Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 37: Dược vương cốc (2)



Nơi này quả thực chính là đào hoa mãn thiên phi*, cánh hoa phiến phiến bay xuống trên tóc, vừa lấy xuống một mảnh đã lại một mảnh khác bay xuống.*Đào hoa mãn thiên phi: hoa đào bay đầy trời.

Hương hoa đào nhè nhẹ bay vào mũi, Tiểu Đào lập tức chìm đắm trong hương thơm ngào ngạt này, vẻ mặt trở nên mông lung giống như nhìn thấy điều gì đó khiến nàng hạnh phúc, vui sướng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Mạch Ninh kinh ngạc nhìn Tiểu Đào đột nhiên dừng lại không đi tiếp, giơ tay quơ quơ trước mắt nàng ta. Nhưng Tiểu Đào vẫn cười tủm tỉm, ánh mắt có chút mông lung hoàn toàn không có nhìn thấy hình bóng Bùi Mạch Ninh.

“Ồ?” Úy Kỳ Dương và Tư Không Thu Trạm cũng có chút kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì phản ứng của Tiểu Đào mà là nhìn thấy Bùi Mạch Minh bình yên vô sự.

“Rừng hoa đào này có công hiệu mê hoặc tâm của người đến, hương hoa đào càng đậm lại càng khiến người đi vào như chìm đắm trong cảnh mộng mơ.” Tư Không Thu Trạm giải thích. Trước kia hắn vì cứu sư đệ mà đã từng xông vào nơi này, lúc đó không có nghĩ tới chuyện giải độc, chỉ vì muốn cứu người cho nhanh nên rời khỏi ngay lập tức.

Nói đúng ra, chỉ có người có ý chí nội lực mạnh mẽ hoặc là những Tu chân giả lợi hại như bọn họ mới không bị mê hoặc, nhưng Bùi Mạch Ninh lại là một ngoại lệ, khó trách bọn họ lại cảm thấy huyền diệu như thế.

Bùi Mạch Ninh vô tội chớp chớp mắt, trong lòng thầm than, xin nhờ linh hồn của nàng đã dung hợp vào khối thân thể này, mấy thứ này làm sao mà ảnh hưởng đến một người đường đường là Nữ Diêm Vương như nàng.

“Vậy còn không cứu tỉnh lại nàng! Nhanh lên.” Bùi Mạch Ninh chọc chọc vào người Tiểu Đào, Tiểu Đào vẫn như trước không có phản ứng.

Úy Kỳ Dương nhún vai, trực tiếp điểm xuống một huyệt vị trên vai của Tiểu Đào. Tiểu Đào liền cảm thấy một trận chua xót đau đớn, cặp mắt ngập nước mê hoặc chớp chớp mới nhìn rõ ràng người trước mắt là ai.

“Tiểu… Tiểu thư.” Tiểu Đào nghi hoặc hô ra tiếng, kỳ quái, vừa rồi rõ ràng không phải cảnh tượng này a.

“Tiểu Đào, ngươi bị hương hoa đào ở đây mê hoặc có biết không?” Bùi Mạch Ninh nghi hoặc nhìn Tiểu Đào, lập tức cười tủm tỉm hỏi: “Đến đây, nói cho tiểu thư ta biết, ngươi vừa rồi rốt cuộc thấy cái gì?”

Tiểu Đào đỏ mặt lên, ấp úng nhưng không chịu nói, ngàn vạn lần không thể nói cho tiểu thư biết nàng nhìn thấy rất nhiều đồ ăn ngon, ở trong đình viện rất đẹp hưởng thụ mỹ thực…

Vừa lúc đó các cây hoa đào xung quanh đột nhiên có động tĩnh, âm thanh sột sột soạt soạt từ một gốc đào truyền đến.

Ngay tại lúc bọn họ kinh ngạc, từng đôi mắt màu xám nhạt nhìn đã nhìn chằm chằm vào bọn họ, từng cái đuôi theo phía sau bọn chúng đang nhếch lên, phảng phất như có được linh tính.

“Hầu tử*?” Tiểu Đào hút một ngụm khí, nhưng nhìn kỹ thì không hẳn là khỉ. Chúng căn bản chỉ có cái đầu cùng đuôi giống khỉ, thân thể cũng giống như loài người.

*Hầu tử: khỉ

“Đó là yêu quái.” Đôi mắt Tư Không Thu Trạm bình tĩnh quét mắt nhìn đám hầu tinh vây xung quanh, khẳng định nói.

“Nơi này thật sự kỳ diệu, không ngờ lại có nhiều hầu tinh ở như vậy.” Bùi Mạch Ninh ngạc nhiên, khó trách xung quanh trồng nhiều cây đào, quả nhiên là có mục đích.

“Các ngươi là ai? Sao lại dám xông vào Dược Vương Cốc?” Một hầu tinh trong số đó lại mở miệng nói chuyện. Tiểu Đào vừa nhìn thấy sợ tới mức thiếu chút nữa là ngất đi. Nàng tên là Tiểu Đào tự nhiên cũng thích quả đào, cũng thích tiểu hầu tử, nhưng trước mắt sao có nhiều hầu tinh như vậy? Vì sao nàng lại có một loại cảm giác muốn choáng váng?

“Chúng ta là đệ tử Lưu Điện, kính xin thông báo một tiếng.” Úy Kỳ Dương cười hì hì nói, một chút cũng không sợ hãi đám hầu tinh trước mắt, tuy nói là yêu quái nhưng một chút uy hiếp cũng không có. Huống chi yêu quái có thể sống yên ổn ở loại địa phương như Dược Vương Cốc này, cũng phải xem có được Dược Vương Cốc đồng ý hay không.

Đám hầu tử kia quả thật đã thành tinh, nghe hiểu Úy Kỳ Dương nói như vậy, còn châu đầu ghé tai vào nhau, kết quả phái một hầu tinh nhỏ con đi thông báo, đám hầu tinh ở lại, từng đôi mắt như đang giám thị bọn họ.

” Thật sự rất đặc biệt! Người của Dược Vương Cốc làm sao có thể khiến đám hầu tinh nghe lời bọn họ.” Bùi Mạch Ninh chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào đám hầu tinh, như muốn nghiên cứu ra điều gì đó.

“Dược Vương Cốc cho bọn chúng một mảnh đất để dung thân, tự nhiên bọn chúng muốn báo đáp.” Tư Không Thu Trạm không thể trách nàng không biết, ở thế giở tu tiên này có chuyện gì mà không kỳ quái cho được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.