Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 27: Rời khỏi Kinh đô



Ngày hôm sau, nơi cửa kinh thành, có một chiếc xe ngựa bình thường chạy ra.

Thủ vệ cảm thấy hết sức kỳ quái đánh giá chiếc xe ngựa này. Người đánh xe, khuôn mặt tròn ngây thơ hết sức đáng yêu. Thủ vệ không khỏi âm thầm tiếc nuối, thanh tú như vậy khẳng định chủ nhân ở bên trong cũng không kém, ra khỏi thành thể nào cũng khó mà bảo toàn được.

“Nhất định phải ra khỏi thành sao?” Thủ vệ không đành lòng hỏi, hi vọng bọn họ biết bên ngoài nguy hiểm mà quay trở về.

“Đúng vậy quan gia không phải đã rất rõ ràng sao? Chúng ta phải ra khỏi thành.”

Chậc, ngay cả thanh âm cũng rất thanh lảnh dễ nghe.

Haizza, thủ vệ thở dài nhưng cũng theo lời cho họ đi, chỉ hy vọng bọn họ không phải có đi mà không có về.

Xe ngựa chạy ra khỏi thành, một tia chớp bỗng nhiên xuất hiện, khiến Tiểu Đào kinh ngạc nhìn cảnh ngoại ô hiện lên trước mắt, quay đầu lại nhìn, cửa thành sớm đã biến mất không thấy nữa, không khỏi tấm tắc nghi hoặc nhưng vẫn hết sức nhu thuận đánh xe ngựa chạy về phía trước, dù sao nàng cũng rất vất vả mới xin được tiểu thư cho nàng đi theo .

Một bầu không khí tươi mát bên ngoài mạnh mẽ xông vào khoang mũi, Bùi Mạch Ninh đang khép hờ hai mắt, tròng mắt ánh lên tia sáng rạng rỡ. Loại cảm giác này thật đúng là rất tốt.

“Đại tẩu, ngươi mặc đồ thật đúng là tuấn dật tiêu sái.” Lời nói mị hoặc vang lên.

Khóe miệng giật giật, haiz, nàng thiếu chút quên mất trong xe còn có một người nữa tồn tại.

Giờ phút này, Bùi Mạch Ninh đang mặc một thân nam trang, rõ ràng giống như lúc đến Xuân Ỷ Lâu, văn nhã tuấn tú, bộ dáng tao nhã hơn nữa khí chất toàn thân đạm mạc, thật sự rất khó để người ta phát giác giới tính của nàng.

Tư Không gia tộc luôn bị hoàng thất chú ý, ra vào thành là lập tức có kẻ thông báo lên bên trên. Vì thế sáng sớm bọn họ đã phải xuất phát, ngay cả Liễu Thục Tuyết bọn họ cũng chưa kịp nói lời cáo biệt, dù sao hạ nhân của Tư Không cũng không thiếu kẻ hữu tâm tồn tại.

“Chúng ta bây giờ đi đâu?” Trực tiếp bỏ qua lời ‘Khen’ mà hỏi.

“À, ta nghĩ sư huynh muốn đi tìm thuốc giải, nơi đầu tiên phải đi chắc là Dược Vương Cốc! Dù sao dược liệu nơi đó là tốt nhất.” Úy Kỳ Dương suy xét một phen khoan thai nói.

“Được, vậy chúng ta đi Dược Vương Cốc.” Bùi Mạch Ninh quyết đoán nói ra nơi đến.

“Ồ? Thật sự muốn đi sao? Đại tẩu của ta, kỳ thực chúng ta cũng có thể chọn đi đến đỉnh Tử Vi Sơn chờ sư huynh tới mà.” Úy Kỳ Dương cả kinh, lập tức ngượng ngùng cười, dường như muốn Bùi Mạch Ninh từ bỏ quyết định của mình.

Lạnh lùng nhìn Úy Kỳ Dương, nàng đối với ‘sắc đẹp’ của hắn một chút hứng thú cũng không có.

“Ta không thích nơi có nhiều người, muốn trực tiếp đi tìm hắn.” Hơn nữa trên đường đi nàng còn muốn tìm kiếm đồ vật. Nếu lập tức đi đến Tử Vi Sơn chờ mấy tháng, loại sự tình đó nàng tuyệt đối không thích.

“Nhưng…” Úy Kỳ Dương muốn nói lại thôi, nhưng hắn thật sự lười nha, chỗ đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì.

“Như thế nào?” Nàng hơi hơi nhíu mày nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Úy Kỳ Dương, vừa nhìn là đã biết hắn đang khó xử.

“Dược Vương Cốc không phải là nơi tốt đẹp để đến, đường xá có chút xa xôi, hơn nữa muốn vào cũng thập phần khó khăn. Bởi vì bốn phía ngoài cốc, dược liệu trân quý có linh khí có rất nhiều, không ít yêu ma quỷ quái đều thích đến đó.” Úy Kỳ Dương rất có kiến thức, thân thể còn khẽ run lên giống như người bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ, sắc mặt có thêm vài phần bài xích. Hắn tuyệt không muốn đi chỗ kia.

“Thì sao? Đã có ngươi bảo vệ chúng ta, nên không cần lo lắng nhiều như vậy.” Bùi Mạch Ninh an ủi nói, trực tiếp khiến Úy Kỳ Dương khóc không ra nước mắt. Đúng vậy! nàng có gì mà lo lắng, người nên lo lắng là hắn mà.

Cho dù Úy Kỳ Dương khuyên thế nào thì đường đi đã định rồi. Chỉ tiếc hắn cần phải bảo vệ thêm một người, đó là Tiểu Đào. Lúc trước nàng cũng không định cho Tiểu Đào theo, nhưng Tiểu Đào đúng lúc chặn bọn họ lại, nói thế nào cũng phải đi theo bọn họ, còn nêu ra mọi điểm tốt nếu bọn họ mang nàng theo. Rơi vào ngỏ cụt chỉ còn cách cho nàng lên xe, hy vọng sẽ không gặp phải chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.