Sắc trời mông lung, ánh ban mai từ phương đông bắt đầu nổi
lên, bầu trời xanh lam xa vời vợi không một chút gợn mây. Xem ra, thời
tiết hôm nay sẽ rất đẹp.
Vẫn còn buồn ngủ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngay một đôi mắt màu phổ
phách sáng như sao, Bùi Mạch Ninh hơi giật khóe miệng, mơ mơ màng màng
vuốt thái dương. Nam nhân này, chắc là đã dậy từ sớm!
“Vẫn còn tối sao?” Sáng sớm vừa tỉnh ngủ, thanh âm của nàng
còn có chút khàn khàn, lại thập phần gợi cảm, làm cho ánh mắt của Tư
Không Thu Trạm sáng lạn. Hắn trực tiếp đè Bùi Mạch Ninh lại, chu miệng
hôn lên môi nàng.
Bùi Mạch Ninh hung tợn trừng mắt nhìn hắ, đẩy hắn ra, trong phút chốc thanh tỉnh lên rất nhiều.
“Sáng tinh mơ rồi! Hôn cái gì mà hôn? Đánh răng chưa?” Bùi
Mạch Ninh ác khí nói, cũng không để ý Tư Không Thu Trạm ủy khuất lên án
nàng chán ghét cử chỉ vừa rồi của hắn, nàng lướt qua hắn rồi lấy y phục
mặc lên.
Bộ váy màu lam dài cùng với dáng người phiêu dật khiến cho Tư Không
Thu Trạm chỉ nhìn thôi cũng thỏa mãn, hắn cũng trở người dậy, mặc lại y
phục của mình.
Bùi Mạch Ninh rửa mặt xong xong rồi cùng Tư Không Thu Trạm đi đến đại sảnh dùng điểm tâm buổi sáng. Tư Không Giang và Liễu Thục Tuyết hình
như đã dùng bữa xong, cũng không còn ở lại đại sảnh nữa. Nha hoàn nhìn
thấy hai người liền vội vã mang điểm tâm lên.
Dùng bữa xong, Tư Không Thu Trạm rất muốn nhanh chóng đến chỗ tiểu muội của hắn.
Kỳ thực, Tư Không Thu Nguyệt cũng không ở cách xa Kinh đô quá, hay
nói cách khác, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, sẽ chẳng ai ngờ
nàng sẽ ở gần Kinh đô.
Trong một thị trấn nhỏ cách Kinh đô không xa, mặc dù không có kết
giới bảo vệ nhưng cũng vẫn có rất nhiều người sinh sống. Trên mặt họ đều tươi cười khoan khoái, nhiệt tình hiếu khách không thua gì dân chúng ở
các thành khác. Tiếng nói, tiếng cười ở khắp mọi nơi. Nói vậy đây cũng
đủ hiểu vì sao lúc trước Tư Không Thu Nguyệt lại lựa chọn thị trấn này
là nơi định cư sau khi bỏ đi.
Đi qua đi lại, quẹo trái quẹo phải, cong cong queo queo, Bùi Mạch
Ninh rốt cuộc cũng dẫn Tư Không Thu Trạm đi đến trước một toà trang
viên.
“Nơi này là…..?” Tư Không Thu Trạm nghi hoặc nhíu mày. Nhìn
môn đình, có thể thấy đại trạch này là một chỗ rất tốt. Tư Không Thu
Nguyệt tại sao lại ở đây? Tòa trang viên này có phải là sản nghiệp của
Tư Không gia đâu?
“Chúng ta vào xem rồi sẽ biết.” Bùi Mạch Ninh nhàn
nhạt mở miệng, nhưng trong lòng có chút xoắn xuýt, lông mày hơi hơi nhăn lên. Không biết khi Tư Không Thu Trạm nhìn thấy tiểu muội xong liệu có
tức giận hay không?
Bùi Mạch Ninh dẫn Tư Không Thu Trạm đi đến bên cạnh một vách tường
khác. Ở chỗ như thế, đối với bọn họ mà nói, thật sự đi vào quá dễ dàng.
Nhẹ nhàng tung người, cả hai đã liền chạm đất bên vách tường bên kia.
Chim hót hoa thơm, mọi thứ trong trang viên đều hết sức xinh đẹp và
gọn gàng. Gia nhân trong này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nhìn cách
bài trí xung quanh, cũng có thể thấy được, giá trị nơi này không hề đơn
giản như vẻ bề ngoài đơn giản của nó. Chủ nhân của toàn trang viên này
tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm đi vào sâu trong trang viên. Lúc
này, cả hai mới nhìn thấy một bóng người dáng đẫy đà ở trong.
Tư Không Thu Trạm kinh ngạc, đứng ngu ngơ ngay tại chỗ, mày nhíu lại chặt để mức đủ để kẹp chết một con ruổi.
“Này ….này ….này ….đây là….. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tư Không Thu Trạm kinh ngạc chỉ vào thân ảnh đầy đã kia. Tại sao lại như vậy? Dáng người yểu điệu của muội tử đi đâu mất rồi?
Bùi Mạch Ninh không nói gì chỉ nhìn Tư Không Thu Trạm đang trợn tròn
mắt. Đối với phản ứng của hắn, nàng không dám gật đầu bừa. Có lẽ hắn chỉ đang nghĩ Tư Không Thu Nguyệt phát phì lên mà thôi?
“Haiz, khi ta tìm được thì tiểu muội đã như vậy rồi! Có lẽ, có lẽ
muội ấy đã có đứa nhỏ trước khi rời khỏi hoàng cung! Ta nghĩ đây cũng là lý do muội ấy quyết tiệt muốn rời khỏi hoàng cung.” Bùi Mạch Ninh
thở dài, đưa ánh mắt nhìn về thân ảnh đang bận rộn phía trước kia. Lúc
trước, nàng cũng ngạc nhiên, không tin nổi.
“Cái gì? Có đứa nhỏ ư? Tiểu muội mang thai sao?” Tư Không Thu
Trạm kinh ngạc mở to mắt, tròng mắt tràn đầy vẻ không ting. Cũng đúng
thôi! Hắn rất ít tiếp xúc với nữ tử, có lẽ đây còn là lần đầu tiên nhìn
thấy nữ tử mang bầu, khó trách.
“Là của tên cẩu hoàng đế kia?” Tư Không Thu Trạm cau chặt mày, tức giận bắt đầu nổi lên.
“Đúng vậy!” Bùi Mạch Ninh trả lời, lại thấy Tư Không Thu Trạm nổi giận đùng đùng đang muốn đi lên trước.
“Ấy! Chàng định làm gì?” Bùi Mạch Ninh chạy nhanh giữ chặt hắn, không cho hắn đi tiếp.
“Đương nhiên là đi đem Thu Nguyệt về Tư Không gia! Muội tử đã có
hài tử như vậy, cũng nên ở gần với thân nhiên cho bớt lo lắng.” Tư Không Thu Trạm tức giận bất bình nói.
Bùi Mạch Ninh hơi sững sờ, buồn cười lắc đầu. Đúng vậy, Tư Không Thu
Trạm sẽ không đi chất vấn phụ thân của hài tử, chỉ cần đó là hài tử mà
tiểu muội muốn lưu lại, mọi người trong Tư Không gia đều sẽ coi hài tử
này như một thành viên mới của gia tộc mình, nhưng mà hắn vẫn tức giận
Tư Không Thu Nguyệt ngang ngược tùy ý khiến phụ mẫu lo lắng. Nam nhân
này thật đáng yêu, bảo nàng làm sao không yêu cho được?
Bất quá, nàng cũng sẽ không vì thế mà để hắn tiến lên tiếp.
“Chàng chờ một chút! Nhìn kỹ rồi hẵng nói.” Bùi Mạch Ninh ngẩng ngẩng đầu, chỉ vào phương hướng bên kia.
Tư Không Thu Trạm hồ nghi, đưa mắt hướng về hướng Bùi Mạch Ninh chỉ,
lại trông thấy một thân ảnh nam tử tuấn lãng đi đến gần Tư Không Thu
Nguyệt.
“Không phải ta đã dặn nàng đừng làm này làm nọ rồi hay sao? Nàng, trong người còn có hài tử.” Nam tử tuấn lãng kia đi tới, nhẹ giọng quở trách, khuôn mặt ôn hòa có chút
không được tự nhiên, mà ánh mắt của Tư Không Thu Nguyệt hình như cũng
không được tự nhiên cho lắm.
“Không sao! Trang chủ, chỗ này là nơi ta sống, ngài đã chiếu cố
cho phụ nhân đang mang thai ta đây làm cho ta cảm kích vô cùng. Ta mà
không làm gì đó cho trang viên thì thấy áy náy vô cùng.” Thanh âm
nhu nhu của Tư Không Thu Nguyệt vang lên, không đoan trang hữu lệ hay đè nén cảm xúc như lúc ở trong hoàng cung, hiện thời đây mới chính là con
người chân thật của nàng.
“Nàng nói nàng là phụ nhân mang thai, một phụ nhân mang thai thì
tất nhiên không nên làm gì, ta sẽ sai nha hoàn tới, nàng cứ cân thận
nghỉ ngơi cho tốt.” Vị trang trụ lãnh đạm vừa nói vừa khoát tay áo, tự mình cầm áo choàng của Tư Không Thu Nguyệt lên, che nắng cho nàng.
Tư Không Thu Nguyệt cứ như vậy lặng lẽ đứng sau lưng của y, nhẹ giọng thở dài, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Nàng nhu hòa vỗ về chiếc bụng đang lớn dần của bản thân, khóe miệng
hiện lên nụ cười thật hạnh phúc. Cứ như vậy, cư như vậy đủ rồi! Có một
chỗ dung thân, có một đứa nhỏ hầu hạ dưới gối, như thế là đủ thỏa mãn
rồi.
Tư Không Thu Trạm nhìn bọn họ thật sâu, con ngươi màu hổ phách vẫn
đầy vẻ lo lắng lại thêm phần bất đắc dĩ cùng yêu thương. Đó là muội muội duy nhất của hắn, đương nhiên hắn lo lắng rất nhiều.
“Chàng nhìn xem, ta thấy vị trang chủ kia thật tốt! Y rõ ràng là
có ý với Thu Nguyệt. Thu Nguyệt cũng không bài xích y. Khoảng thời gian
muội ấy ở đây chắc chắn là rất thoải mái! Chuyện mà muội ấy muốn làm xin chàng đừng cố gắng ngăn trở. Với thân mình như bây giờ, chàng kêu muội ấy trở về Kinh đô, trở về Tư Không phủ, sẽ chỉ khiến cho phong ba bão
táp nổi lên! Chàng đừng quên, đứa bé trong bụng của nàng, là trưởng tử
của Hoàng Phủ Kỳ, cũng chính là Đại hoàng tử của Thiên Triều….” Bùi Mạch Ninh không nhanh không chậm nói. Quan hệ lợi hại trong đó, nàng tin Tư Không Thu Trạm chắc chắn sẽ hiểu.