Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 24: Sau khi say rượu



Thở dài, Bùi Mạch Ninh nhận mệnh chăm sóc cho Tư Không Thu Trạm khắp người toàn mùi rượu. Nàng không hề phát giác bản thân mình càng lúc càng giống những thê tử trên trần gian. Đây là lần đầu tiên Tư Không Thu Trạm uống say như vậy. Hắn không thích uống rượu, ngẫu nhiên thì sẽ chỉ uống một chút nhưng cũng chưa bao giờ uống say.

Nghĩ đến chuyện Tiểu Đào nói lúc nãy, xem ra hắn để việc này trong lòng.

“Ninh nhi…” Nghe thấy Tư Không Thu Trạm thì thào lẩm bẩm tên của nàng trong miệng, nụ cười thản nhiên xuất hiện trên khóe miệng nàng, trong mắt đầy nhu tình. Nam nhân này, dường như càng ngày nàng càng không bỏ được.

Nàng muốn đứng dậy đi chuẩn bị canh tỉnh rượu. Vừa mới đứng lên liền bị hắn kéo lại.

“Ninh nhi, đừng đi…” Tuấn dung đầy bi thương, mày nhăn lại rất nhanh, hai tay nắm chặt tay Bùi Mạch Ninh, dường như hắn sợ vừa buông tay nàng sẽ biến mất không thấy nữa.

“Được, ta không đi! Chàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi.” Bùi Mạch Ninh rơi vào đường cùng, đành phải một lần nữa ngồi bên người hắn. Cánh tay không bị hắn nắm nhẹ nhàng sờ lên hàng mi của hắn muốn để hắn bình tĩnh lại. Đến lúc tiếng hít thở đều đều truyền đến, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, bình minh đã lên.

Đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác thật sự là thập phần không tốt, Tư Không Thu Trạm mơ mơ màng màng ngồi dậy. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu giống như có con ngựa hoang chạy qua, mờ mịt, cực kỳ khó chịu. Chắc đây là hậu quả sau khi say rượu.

Thấy tay mình hơi nặng, Tư Không Thu Trạm ngây ngốc nhìn phát hiện mình đã ngủ một đêm, tay lại nắm thật chặt tay thê tử của mình. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức xuất hiện trước mắt, da trắng nõn như sứ, lông mi cụp xuống, run rẩy rất nhẹ, khiến cho trong lòng hắn đột nhiên mềm lại.

Lúc này hắn mới phát hiện, bản thân mình ngủ ở trên giường ngủ, còn Bùi Mạch Ninh nằm sấp bên mép giường, gối lên tay của hắn mà ngủ.

Mày hắn hơi nhíu lại, ngủ như vậy lúc tỉnh lại sẽ không được thoải mái. Hắn nhanh chóng đưa tay bồng nàng lên muốn đặt trên giường.

Lông mi khẽ run, Bùi Mạch Ninh vốn chưa ngủ say, đã lại bị làm cho tỉnh lại. Nàng vừa mới mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú hiện ra trước mắt mình. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn gần như vậy. Lúc trước mỗi lần bọn họ hoan ái, nàng đều khép hờ mắt lại.

“Ân?” Chắc là vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt nàng vẫn còn chút mờ mịt, vẻ mặt đáng yêu nhìn Tư Không Thu Trạm ôn nhu cười.

“Nàng ngủ tiếp thêm một lát đi.” Tiếng nói của Tư Không Thu Trạm lập tức mềm lại. Nếu bị Liễu Thục Tuyết nghe được chỉ sợ bà phải vui mừng phát khóc mà nói hắn rốt cục đã biết yêu thương con dâu tốt của bà.

“Ah, không có việc gì, ta đã tỉnh.” Lắc đầu, Bùi Mạch Ninh không có thói quen ngủ tiếp sau khi đã tỉnh ngủ.

Đầu nàng hơi ngẩng lên, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt hắn rất sáng .

“Tỉnh rượu?” Bùi Mạch Ninh nhíu mày hỏi.

“Ân.” Tư Không Thu Trạm gật đầu có chút khốn quẫn. Ngày hôm qua hắn uống nhiều lắm.

“Trong thân thể tướng công có độc còn uống rượu nhiều, quả thực là không muốn sống nữa.” Bùi Mạch Ninh không khách khí quở trách hắn.

Vừa nghe thấy, sắc mặt Tư Không Thu Trạm có chút khó coi, còn có chút lo lắng nhìn Bùi Mạch Ninh.

“Nàng… Có trách ta hay không?” Tư Không Thu Trạm do dự hỏi.

“Trách tướng công? Trách tướng công làm gì?” Bùi Mạch Ninh không cho là đúng hỏi.

” Chuyện quan trọng nhất của một nữ nhân chính là sinh con, nhưng theo tình cảnh của ta…” Tư Không Thu Trạm hơi ấp úng nói. Hắn không cần vị trí người thừa kế nhưng nghĩ đến tương lai Bùi Mạch Ninh bỏ đi, chỉ còn một mình hắn sống qua ngày, cảm giác cô độc đột nhiên xuất hiện. Cảm giác này trước nay hắn chưa từng có.

Nhưng một khi nếm qua tư vị ôn nhu của nàng, hắn không bao giờ nữa muốn buông ra nữa. Vì thế hắn mới dùng rượu để quên đi cảm giác cùa bản thân, e sợ thê tử vì nguyên nhân này bỏ mình mà đi.

Bùi Mạch Ninh hơi trừng mắt, lập tức buồn cười, cười ra tiếng, không nhìn đến sắc mặt người kia rất khó coi.

“Tướng công lo lắng chuyện này ư?” Nhìn sắc mặt Tư Không Thu Trạm có chút tối tăm, nàng lắc đầu cười: “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đứa nhỏ! Đó cũng không phải lỗi của tướng công, cho nên chàng không cần lo lắng chuyện này. Ta không để ý.” Chính nàng cũng không chắc mình có rời khỏi hắn không, dù sao… Đối với nàng mà nói, ở nơi này nàng chỉ là một người khách qua đường, sớm hay muộn cũng sẽ phải đi .

“Thật vậy chăng?” Đôi mắt Tư Không Thu Trạm đang u ám lập tức sáng lên. Vì quá kích động mà hắn liền đem Bùi Mạch Ninh ôm vào trong lòng. Có lẽ cuộc sống cô đơn trước kia mới tạo nên tính cách lạnh lùng trong hắn. Tính cách chân thật trong con người của hắn không biết như thế nào a? Nàng thật sự có chút mong đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.