"Phó Yến Chu, sau này anh cách xa Trần Dao một chút đi, đừng tiếp tục đưa đón cô ấy đi làm nữa."
Sau khi về nhà, tôi mới nói một câu.
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của Phó Yến Chu cứng đờ.
"Cái gì thế, Đặng Tinh Nhiễm, sao em lại dễ giận như vậy?"
"Năm nay em ấy mới tốt nghiệp đại học, cố gắng làm việc trong thành phố khó khăn biết bao nhiêu, anh tiện đường đưa đón một chút em cũng để ý à?"
"Không phải vì chuyện đó, Trần Dao ấy, cô ấy có hơi kỳ lạ."
Vẻ mặt tôi nghiêm túc, vuốt v e sợi dây đỏ trên cổ tay.
Phó Yến Chu cũng sững sờ, khinh thường cười nhạo: "Cái gì? Có phải em bị sao không thế? Thần thần bí bí cả ngày, em là người tốt nghiệp đại học đấy."
"Anh ra ngoài ăn cơm tối, đúng là bệnh thần kinh."
Phó Yến Chu xoay người, đóng cửa rời đi.
Tôi nhìn theo cửa phòng đóng chặt, hít sâu một hơi.
Thôi quên đi, không cần người bạn trai này nữa.
Ông nội tôi là người làm hình nhân bằng giấy, bởi vì ngày thường hay ngồi nhiều, cho nên cơ thể cũng yếu dần.
Ông nói với tôi rất nhiều chuyện thần thần quỷ quỷ.
Lúc đó tôi còn nhỏ quá, tôi nhớ ông từng nói với tôi là, với bản lĩnh của tôi, nếu tình cờ gặp ác quỷ thì phải chạy nhanh nhanh.
Phó Yến Chu trông rất đẹp trai, gia cảnh cũng không tệ, gia đình anh ta đã mua một căn nhà trong thành phố cho anh ta rồi. Ngoài một số tật xấu ra, thì trong lòng tôi anh ta cũng là một chàng trai khá ưu tú.
nhưng mà những cái này so với cái mạng nhỏ của tôi thì chẳng đáng là gì.
Tôi bận cả đêm lấy vali hành lý ra thu dọn đồ đạc.
Dọn dẹp hồi lâu, tôi gọi điện thoại cho một công ty dọn nhà đặt hẹn vào ngày mai thì tôi sẽ đi luôn.
Lúc này đây, Phó Yến Chu đang đứng ở ngoài cửa.
Một tay anh ta chống trên tường, một tay khoác lên vay Trần Dao, cơ thể nghiêng nghiêng ngả ngả, nói: "Đặng Tinh Nhiễm, mẹ nó, em đừng làm anh sợ suốt ngày như thế nữa."
"Chị Tinh Nhiễm ơi, nhanh đỡ giúp em, anh Phó uống say rồi."
"Hai người cãi nhau sao ạ?"
Hai người bọn họ chen chúc trước cửa, tôi bèn để vali hành lý xuống, ra đỡ kéo Phó Yến Chu vào.
Con ma nữ trên người Trần Dao bay bay bên cạnh, nhìn chằm chằm chúng tôi đầy ẩn ý.
"Ha ha ha, ồn ào quá, này, Đặng Tinh Nhiễm, em là đồ ngu ngốc..."
Phó Yến Chu lảm nhảm bên cạnh còn chưa xong, trong phòng nhất thời lạnh đi vài độ, cả người tôi cứng đờ, trong lòng hoảng hốt. Tôi thử chạy ra ngoài đẩy cửa, quả nhiên, khóe mắt lướt qua cửa phòng, tôi thoáng nhìn thấy một bóng người màu đỏ chậm rãi tới gần tôi.
4.
"Anh chịu đựng Đặng Tinh Nhiễm đủ rồi. Trần Dao à, em biết không? Trước đây cô ấy còn nói với anh về ma quỷ."
"Động một chút là nói về chuyện ông nội cô ấy, ông nội cô ấy là người làm hình nhân bằng giấy ở quê, đúng là hay có mấy tật xấu như thế."
Phó Yến Chu nửa khép mắt, tựa vào huyền quan nói nhảm.
Trần Dao "phì" cười.
"Thật vậy ạ, chị Tinh Nhiễm à, chị có thể nhìn thấy quỷ sao?" Ma nữ đứng trước mặt tôi, trong hốc mắt chỉ có tròng mắt, không nhìn thấy chút lòng trắng nào.
Nó nhìn chằm chằm tôi, thật ra quỷ rất sợ bị nhìn thấy.
Bởi vì một khi bị phát hiện, rất có thể sẽ khiến đạo sĩ ở nhân gian ra tay, thu phục bọn nó.
Vì thế, nếu như nó biết bạn có thể nhìn thấy nó, quỷ lợi hại thì nó sẽ giết bạn, còn không sẽ như âm hồn không tiêu tán, nhìn chằm chằm người kia.
"Tinh Nhiễm, cháu phải nhớ kỹ, mạng của cháu đặc thù, phải cách những thứ đó càng xa càng tốt."
"Tổ tiên của chúng ta tạo nghiệt, ôi, đứa bé à, khổ cho cháu, khụ khụ khụ. Tinh Nhiễm à, cháu đừng sợ, sợi dây đỏ này có thể bảo vệ được cho cháu."
Lúc con người ta vô cùng sợ hãi, đầu óc sẽ cực kì tỉnh táo, tôi nhớ lại những lời trăn trối trước đây của ông nội, tôi thử thăm dò đưa tay trái ra, chặn trước mặt.
Quả nhiên, trong mắt ma nữ kia lóe lên vẻ hốt hoảng. Nó đột ngột lùi về sau một bước dài.
Tôi thở ra một hơi, quay đầu đỡ Phó Yến Chu.
"Được rồi, Trần Dao, ở đây không có việc gì của cô nữa, cô về trước đi."
"Để em đỡ với chị."
"Tôi bảo cô đi đi, cô không nghe thấy sao? Nhà tôi không hoan nghênh cô."
Tôi tức giận đẩy Trần Dao ra khỏi nhà, con ma nữ này ở bên cạnh cô ta, cả người vừa hung ác vừa có phần kiêng kị.
Trần Dao uất ức rơi nước mắt: "Chị Tinh Nghiễm, sao chị lại như thế? Em không có ý gì đâu."