Nữ Giáo

Chương 12




Mà thứ Long Thất muốn lại là kiểu sạch sẽ đơn thuần như Đổng Tây.
 
Mới qua một ngày, trường học đã chia ra làm hai luồng ý kiến trái chiều. Số lượng bài viết trên diễn đàn tăng lên đáng kể, chủ yếu đều là những thảo luận về cuộc đối thoại giữa Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng.   
 
Long Thất giữa trưa vào thư viện trường lên mạng, cô đang coi một bài viết bỏ phiếu thăm dò ý kiến được bình luận nhiều nhất trên diễn đàn, đó là dự đoán xem liệu Đổng Tây có thể trụ được mấy tuần. Bên dưới có vô số người theo dõi, trong đó có một bình luận rất bắt mắt hỏi: Không ai biết thực ra nhà của Cận Dịch Khẳng và Đổng Tây đều ở trong một tiểu khu à?
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tin tức này vừa nổ ra chưa đầy mấy phút đã có rất nhiều người chú ý tới. Chủ bài viết rất nhanh phản hồi lại: Anh mình cũng sống trong khu đó. Nhà của Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng đều nằm trong khu biệt thự, cơ mà nhà họ cách nhau khá xa. Hè năm ngoái lúc mình ở nhà anh trai có nhìn thấy hai người ở trước cổng.
 
Một chiếc ID rep lại: Xong rồi, Đổng Tây hình như mạnh hơn Bạch Ngải Đình.
 
Là đang nói tới gia cảnh.
 
Ngay lập tức có một ID khác nhìn qua là biết của nữ sinh vào trả lời: Buồn cười. So gia cảnh làm cái gì chứ? Đây là vấn đề cá nhân có được hay không. Hơn nữa gia đình của Ngải Đình cũng rất trâu đó.
 
ID có hình đại diện là một ngôi sao bóng rổ theo sau bình luận: Bạch Ngải Đình chỉ có giỏi làm màu. Vô cảm. Nhan sắc của Đổng Tây muội muội không tồi.
 
Nữ sinh ID phản kích: Quả nhiên là loài động vật chỉ biết dùng thân dưới, haha.
 
Cứ như vậy, đề tài dần biến thành Đổng Tây cùng Bạch Ngải Đình PK tướng mạo. Vấn đề ở chỗ thẩm mỹ quan của nam sinh và nữ sinh khác nhau. Hình tượng của Bạch Ngải Đình trong lòng nữ sinh luôn luôn rất tốt. Còn tính cách không màng danh lợi của Đổng Tây bỗng chốc đẩy cô vào tình thế bất lợi. Về cơ bản chỉ có nam sinh giúp cô ấy nói chuyện. Bản chất của sự việc nhanh chóng bị đá đi, mấy bài viết trở thành cuộc đấu khẩu giữa nam và nữ, giữa chừng còn không thiếu những lời xúc phạm lẫn nhau.
 
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang lúc gay cấn thì xuất hiện một bình luận: Đừng gào thét nữa. Nếu luận nhan sắc thì làm gì có ai so được với Thất gia. Thất gia nhan sắc đỉnh cao, trong năm năm tới không ai có thể vượt qua.

 
Phía dưới phản hồi: Cái PK này có thể kết thúc được rồi.
 
Cho nên PK không những không kết thúc, còn kéo cả Long Thất vào. Triệt để biến thành Bắc Phiên tam hậu PK. Sau cùng vẫn duy trì nguyên bản phán: Long Thất xinh đẹp nhất, Bạch Ngải Đình thông minh nhất, Đổng Tây tài giỏi nhất.
 
Điều kỳ lạ duy nhất chính là đến tận lúc này Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng bị hắt chút xíu nước bẩn nào. Đẹp trai thì làm gì cũng dễ dàng nhận được sự tha thứ là như vậy đấy. Đến cả những nữ sinh hay nói đạo lý nhất cũng chẳng dám nói cậu nửa câu không hay. Long Thất lướt tới trang cuối thì cảm thấy bản thân đọc không nổi nữa, đang muốn tắt máy đi thì đột nhiên xuất hiện một bình luận mới khiến cô chú ý.
 
Một cái ID không biết là của nam hay nữ nói: Đổng Tây không tồi. Loại con gái nhu nhược không dính khói lửa kiểu này so với Bạch Ngải Đình càng X dục hơn. Đã bắn.
 
Bên dưới còn đăng kèm một tấm ảnh chụp khăn giấy bị vò nát.
 
Thời gian đăng tải là một phút trước. Phía dưới miếng khăn giấy là hoa văn cùng loại với mặt bàn của thư viện. Ngoài ra còn nhìn thấy được một chút dấu vết của ánh nắng mặt trời. Long Thất trong nháy mắt liền bốc hoả, đưa mắt nhìn tất cả nam sinh đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Trong đó có hai người đi chung với bạn gái, năm người ngồi đọc sách một mình, hai người ngồi nghịch điện thoại, còn lại là ba nam sinh đang dùng máy tính riêng xúm lại cười đùa, trên bàn trùng hợp là miếng giấy bị vo viên lại.
 
Long Thất nhất thời không khống chế được cảm xúc, kéo ghế đi tới. Ba người đó vẫn còn đang đắm mình trong cảm giác ngầu lòi, hồn nhiên không hay biết rằng Long Thất đã đi đến trước mặt. Máy tính gập bụp một cái, tạo ra động tĩnh rất lớn khiến cho toàn bộ người trong thư viện đều ngẩng đầu nhìn qua. Ba nam sinh lúc này mới ngỡ ngàng ngẩng đầu.
 
Ánh mắt cô rất hung dữ. Đang tính mở miệng chửi thì chỗ kệ sách truyền đến một tiếng vang còn lớn hơn kéo hết tầm mắt vốn đang tập trung về phía này qua. Vốn dĩ quản lí viên đang hướng chỗ Long Thất đi tới cũng bị doạ cho giật bắn mình nhìn qua bên kia. Có một vài nữ sinh bước ra từ sau giá sách, ý cười cợt trên mặt còn chưa rút sạch giống như vừa mới kết thúc một trò đùa dai nào đó.
 
Bọn họ rất nhanh đã chuồn ra khỏi thư viện.
 
Long Thất đặt chuyện của ba nam sinh nọ qua một bên đi theo quản lý về hướng đó. Cô vượt qua mặt quản lý viên đuổi tới thì nhìn thấy Đổng Tây đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt sách.
 
Ánh mặt trời ở chỗ này rất ảm đảm. Toàn bộ sách trên giá đều rơi lả tả đầy đất. Đổng Tây đem từng cuốn một nhặt lên ôm vào trong lòng, đủ năm quyển thì đứng dậy phân loại xếp lại lên trên giá, rồi tiếp tục nhặt lên năm cuốn khác. Động tác của cô ấy rất chậm, không gian ngột ngạt bị một cảm xúc không tên bao trùm lấy. Đổng Tây cúi thấp đầu không để lộ ra bất kì biểu tình nào.
 

Quản lí đi tới, nhíu mày: "Đổng Tây sao vậy? Sao làm rơi nhiều sách thế?"
 
Cô ấy không nói gì.
 
Quản lí lại hỏi: "Là ai làm?"
 
Cô ấy vẫn như cũ không đap lời, chỉ im lặng nhặt sách nhét trở lại. Long Thất quỳ xuống nhặt lấy vài cuốn phụ giúp Đổng Tây thu dọn. Khi tay hai người chạm nhau, cô ngước mắt lên nhìn Đổng Tây, còn Đổng Tây chỉ coi như không có chuyện gì cúi người tiếp tục nhặt sách.
 
Long Thất nhặt cùng với cô.
 
Quản lí viên nói: "Nếu cháu không nói thì chỉ có thể một mình thu dọn tủ sách này, có nói hay không?"
 
"Cháu giúp cậu ấy." Long Thất mở miệng.
 
Đổng Tây cúi đầu, phủi lớp bụi bám trên mấy cuốn sách, song vẫn không nhìn quản lí viên.
 
Cuối cùng quản lí viên cũng bất lực rời đi.
 
Hai người trầm mặc nhặt sách. Không ai nói một lời. Long Thất so với Đổng Tây còn nhanh hơn, hơn phân nửa đều là cô thu dọn. Cuốn sách cuối cùng được Đổng Tây đặt lại lên trên giá. Ánh sáng yếu ớt từ trên vai cô hắt lên nóc tủ.
 
"Cảm ơn." Cô nói.
 

Thanh âm rất nhẹ, rất thấp, nói xong liền rời đi, vẫn như cũ không nhìn Long Thất. Từ đầu đến cuối đều không nhìn cô. Tay của Long Thất đặt ở trên giá sách, nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Đổng Tây.
 
Sau khi tan học Long Thất đi tới nhà thi đấu, vừa nhìn thấy Cận Dịch Khẳng ngồi trên khán đài liền trực tiếp ném cặp sách lên người cậu. Cậu đang dùng điện thoại lướt qua mấy bài viết trên diễn đàn, hai chân gác lên thành lan can. Cặp của Long Thất đập thẳng vào bụng cậu, cậu phản ứng rất nhanh, cúi đầu nhìn cái cặp trong lòng rồi lại ngẩng đầu nhìn cô. Sau khi hiểu rõ tình hình lại biến trở về dáng vẻ lười nhác của tiểu tổ tông, đã thế còn thuận tay mở khoá cặp của Long Thất thò tay lục lọi.
 
"Bọn họ nói cô ấy thành ra như thế nào cậu có biết không? Trưa hôm nay ở thư viện có một đám nữ sinh chặn Đổng Tây lại cậu có biết không!"
 
"Bây giờ thì biết rồi." Cậu đáp.
 
"Tâm lý cậu vặn vẹo quá đấy Cận Dịch Khẳng!"
 
Cận Dịch Khẳng thong dong nghe, miệng còn huýt sáo, dùng ánh mắt nhắc nhở cô chú ý phía dưới sân bóng. Trác Thanh đang chơi bóng ở đó.
 
Long Thất thu hồi ánh mắt. Cận Dịch Khẳng mò từ trong cặp ra ví tiền của cô, mở ra nhìn: "Thất à, mấy tuần nay tôi không chăm sóc cậu, cậu có vẻ túng quẫn quá rồi đấy."
 
"Bỏ lại!"
 
Cận Dịch Khẳng cười cười rồi lấy ví tiền từ trong túi áo ra, lấy mấy tờ màu hồng nhét vào ví tiền của cô rồi cất lại vào cặp, tiếp theo là lục lọi túi trang điểm, ngoài miệng thì nói: "Đau lòng cô ta sao?"
 
Long Thất cướp lại túi trang điểm, trên tay Cận Dịch Khẳng trống không. Cậu như cũ tiếp tục đào bới trong cặp sách: "Nếu đau lòng thì tôi dạy cậu một chiêu. Đăng mấy tấm ảnh giường chiếu của chúng ta lên diễn đàn đi, nhất định dư luận giây tiếp theo liền chuyển hết lên người cậu. Xả thân cứu người, hiệu quả không tồi."
 
Long Thất châm chọc: "Cậu cũng dám bỏ Bạch Ngải Đình cơ đấy."
 
"Cái này cậu không hiểu rồi." Cậu bình tĩnh nói: "Chìa khoá để tôi theo đuổi được Đổng Tây nằm trên người Bạch Ngải Đình. Cô ta càng gây chuyện thì khả năng tôi theo đuổi được Đổng Tây càng cao."
 
Long Thất đang muốn giơ chân đá cậu, Cận Dịch Khẳng phản xạ nhanh nhạy thu chân lại rồi vắt chéo hai chân.
 

"Đồ xấu xa."    
 
"Người xấu này sắp cưa đổ cô gái của cậu rồi đấy."
 
Cậu vừa nhìn cô vừa tiếp tục móc ra món đồ thứ ba từ trong cặp. Long Thất vừa nhìn thấy nó trong nháy mắt hoảng hốt cướp lại, giành lại cả chiếc cặp cậu đang ôm trong lòng. Thứ vừa rồi Cận Dịch Khẳng chỉ mới sờ tới chứ chưa nhìn rõ vật đó lại là que thử thai. Long Thất lập tức ôm cặp bỏ chạy lấy người. Cận Dịch Khẳng bất giác từ trên ghế đứng dậy đút tay vào túi quần.
 
"Thất."
 
Cô không kiên nhẫn quay đầu.
 
"Muốn giải quyết việc này rất đơn giản. Trong lòng cậu biết rõ tôi muốn gì. Tôi cũng không cần phải làm hại Đổng Tây."
 
Long Thất cười nhạo: "Cô ấy còn chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái."
    
"Mắt cô ấy cũng chẳng đời nào dừng trên người cậu đâu." Cậu chẹp miệng: "Cậu có từng nghĩ rằng một ngày nào đó còn phải nhờ tôi giới thiệu để làm quen Đổng Tây hay không?"
 
"Tôi nào có dè dặt đến vậy." Cô bước đi, từng từ từng từ một nói với cậu: "Thứ cậu dám làm tôi cũng dám làm. Chẳng qua thời cơ còn chưa tới. Tôi sẽ không đi hù doạ cô ấy như cậu."
 
"Chỉ riêng việc cậu thích cô ta thôi đã đủ doạ người rồi, Thất."
 
Long Thất không muốn nán lại nói chuyện với cậu nữa, quay người đi xuống khán đài. Lúc đi qua sân bóng thì bị Trác Thanh nhìn thấy. Hắn gọi cô, cô chẳng thèm để ý, chỉ từ trong cặp lấy ra ví tiền, lôi hết đống tiền mà Cận Dịch Khẳng vừa nhét vào ra, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại ném đi.
 
Hơn chục tờ một trăm tệ rơi đầy trên mặt đất. Khuỷu tay Cận Dịch Khẳng dựa vào lan can khán đài lặng lẽ nhìn cô đi xa. Mà đám nam sinh đang chơi bóng không hẹn mà cùng thấp giọng kêu lên "đỉnh vãi".
 
Cô đi rồi.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.