Thiên Giới, trăm hoa đua nở, bốn mùa như mùa xuân, không khí trang
nghiêm túc mục làm cho Tư Không Thu Trạm có chút không quen. Con ngươi
màu hổ phách của hắn cảnh giác nhìn phía bốn phía.
Thở dài như có như không, Tư Không Thu Trạm ôm nhẹ lấy Bùi Mạch Ninh bên cạnh. Nếu như không phải bởi Bùi Mạch Ninh đáp ứng đến Thiên Giới, hắn
cũng sẽ chẳng bao giờ muốn đến nơi này. Huống hồ Bùi Mạch Ninh còn đang
mang thai, nếu có một chút sơ xuất, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho
bất cứ ái, sẽ làm toàn bộ Tam giới này phải rung chuyển để bồi tội.
Hai người bước chậm rãi trong ở Thiên giới. Các đó không xa có một
đình viện tràn đầy tiên khí, một nam tử đang ngồi hiên ngang thảnh thơi
thưởng thức mọi vật. Thần sắc của y lạnh lùng thờ ơ, cả người tản ra một cỗ hơi thở quý tốc, cùng khí khái của vương giả. Cho dù y chỉ ngồi như
vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy rung động, khuôn mặt tuấn dật mơ hồ có thể thấy lúc thiếu thời dung mạo của y rất tuấn mỹ. Nói vậy, người
này chính là người đứng đầu hôm nay bọn họ phải gặp- – Thiên Đế.
“Các ngươi đã tới .” Thiên đế hình như cũng nhận ra hai người
bọn họ đã tới, mỉm cười một chút. Y vung nhẹ tay lên, lập tức hai chén
trà đã hiện lên trên bàn đá.
Một chuỗi cử chỉ đó đều lọt vào tầm mắt của Thiên Đế, y mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ không hiểu.
“Ngươi chính là Diêm vương mới nhận chức sao? Quả đúng là nữ Diêm
Vương đầu tiên trong lịch sử, trường giang quả nhiên là sóng sau xô sóng trước.” Thiên Đế hài lòng nhìn Bùi Mạch Ninh mà gật gật đầu, đồng
thời cũng nhìn thấy bụng nàng hơi hơi gồ lên, ánh mắt hơi giật, tức thì
mỉm cười càng sâu đậm.
Bùi Mạch Ninh cười nhạt gật đầu, vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Tư Không Thu Trạm từ đầu đến cuối vẫn biểu tình thập phần lãnh đạm.
Cũng đúng thôi, trừ bỏ đối với Bùi Mạch Ninh, thì người ngoài đối với
hắn mà nói chẳng khác nào người chết, dù có là Thiên Đế đi chăng nữa.
Trong mắt hắn, có lẽ từ đầu cũng chẳng bao giờ coi trọng Thiên Đế.
“Nếu có thể, ta muốn nói chuyện một mình với vị Ma Đế này.” Thiên Đế nhướn nhướn mày, cười nói, cũng là nói với Bùi Mạch Ninh. Bởi vì y cũng nhìn ra, đối phương chỉ nghe lời nàng.
Bùi Mạch Ninh có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn Thiên Đế. Khi xác định trong mắt của Thiên Đế không có một tia địch ý nào, nàng mới tới gần Tư Không Thu Trạm, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu. Tư Không Thu Trạm
tuy rằng nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
“Nàng đừng đi quá xa, chú ý thân thể của mình.” Tư Không Thu Trạm vẫn có chút không yên lòng mà căn dặn.
“Yên tâm đi, nơi này ta đã từng tới, ta sẽ cẩn thận.” Bùi Mạch Ninh trấn an vỗ vỗ cánh tay của hắn, dè dặt cẩn trọng giúp đỡ bụng của mình đi ra khỏi tòa đình.
Đi ước chừng đã được một đoạn, Bùi Mạch Ninh mới dừng lại. Nàng cũng không biết bọn họ ở trong đình nói gì, nhưng nhìn bộ dạng của Thiên Đế
thì nàng tin y không dám làm thương tổn phu quân của nàng. Ở vị trí này
có thể nhìn được hành động của hai người kia, nàng yên tâm được rồi.
Có người tới gần, Bùi Mạch Ninh kinh ngạc quay đầu, phát hiện ra là Thượng Kiều Tiên Nhân.
“Thượng Kiều Tiên Nhân!” Bùi Mạch Ninh ôn nhu hô nhỏ, cũng
không biết có phải do mang thai hay không mà tình tình của nàng nhu hòa
đi không ít, phảng phất có hương vị của mẫu tử, trong trẻo nhưng lạnh
lùng, trong sự xinh đẹp pha thêm vài phần phong tình, liếc mắt một cái
cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Thượng Kiều Tiên nhếch môi cười nhẹ, đến gần bên cạnh nàng, cũng nhìn về phía trong đình kia.
“Thiên đế đối với Ma Đế mới nhận chức kia cảm thấy hứng thú. Kỳ
thực, Thiên Giới cùng Ma giới gần như vẫn luôn luôn tồn tại mâu thuẫn.
Lần này có Ma Đế mới, Thiên đế cũng có tâm tư, muốn Tam giới sống trong
hòa bình.” Thanh âm vẫn không nhanh không chậm, làm cho người ta an tâm cực kỳ.
Bùi Mạch Ninh cũng biết, lúc trước chiến tranh giữa hai giới Thiên Ma đã tạo thành tai hoạ rất lớn, cho nên Thiên Giới có không ít người
không tin tưởng Ma Giới. Nhưng đó đều là do chủ tử bên Ma Giới lúc ấy.
Hiện tại chủ của Ma Giới là Tư Không Thu Trạm. Hơn nữa, còn có nàng ở
đây, căn bản sẽ không phát sinh chuyện gì cả. Hai người bọn họ còn đang
cẩn thận ngóng trông hài tử ra đời, làm gì có thời gian rảnh mà đi làm
chuyện không đâu.
“Mục tiêu cuộc sống của chúng ta rất đơn giản, cứ như vậy bình
bình đạm đạm ngày qua ngày thì tốt! Chờ lúc hài tử này lớn hơn một chút, ta định bớt chút thời gian cùng hắn đi vân du tứ phía.” Bùi Mạch Ninh cười khẽ một tiếng, trong mắt có khát khao đối với tương lai.
Thượng Kiều Tiên nhìn Bùi Mạch Ninh cười vui vẻ, giống như nhìn xuyên qua nàng thấy một ai đó, ánh mắt trong tích tắc trở nên nhu hòa, nhàn
nhạt, dùng thanh âm chỉ có mình nghe thấy nói: “Được như vậy thì thật tốt!”
Không bao lâu sau, bên trong đình liền truyền ra tiếng cười sảng
lãng. Hai người nam nhân chậm rãi bước ra, không có nửa điểm khẩn
trương, ngược lại, hình như cuộc trò chuyện của bọn họ rất vui vẻ.
“Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên! Quỷ Đế nói quả nhiên không
sai! Hi vọng ánh mắt của chúng ta không sai, cùng nhau chung hưởng cuộc
sống thái bình trong tương lai.” Gương mặt của Thiên Đế giống như
trút được gánh nặng mà tươi cười, có vẻ như y đã đàm đạo xong cùng với
Tư Không Thu Tram, trong lòng cũng cao hứng không ít.
Ngay cả Tư Không Thu Trạm, trên mặt cũng không còn cảm giác như bị đè nén nữa, sự căng thẳng cũng phai nhạt đi không ít, thậm chí hắn còn
cười một cách thản nhiên. Xem ra, lần đàm đạo này không tệ, bọn họ cũng
không cần phải lo lắng vớ vẩn nữa rồi.
Tư Không Thu Trạm bước nhanh đến chỗ của Bùi Mạch Ninh, cẩn thận xem
xét xem nàng có chuyện gì không, xong rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn
chậm rãi ngước mắt lên nhìn đến Thượng Kiều Tiên đứng bên cạnh, sau đó
cúi đầu cáo từ Thiên Đế.
Chuyện cần nói cũng đã nói xong, hai người cũng không muốn ở lại Thiên Giới quá lâu.
Thiên Đế cũng không ngăn cản, chỉ cười cười dặn hại người nếu rảnh
thì đến đây du ngoạn. Xem ra, Quỷ đế nói không sai, nếu có hai người
này, Tam giới chắc chắn được sống trong an bình.
Bất giác, Thiên Đế nhìn sang Thượng Kiều Tiên đứng bên cạnh vẫn còn đang chăm chú dõi theo hai người kia.
“Thật sự không muốn nói cho nha đầu kia biết sao?” Thiên Đế
đăm chiêu mà thở dài. Có một số việc, y không quản, nhưng không có
nghĩa là y không biết. Nhất là việc liên quan đến Thượng tiên mà y coi
trọng này.
Thượng Kiều Tiên hơi nao nao, lập tức cười nhạt một tiếng, ánh mắt sâu thẳm nói: “Có một số việc, không nói có lẽ sẽ còn tốt hơn! “
Thiên Đế bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vỗ vỗ bả vai của hắn, nhẹ nói: “Có rảnh thì đi xem bọn chúng đi! Hài của bọn họ phỏng chừng không lâu nữa
sẽ ra đời. Có một số việc, không phải cứ dối gạt là tốt.”
Nói xong, Thiên Đế liền xoay người rời đi. Y chỉ có thể nói mấy lời như thế, còn lại phải để hắn tự ngộ ra.
Thượng Kiều Tiên hơi hơi mím môi, con ngươi sâu thẳm luôn luôn nhìn
về phương hường Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạch Ninh vừa đi. Phải không?
Hắn nên nói ra ư?