặc Hải híp híp con ngươi, cảnh giác phát hiện ra đối phương thập phần có hứng thú với Bùi Mạch Ninh.

Quả thực, lý do này vừa đưa ra, đảo chủ lập tức nhíu nhíu mày, có vẻ như đang suy nghĩ.

“Hừ, cái tên kia, ngươi yên tâm, ta cho hắn ăn uống no đủ không bỏ đói hắn đâu! Tốt xấu gì hắn ta cũng tận sức nuôi dưỡng các ngươi, ta tự biết phải đối với hắn như thế nào.” Đảo chủ có vẻ như không thích Bùi Chính Vũ lắm. Vừa nhắc tới Bùi Chính Vũ, lão liền phẫn nộ, lời nói kia, càng làm cho người ta đoán không ra.

“ Bỏ đi, bé ngoan, ta biết ngươi bây giờ nghi hoặc ta rất nhiều, thôi thì ta để tên tiểu tử kia đến chính mồm nói cho các ngươi biết, miễn cho các ngươi không tin lão già ta.” Đảo chủ hình như rất thương tâm khi cảm thấy Bùi Mạch Ninh nghi kỵ lão, lập tức gõ bàn, gọi nam nhân trung niên vừa rồi vào, hơn nữa còn phân phó ông ta đi mời Bùi Chính Vũ lại đây.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, tuy vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng bọn họ hiểu rõ một điều: mục đích của lão nhân gia này chỉ có một mình Bùi Mạch Ninh.

Không bao lâu sau, bọn họ liền nhìn thấy thân ảnh của Bùi Chính Vũ. Bùi Chính Vũ vẫy vẫy áo bào, sải bước qua thềm cửa đi đến. Nhìn thấy mấy hài tử của mình, ông lập tức cao hứng bước nhanh đi.

“Phụ thân!!” Bùi Mặc Hải kêu lên một tiếng, nhìn Bùi Chính Vũ béo lên thêm nhiều, hoàn toàn không có bộ dạng gày gò của người bị ngược đãi, hắn liền yên tâm trở lại.

“Aizza, mấy tên tiểu tử các ngươi, thế nào mà lại đến được đây?” Bùi Chính Vũ tuy rằng lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẻ mặt vui mừng vô cùng, nhất là khi thấy Bùi Mạch Ninh, cười đến híp hai mắt lại.

“Ninh nhi, con cũng đã trở lại rồi ư?” Ánh mắt lại nhìn thấy Tư Không Thu Trạm bên cạnh nàng, cao hứng vỗ vỗ bả vai của hiền tế nói: “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”

Bọn họ cao hứng, nhưng lão nhân kia có vẻ mất hứng. Cái mũi của lão khẽ hừ khí, ánh mắt kia ghen tị hằm hằm nhìn Bùi Chính Vũ.

Bùi Chính Vũ lúc này mới nhìn đến đảo chủ đại nhân, lập tức thân mình của ông run lên, ngoan ngoãn đứng ngay tại chỗ, lưng thẳng đĩnh trực, rất giống học trò bị phu tử trách phạt.

“Thế nào? Vui vẻ đến thế sao? Tiểu tử ngươi thật là giỏi.” Đảo chủ đại nhân quái thanh quái khí nói, ánh mắt kia tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét.

“A, sư phụ, người đừng nói như vậy! Nói thế làm ta đây ngại muốn chết mất.” Bùi Chính Vũ nhanh chóng cười cười nói. Đáp lại ông chỉ là một tiếng hừ lạnh của lão nhân gia.

Mọi người kinh ngạc đồng loạt nhìn Bùi Chính Vũ: “Sư phụ?” Trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Dường như nhận ra ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Bùi Chính Vũ gãi đầu, lúc này mới chợt hiểu, bản thân mình còn chưa giải thích cho mấy đứa hài tử này nghe.

“Ha ha, đã sớm để thư lại nói ta không sao rồi mà! Vị này chính là sư phụ của ta, tình tình hay hỷ nộ vô thường, nhưng cũng chưa làm gì hại đến ta cả.” Bùi Chính Vũ cười tủm tỉm nói, lại nghe thấy tiếng lão nhân gia kia hừ lạnh một tiếng.

Khóe miệng mọi người chau lại, nhếch lên cao. Thôi đi, chỉ có mấy chữ đơn giản như vậy mà cũng là thư sao? Ngắn gọn như thế bảo bọn họ không lo lắng mới lạ!

“Nhưng vì sao không nói rõ ngay từ đầu? Còn đem chuyện hôn ước giả gì gì đó để dụ mọi người đến đây.” Bùi Mặc Hải nghi hoặc không hiểu hỏi.

Lão đảo chủ kia híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng nói: “ Hôn ước không phải giả! Nó vốn dĩ có sẵn rồi!”

Ngữ khí bình tĩnh của lão làm Tư Không Thu Trạm nheo lại đôi mắt màu hổ phách tuyệt mỹ lại, tầm mắt lạnh như băng thẳng tắp bắn về hướng vị lão nhân gia kia.

Lúc này, lão đảo chủ cũng đã nhận ra Tư Không Thu Trạm khí chất bất phàm, không hề e sợ người khác làm cho lão có chút thích thú muốn thường thức. Chẳng qua lúc trước, lão chưa hề để ý đến hắn ta mà thôi.

“Sư phụ à!” Bùi Chính Vũ cũng thốt lên một tiếng. Hiền tế của ông đang ở đây, hơn nữa sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, sư phụ còn không nhận ra sao? Hơn nữa, nhiệt độ xung quanh cũng đang giảm đi nhanh chóng đây này!

“Ngươi còn dám nói à? Chính ngươi lúc trước chẳng nói chẳng rằng để nha đầu thành thân! Ta còn chưa có đồng ý, vậy mà ngươi dám tự tiện làm chủ tất cả.” Lão nhân trợn trừng đôi mắt, tức khắc khiến Bùi Chính Vũ không nói được câu nào. Ngay cả xưng hô với Bùi Mạch Ninh cũng thay đổi, thập phần thân thiết.

” Việc này…..Là lúc trước Phù nhi không nói cho con biết.” Bùi Chính Vũ sợ hãi lên tiếng phản kháng, muốn chứng minh bản thân trong sạch.

Lão nhân trợn to đôi mắt đến lợi hại. Thật sự là làm lão tức muốn chết đây mà! Tên này lại còn dám đem Phù Nhi ra đây để nói chuyện. Nhưng mà, lão cũng không thể hiểu, chuyện lúc ban đầu có ai là không tốt đâu?

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Bùi Mạch Ninh xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng. Không có biện pháp, nàng hoàn toàn không hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì. Chỉ nghe loáng thoáng, có vẻ như có liên quan đến thân thế của nàng, hay nói chính xác hơn là thân thế của thân thể này.

“Đúng rồi! Đúng rồi, ngươi còn không mau nói rõ cho nha đầu hiểu! Ta còn muốn nghe nha đầu gọi ta thêm vào tiếng “ ngoại tổ” đấy!” Thanh âm kia của đảo chủ, khụ khụ, thật đúng là hư hư thực thực, tựa hồ như đang làm nũng, khiến người ta kinh sợ không thôi.

Ngoại tổ? Lại là ngoại tổ phụ sao?

“Haiz, Ninh nhi, cho tới bây giờ, con cũng đã gặp qua sư phụ của ta, ta đành phải đem mọi chuyện nói rõ cho con hiểu vậy!” Bùi Chính Vũ hơi hơi gượng gạo. Cuối cùng dưới ánh mắt chằm chằm của sư phụ, ông cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Không biết vì sao, Bùi Mạch Ninh lại cảm thấy có gì đó không tốt lắm.

Đây là một việc xảy ra từ lâu, trước khi cả Bùi Mạch Ninh ra đời, nữ nhân Phù Nhi trong lời nói của bọn họ cũng chính là mẫu thân của nàng. Kỳ thật, mẫu thân của Bùi Mạch Ninh cũng chính là thiên kim của đảo chủ hòn đảo này, là nữ nhi được sủng ái vô cùng, có thân phân cao quý, được lão nhân gia ấn định hôn ước với một nam nhân tài mạo song toàn.

Nhưng, tình tiết của câu chuyện lại giống như mấy tác phẩm tình ái bình thường, thiên kim của đảo chủ không thích vị hôn phu thanh mai trúc mã kia, chỉ coi đối phương như đại ca của mình. Nàng yêu một người không nên yêu. Quả thật, người kia chẳng đán để yêu chút nào, nhưng mà một khi đã yêu rồi thì làm sao mà từ bỏ được?

Đảo chủ là một người nghiêm khắc và bảo thủ, tự cho rằng người nam nhân kia không đủ tư cách đem lại hạnh phúc cho nữ nhi của mình, đương nhiên không hy vọng bọn họ ở cùng một chỗ. Đảo chủ nhanh chóng chỉ trong một đêm đã chuẩn bị xong hôn lễ, muốn cho nữ nhi cùng vị hôn phu của nàng ngay ngày hôm sau được thành thân, nên danh nghĩa phu thê, khiến cho nữ nhi hoàn toàn hết hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.